Hoàng hôn rực cháy

Vào ngày lễ giáng sinh đó thành phố Minh Hải lại trở nên cực kì lạnh so với bình thường, những bông tuyết nhỏ nhẹ nhàng rơi xuống từ trên trời nhưng không đủ để che phủ khắp nơi nhưng lại tạo ra cảm giác lạnh như băng.
 
Phương Nam Chi đã đặt phòng riêng tại một nhà hàng Trung Quốc ở gần trường và mời bạn bè trong câu lạc bộ đến.
 
Trịnh Tử Kỳ: "Chúng ta sẽ đến đó vào lúc mấy giờ hả Nam Chi?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Em đã đặt chỗ vào lúc sáu giờ rưỡi." Phương Nam Chi nhìn đồng hồ rồi nói tiếp: "Bây giờ đã là sáu giờ, chúng ta có thể đến đó được rồi."
 
Hách Lai: "Nhưng Ngật Châu vẫn chưa tới, có lẽ cậu ấy vẫn đang ở chỗ thầy hướng dẫn. Nhưng mà cũng chẳng sao cả vì cậu ấy cũng biết đường mà, chúng ta cứ qua đó trước rồi chờ cậu ấy ở đó cũng được."
 
Trịnh Tử Kỳ nhìn một lúc rồi nói: "Thế này nhé, chúng ta cứ đi trước còn Nam Chi ở lại đây chờ một lát."
 
Phương Nam Chi: "Hả?"
 
Trịnh Tử Kỳ nháy mắt nhìn ra hiệu cho cô: "Hôm nay em mời khách, nếu mà em không đợi người ta mà cứ đi trước như vậy thì cũng không ổn lắm đâu, có đúng không nào?"
 
Hách Lai: "Ngật Châu sẽ không để bụng..."
 
Trịnh Tử Kỳ không để anh ấy nói hết câu đã vội vàng cắt ngang: “Được rồi được rồi mà, chúng ta cứ đi trước đi. Chắc chắn là tối nay sẽ đông lắm đấy, chúng ta không đến đó gọi món trước thì biết bao giờ thức ăn mới được dọn lên chứ, có gì Nam Chi cứ đợi ở đây một chút nhé."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hách Lai: "..."
 
Một nhóm người cứ như vậy mà bị Trịnh Tử Kỳ dẫn đi, để lại một mình Phương Nam Chi ở trong phòng sinh hoạt, mấy phút sau cô mới nhận được tin nhắn do Trịnh Tử Kỳ gửi đến: [Hai người cứ đi từ từ thôi, vừa đi vừa nói chuyện đi nhá, bọn chị không sốt ruột đâu.]
 
Phương Nam Chi thấy vậy thì không nhịn được bật cười, sau đó cô cất điện thoại vào trong túi.
 
Khoảng hơn mười phút sau, cô nghe thấy cửa phòng sinh hoạt của câu lạc bộ bị người ta đẩy ra.
 
Phương Nam Chi ngước mắt lên thì nhìn thấy Lý Ngật Châu đang đi đến, cô giơ tay lên và nói: "Em ở đây."
 
Trong phòng sinh hoạt của câu lạc bộ đèn đuốc sáng choang nhưng chỉ có một mình cô ở đây, Lý Ngật Châu ngẩn người: “Mọi người đâu hết rồi?” 
 
"Em bảo họ đi trước…để chiếm chỗ rồi."
 
Lý Ngật Châu đi đến trước mặt cô: "Bên chỗ giáo viên có chút việc nên mới chậm trễ đến tận bây giờ, xin lỗi em. Em có thể đi qua đó trước vì tôi biết chỗ đó ở đâu mà."
 
"Không sao đâu ạ, dù sao thì vẫn phải chờ mọi người đến đông đủ mà." Phương Nam Chi nói nhỏ: "Chờ anh ở đây thì cũng như vậy thôi."
 
Lý Ngật Châu im lặng một lúc lâu, cuối cùng anh cười nhẹ một tiếng: "Vậy thì chúng ta cũng đi thôi."
 
"Vâng ạ."
 
Hai người sóng vai nhau đi xuống dưới lầu, có thể vì tối hôm qua cô đã cản trở chuyện tốt của “anh” nên đến tận bây giờ cô vẫn còn cảm giác kinh hồn bạt vía đó, cô cảm thấy khi đó bản thân thật sự vô cùng can đảm.
 
"Cái đó..."
 
"Cái gì?"
 
"Hôm qua đàn chị Âu Dương muốn mời anh đi ăn cơm nhưng lại bị em cắt ngang mất, như thế có bị làm sao không ạ?" Cô bối rối một lúc lâu, cuối cùng cũng hỏi anh.
 
Ly Ngật Châu nghe cô nhắc đến chuyện ngày hôm qua thì trong mắt anh thoáng qua một ý cười.
 
Anh hỏi lại: “Em quen cô ta à?” 
 
Phương Nam Chi vội vàng nói: "Chị ấy, biết đến chị ấy là chuyện bình thường mà. Bạn cùng phòng của em cũng có nhắc đến chị ấy rất nhiều lần!"
 
"Nhắc cô ta về chuyện gì?"
 
"Em nghe nói thành tích của chị ấy rất tốt, hơn nữa cũng rất xinh đẹp, còn... theo đuổi anh rất lâu rồi. Xin lỗi vì bạn cùng phòng của em hơi nhiều chuyện một chút."
 
Xin lỗi cậu La Giai Giai! Cho tớ mượn danh nghĩa của cậu một chút!
 
Lý Ngật Châu: "Cho nên tôi phải cảm ơn em mới đúng."
 
"Hả?"
 
Lý Ngật Châu nói: "Cảm ơn em vì hôm qua đã giúp tôi thoát khỏi rắc rối, tôi cũng không muốn ăn bữa cơm đó với cô ta đâu."
 
Phương Nam Chi không kìm lòng được mà thử hỏi một câu để thăm dò: "Anh không thích chị ấy sao?"
 
Lý Ngật Châu khừng lại một chút, sau đó anh nhìn cô một cái, chậm rãi nói: "Tôi không có suy nghĩ đó với cô ta."
 
Khóe miệng của Phương Nam Chi khẽ cong lên nhưng nhanh chóng bị cô kiềm soát: "À."
 
Lúc hai người nói chuyện thì cũng xuống dưới tầng rồi, bây giờ tuyết ngừng rơi mà chuyển thành một cơn mưa nhỏ.
 
Phương Nam Chi lấy một chiếc ô trong túi ra, trong khi mở ô, cô quay đầu liếc mắt nhìn Lý Ngật Châu một cái thì phát hiện ra anh không mang ô.
 
Lý Ngật Châu cũng ý thức được điều này, anh nói: "Lúc mới đến chỉ có vài bông tuyết nho nhỏ nên anh không mang ô, bây giờ anh sẽ lên trên lấy một cái."
 
"Hay là hai chúng ta che chung một cái ô? Dù sao chiếc ô này cũng khá là to..." Phương Nam Chi lập tức ngăn cản anh lại, vì anh cao hơn cô rất nhiều nên cô giơ tay che ô lên trên đầu anh, cô giả vờ bình tĩnh nói: "Như vậy có được không?"
 
Cô vừa hỏi vừa quay đầu nhìn anh, đúng lúc anh cũng nghiêng đầu nhìn cô.
 
Chiếc ô trên đỉnh đầu giống như vây hai người vào trong một không gian nhỏ khép kín, khoảnh khắc hai họ chạm mắt nhau không hiểu sao không khí xung quanh dường như chậm lại vài giây.
 
Phương Nam Chi nắm chặt lấy cán ô.
 
Ấn đường của Lý Ngật Châu cũng giật giật, một lát sau anh nhận lấy chiếc ô trong tay cô: "Vậy thì để tôi cầm đi."
 
Phương Nam Chi: "Vâng ạ."
 
Hai người che chung một chiếc ô bước vào bên trong màn mưa.
 
Từ tòa nhà câu lạc bộ đến cổng trường cũng phải đi bộ mất mười phút, bình thường Phương Nam Chi cảm thấy quãng đường này dài thật dài nhưng bây giờ cô lại cảm thấy quãng đường này quá ngắn, cô bỗng có suy nghĩ cứ đi bộ như thế này mãi cũng rất tốt.
 
Phương Nam Chi lén lút, nhìn trộm Lý Ngật Châu mấy lần, vừa nãy anh nói anh không thích Âu Dương Chân nên không muốn đi ăn cơm với chị ấy.
 
Vậy lúc đó sao anh lại đồng ý với cô, qua việc này có thể chứng minh rằng anh đã thích cô một chút rồi đúng không?
 
Không đúng không đúng, lúc đó anh cũng không hoàn toàn đồng ý với cô mà. Anh đồng ý với cô chỉ để có một cái cớ từ chối Âu Dương Chân mà thôi, hơn nữa anh đâu chỉ đồng ý đi với một mình cô mà anh đi với cả nhóm cơ mà, nên như vậy cũng không được tính là hẹn hò.
 
Hai ý nghĩ đấu đá nhau trong đầu Phương Nam Chi, cô cứ mải mê suy nghĩ mà không chú ý đến việc bản thân sắp dẫm phải vụn băng. May mà cô phản ứng lại kịp, kịp thời túm chặt lấy ống tay áo của Lý Ngật Châu.
 
Lý Ngật Châu cũng như vậy, khi cô bị trượt thì anh cũng vội vàng đưa tay ra đỡ lấy cô.
 
Anh nhíu mày nói: “Đi trên tuyết phải cẩn thận vì dễ trơn lắm đấy."
 
"Vâng ạ..." Phương Nam Chi đứng thẳng dậy nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hoảng sợ, cô nghĩ rằng nếu ngã xuống thật thì chắc chắn mông sẽ rất đau.
 
Lý Ngật Châu liếc nhìn bàn tay vẫn còn nắm chặt lấy tay áo anh của cô lại nhớ đến lần ở mật thất trước đó cũng như thế này.
 
Nhưng lúc đó rất tối nên anh không nhìn rõ lắm, bây giờ anh mới để ý đến bàn tay thon gọn, móng tay không sơn màu được cắt tỉa cẩn thận, nhìn rất sạch sẽ, cũng khá là nhỏ của cô.
 
"Nắm lấy áo tôi rồi đi chậm một chút."
 
Phương Nam Chi thầm nghĩ nếu người khác nhìn thấy thì không được hay cho lắm nhưng mà một giây sau cô lại níu chặt hơn một chút nữa, anh không để bụng thì cô cũng không thèm để ý...
 
"Vâng ạ..."
 
Vì nhà hàng ở gần đây nên hai người cũng không gọi xe, cô nắm lấy tay áo anh đi trong đêm tối, suốt cả đoạn đường trái tim của cô vẫn luôn đập thình thịch.
 
Họ nhanh chóng đến quảng trường có rất nhiều cửa hàng buôn bán ở hai bên đường, ánh sáng ấm áp từ ngọn đèn chiếu xuyên qua ô cửa kính, hình như trời mưa như thế này cũng không còn quá lạnh nữa.
 
Nhưng đây cũng là phố mua sắm gần trường học nhất nên học sinh đi đến rất đông, lúc này hai người đi ở dọc đường cũng đã thu hút sự chú ý của không ít người.
 
Ban nãy, Phương Nam Chi còn nghĩ không thèm để ý đến ánh mắt của những người khác nhưng khi thấy nhiều người nhìn họ như vậy thì cô lại vô thức mà thả tay ra khỏi tay áo của anh. Lý Ngật Châu cũng chú ý đến điều này, anh quay qua nhìn cô một cái rồi nghĩ quãng đường này không bị kết băng nên cho dù cô có buông tay ra cũng là chuyện bình thường thôi, vì thế anh cũng không nói thêm gì nữa.
 
"Đáng yêu quá."
 
Lúc này, hai người đi ngang qua một cửa hàng tạp hóa bán đồ chơi nhỏ, trong tủ kính của cửa hàng đó có bày mấy con búp bê Giáng Sinh nho nhỏ, Phương Nam Chi lặp tức dừng lại.
 
Lý Ngật Châu cũng dừng lại, nhìn theo hướng của cô: "Cái gì cơ?"
 
"Anh đứng chờ em một chút, em vào trong đó mua một ít đồ."
 
Cô vừa nói xong đã nhanh chóng đẩy cửa bước vào.
 
Lý Ngật Châu dừng lại một lát, sau đó cũng theo chân cô vào cửa hàng.
 
Chuông gió lại vang lên một tiếng, hơi ấm từ hệ thống sưởi cũng ập đến, Lý Ngật Châu nhìn thấy Phương Nam Chi đang cầm vài con búp bê Giáng Sinh xinh đẹp, ngồi xổm ở chỗ cách đó không xa, quan sát tỉ mỉ.
 
Vì phát hiện ra anh cũng bước vào nên cô cầm một con ở bên cạnh, quay đầu lại nhìn anh cười hỏi: "Anh nhìn này, con búp bê này giống đàn anh Hách Lai lắm đúng không!"
 
Điều hòa trong phòng được bật hết cỡ, nhiệt độ khiến cho người ta cảm thấy ấm áp giống như cảm giác cô mà mang lại vậy.
 
Ánh mắt Lý Ngật Châu dừng lại trên nụ cười của cô, anh gật đầu nói: "Đúng là hơi giống."
 
"Vậy thì em phải mua một cái."
 
Lý Ngật Châu: "Em mua quà tặng cho cậu ấy à?"
 
"Đúng rồi, không chỉ anh ấy thôi đâu, hôm nay là lễ Giáng Sinh nên em mua tặng cho mỗi người một con, những con búp bê này đáng yêu quá." Phương Nam Chi vừa nói vừa chọn thêm vài con bỏ vào trong giỏ xách, cô hỏi anh: "Anh thích cái nào thế?"
 
Hóa ra là ai cũng có, không phải chỉ Hách Lai mới có.
 
Lý Ngật Châu nhìn về phía đống đồ chơi nho nhỏ kia, từ trước đến nay anh chưa từng mua loại búp bê chibi đáng yêu như thế này nên nhất thời anh thật sự không biết phải lựa chọn như thế nào.
 
"Hay là chọn cái này đi." Phương Nam Chi nhìn thấy có vẻ như anh khó có thể đưa ra lựa chọn nên cô cầm một con búp bê lên đưa cho anh.
 
Lý Ngật Châu nhìn rồi chỉ vào cái đầu tròn vo của cậu bé mặc quần áo màu đỏ và cầm một chiếc gậy trong tay, anh hỏi: "Tại sao lại là cái này?"
 
Phương Nam Chi không hề nghĩ ngợi mà buột miệng nói: "Vì nó đẹp trai nhất đấy."
 
Lý Ngật Châu khẽ nhướng mày, vành tai của Phương Nam Chi lập tức đỏ bừng lên: "... Thì, là nó đáng yêu nhất đấy. Cứ như vậy nhé, em đi thanh toán đây."
 
"Đợi một lát."
 
"Hả?"
 
"Còn của em thì sao."
 
Phương Nam Chi chỉ tập trung tìm kiếm món đồ phù hợp với mọi người nhưng cô lại không hề chọn cho mình.
 
Vì thế Lý Ngật Châu lại ngước mắt nhìn lên giá hàng, anh cầm một cô bé mặc váy màu xanh lam, trong tay cầm một bông hoa nhỏ đưa qua: "Quà đáp lễ."
 
Quà đáp lễ? Ý quả anh là muốn tặng quà cho cô ư.
 
Phương Nam Chi ngẩn người một lúc lâu, sau đó mới ngây ngốc nói: "Nhưng con búp bê này mặc váy màu xanh lam, không giống búp bê Giáng Sinh một chút nào."
 
Lý Ngật Châu cười nhạt một tiếng, đặt cô bé vào trong lòng bàn tay của cô: "Không sao đâu, cái này là đặc biệt nhất."
 
-
 
Sau khi ăn xong bữa cơm và trở lại ký túc xá, cô thấy Lương Điềm và La Giai Giai đều ở đây, còn Mạnh Thanh vẫn chưa về.
 
Phương Nam Chi đưa trà sữa mà cô mua cho hai người bọn họ, đồng thời cũng tặng họ một món quà nhỏ là một con búp bê Giáng Sinh mới mua trong cửa hàng lúc nãy.
 
Lương Điềm: "Đáng yêu quá đi mất! Cảm ơn Nam Chi nhiều nhiều! Cậu mua nó ở đâu thế?"
 
Phương Nam Chi nói: "Tớ mua ở phố mua sắm cạnh trường đấy, hôm nay tớ mời mọi người trong câu lạc bộ đi ăn cơm, khi đi ngang qua đó tớ đã mua những món quà này."
 
Phương Nam Chi vừa nói vừa đặt túi xuống, sau đó cô lấy cô bé mặc váy màu xanh lam ra cẩn thận đặt trên mặt bàn.
 
Cô nhìn nó mỉm cười rồi lấy điện thoại ra chụp cho nó một bức ảnh.
 
Đặc biệt nhất.. . Hừm, mặc dù đây không phải là phong cách vào ngày lễ Giáng Sinh nhưng anh cảm thấy nó đặc biệt nhất.
 
"Hả, cái này cũng đáng yêu thật đấy! Cậu định tặng nó cho ai vậy?" Lương Điềm cũng nhìn thấy con búp bê nhỏ kia.
 
Phương Nam Chi vội vàng nói: "Cái này không tặng ai cả, là người khác tặng cho tớ đấy."
 
"Tặng cho cậu! Ai vậy?"
 
Khuôn mặt của Phương Nam Chi nóng bừng lên: "Không có ai."
 
Lương Điềm và La Giai Giai nghi ngờ: "Chàng trai nào trâu bò đến mức khiến cậu nhận quà của người ta thế? Thành thật khai báo nhanh lên nào, có phải cậu sắp có bạn trai đúng không?"
 
Phương Nam Chi càng lúng túng hơn: "Mấy cậu đoán mò đi đâu đó, tớ tặng quà cho các thành viên trong câu lạc bộ nên người ta tặng một món quà làm quà đáp lễ cho tớ đấy."
 
"Đúng như vậy à, vậy tại sao ban nãy cậu lại nhìn nó mà cười vui vẻ, ngốc nghếch như vậy hả? Đúng là không nhìn nổi mà."
 
Phương Nam Chi không biết bản thân có giống những gì Lương Điềm vừa miêu tả không, mặc dù cô thật sự rất vui nhưng cô biết Lý Ngật Châu cũng chỉ tặng quà đáp lễ theo phép lịch sự thôi... Cô sẽ không tự luyến đến mức nghĩ sang chuyện khác đâu.
 
"Hôm nay tớ vui vẻ nên mới cười thôi, đâu phải cười với nó đâu."
 
"Nam Chi cậu về rồi." Đúng lúc này, Mạnh Thanh đi từ bên ngoài vào, hôm nay cô đến quán bar một chuyến nên mệt đến không nói nổi, bây giờ cô ấy chỉ có ý nghĩ muốn tẩy trang rồi đi tắm thôi.
 
"Mọi người đang nói đến chuyện gì thế?"
 
Lương Điềm nói: "Có chàng trai nào đó tặng quà cho Nam Chi kìa!"
 
"Điều này có gì phải ngạc nhiên chứ?"
 
"Điều đó chẳng có gì lạ, chuyện lạ ở đây là ban nãy Nam Chi lại yêu thích, nâng niu món quà đó đến nơi rồi."
 
Phương Nam Chi muốn giơ tay lên chặn miệng Lương Điềm lại: "Cái gì mà nâng niu cơ chứ, cậu đừng có mà nói linh tinh."
 
"Tớ có nói lung tung đâu. "
 
"Làm gì có món quà nào đáng giá đến mức để cậu ấy phải nâng niu thế cơ chứ." Mạnh Thanh không để ý lắm, cô ấy thuận miệng nói: "Mà này, hình như thẻ của tớ hết tiền rồi, Nam Chi cậu cho tớ mượn thẻ nước của cậu một chút đi."
 
Phương Nam Chi đang vật lộn với Lương Điềm, cô nói: "Thẻ ở trong ví tiền ấy, cậu tự lấy đi."
 
"Ừ."
 
Mạnh Thanh cầm lấy ví tiền cô đặt trên mặt bàn rồi mở ví tiền ra lật qua lật lại hai lần để tìm thẻ nước. Hình nhưngười phía trước chợt nhớ ra cái gì đó nên đột nhiên quay người lại, giật lấy ví tiền.
 
Mạnh Thanh: "?"
 
"Để tớ tìm cho cậu!" Phương Nam Chi lần mò một lúc, sau đó rút một cái thẻ từ trong ví tiền đưa cho cô ấy: "Cậu cầm lấy này."
 
Mạnh Thanh nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ nhưng cô ấy cũng không suy nghĩ quá nhiều: " Được rồi, cảm ơn."
 
"Ừm."
 
Thấy Mạnh Thanh xoay người đi khỏi Phương Nam Chi mới nắm chặt chiếc ví trong tay, thở phào nhẹ nhõm.
 
Buổi tối, cô tắm rửa xong xuôi, trèo lên giường rồi lại mở ví tiền ra một lần nữa.
 
Thật ra ban nãy cô không muốn cho Mạnh Thanh xem là có nguyên nhân.
 
Vì trong ví tiền của cô có để một tấm ảnh dài khoảng 5cm, không phải là ảnh chứng minh thư mà là tấm ảnh được chụp bằng điện thoại rồi được in ra.
 
Vào mùa đông năm lớp mười một, khi cô đốt pháo hoa ở nhà của Lý Ngật Châu, trong lúc cô giúp Hứa Đình Ưu chụp ảnh thì cô đã lén chụp lại ảnh của Lý Ngật Châu vào lúc đó...

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui