Lúc lễ Giáng Sinh qua đi thì cũng là lúc bước vào cuộc thi hàng tháng.
Bốn người trong ký túc xá đều đề cao cảnh giác, đi sớm về muộn, cả ngày ở trong phòng học hoặc đến thư viện. Khoảng thời gian đó dường như Phương Nam Chi không hề gặp lại Lý Ngật Châu một lần nào.
Cho đến buổi sáng của một ngày nghỉ, đột nhiên thầy giáo Trần Phẩm gọi cô đến văn phòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau cuộc thi lần trước Trần Phẩm rất coi trọng cô và nói rằng muốn đề cử cô tham gia cuộc thi Cúp Cơ Viên. Cúp Cơ Viên là cuộc thi thiết kế quốc tế dành cho sinh viên ngành Kiến trúc, có yêu cầu cao nhưng bù lại giá trị mà nó mang lại cũng rất lớn.
Sau khi giành được giải thưởng, người thắng có thể nhận được một số tiền thưởng hậu hĩnh, hơn nữa còn có cơ hội nhận được thư mời của chương trình tuyển dụng toàn cầu từ công ty TNHH thiết kế kiến trúc Cơ Viên nữa. Quan trọng hơn là việc giành được giải thưởng này sẽ tô điểm thêm cho lý lịch của bản thân trong tương lai, tác phẩm đẹp có thể được mang đi triển lãm và được giới truyền thông tuyên truyền.
Cơ hội kiểu này rất khó có được.
"Nhưng mà thầy ơi, em không biết em có thể làm tốt được hay không nữa, dù sao em chỉ là một sinh viên năm nhất..."
"Em có thể đoạt được huy chương vàng trong cuộc so tài của người mới cơ mà, hiếm khi thầy gặp được một học sinh có thiên phú như em đấy nên em đừng tự ti như vậy." Trần Phẩm nói: "Hơn nữa thời gian còn dài mà, giữa học kỳ sau mới bắt đầu nộp bản thảo, thầy chỉ muốn nói trước với em một tiếng thôi."
"Vâng ạ..."
"Em cứ yên tâm đi không phải chỉ có mình em tham gia cuộc thi này đâu, lần này chủ đề của cuộc thi thiết kế rộng nên chúng ta sẽ thi đấu theo đội, còn hai đàn anh thi cùng em nữa."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đàn anh ạ?"
"Đúng vậy, bọn họ…"
Đúng lúc này có người đến gõ cửa văn phòng, Trần Phẩm nói: "Đó, người đến rồi. Mau vào đi."
Cửa phòng làm việc bị người ta đẩy ra, Phương Nam Chi quay đầu nhìn lại, đến khi nhìn thấy người vừa đến là ai thì mắt cô mở to ra vì kinh ngạc.
Hai người vừa đi vào nhìn thấy cô thì cũng hơi sững sờ.
Trần Phẩm: "Ngật Châu, Hách Lai, hai người các em đến đúng lúc lắm. Đây là thành viên thầy muốn tiến cử vào đội của các em, các em cần một cô gái thông minh tinh tế như vậy."
"Nam Chi, hóa ra là em à!" Hách Lai kinh ngạc nói.
Trần Phẩm cảm thấy bất ngờ, ngoài ý muốn: "Sao thế, các em quen biết nhau à?"
Hách Lai: "Tất nhiên là bọn em biết cô ấy rồi, cô ấy là thành viên trong câu lạc bộ của bọn em đấy. Thầy chọn người không sai đâu, đây là một trong những thành viên mới, mạnh nhất trong câu lạc bộ của bọn em đấy ạ!"
"Thế thì trùng hợp quá."
Khi hai người kia nói chuyện với nhau, Phương Nam Chi nhìn lén lút liếc nhìn về phía Lý Ngật Châu, ánh mắt của anh cũng dừng lại trên người cô. Sau khi cảm thấy kinh ngạc qua đi thì anh cũng hiểu rõ, ai cũng có thể nhìn thấy thực lực của cô nên cô là người cực kì phù hợp để tham gia vào dự án này.
Tiếp theo, Trần Phẩm giải thích chủ đề một chút để bọn họ có thể chuẩn bị trước trong thời gian nghỉ đông, ba người đều đồng ý.
Sau khi ra khỏi phòng làm việc, Hách Lai nói muốn đi đến câu lạc bộ một chút, chỉ còn Phương Nam Chi và Lý Ngật Châu đi về phía ký túc xá.
"Em vẫn chưa về ư?" Lý Ngật Châu hỏi.
Phương Nam Chi: "Hôm nay em phải về rồi, em cũng mua vé xe xong rồi. Còn anh thì sao? Anh về Hàng Châu à?"
Lý Ngật Châu: "Anh không về đâu."
Cô biết câu trả lời này từ lâu rồi nhưng khi nghe thấy cô vẫn cảm thấy hơi thất vọng.
"Kỳ nghỉ đông này anh muốn ra nước ngoài đúng không?" Trước đó, cô đã nghe Hứa Đình Ưu nói, sau khi ba của anh qua đời thì mẹ anh cũng đã ra nước ngoài sinh sống.
Lý Ngật Châu im lặng một lát, sau đó anh nói tiếp: "Cũng chưa chắc đâu."
Cũng có thể như vậy, vì có lẽ người nhà của anh sẽ về nước mừng năm mới.
"Em đặt chuyến tàu cao tốc lúc mấy giờ?" Lý Ngật Châu lại hỏi một câu.
"Hơn một giờ ạ."
Lý Ngật Châu nhìn đồng hồ rồi nói: "Cũng nên xuất phát rồi."
"Vâng ạ, em về thu dọn một lát rồi đi ngay."
Hai người sánh bước bên nhau, mùa đông cành lá bên đường rất thưa thớt, thỉnh thoảng có một chiếc lá khô bay xuống.
Phương Nam Chi ngước mắt nhìn lên thấy một chiếc lá rơi bay lơ lửng ở trước mắt, cô di chuyển ánh mắt theo hướng chuyển động của chiếc lá, cuối cùng nhìn lên trên đầu Lý Ngật Châu.
"Sao rồi hả?" Lý Ngật Châu thấy cô nhìn mình như vậy thì hỏi.
Phương Nam Chi mơ hồ nhìn thấy chiếc lá ở trên đầu anh: "Trên đầu."
"Cái gì?"
"Anh cúi đầu xuống đi."
Thật ra Lý Ngật Châu cũng không biết cô đang muốn làm cái gì nhưng khi anh nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của cô thì trong khoảnh khắc đó anh lại vô thức nghe theo lời cô, nghiêng người rồi cúi thấp đầu xuống.
Phương Nam Chi nhìn thấy rõ chiếc lá khô đó, cô giơ tay lên cầm chiếc lá đó xuống.
"Lá khô rơi trên tóc anh rồi." Cô nói.
Lý Ngật Châu vẫn duy trì tư thế cúi người xuống đó, anh ngước mắt lên nhìn cô.
Không hiểu sao khi nhìn từ góc độ này ánh mắt của anh lại có phần hung hăng, khi Phương Nam Chi nhìn vào đôi mắt của anh thì trái tim ở trong lồng ngực của cô chợt nảy lên một cái. Bây giờ cô mới phát hiện ra tư thế lấy lá khô giúp anh này khiến người ta rất dễ liên tưởng rằng giữa hai người đang mập mờ, không rõ.
Cô hốt hoảng lui về sau một bước, trong mắt anh hiện lên một loại ảo giác khiến cho người ta cảm thấy không thể chạy trốn.
"Này, đến ký túc xá rồi."
Lý Ngật Châu đứng thẳng dậy, cảm xúc dưới đáy mắt giống như đã hoàn toàn biến mất, giống như chưa từng xuất hiện vậy: "Ừm."
"Vậy thì em đi trước nhé, năm sau gặp!" Cô nói xong thì vội vàng chạy lên tầng ký túc xá, không có ý định nghe anh trả lời.
Lý Ngật Châu vẫn đứng ở chỗ cũ nhìn theo bóng lưng của cô, anh cười nhạt một cái.
"Năm sau gặp lại."
-
Phương Nam Chi gọi xe đi thẳng đến ga tàu cao tốc, xe chạy hơn một tiếng là về đến Hàng Châu.
Trường của Hứa Đình Ưu được nghỉ trước nên cô ấy đã về nhà, cô ấy nói sẽ đến đón cô nên sau khi ra khỏi cửa, cô đã nhìn thấy cô ấy đang đứng chờ bên ngoài.
"Liễu Liễu!"
"Đình Ưu."
Vì học năm nhất ở trường đại học quá bận, hơn nữa khoảng cách giữa hai trường cũng khá xa nên cả học kỳ họ chưa từng gặp mặt. Bây giờ, lúc vừa nhìn thấy nhau, bọn họ đã chạy thẳng đến, ôm nhau thật chặt.
Chờ đến khi hai người “hâm nóng tình cảm” xong thì Phương Nam Chi mới phát hiện ra Hứa Nguyên Hách đang đi từ đằng xa đến. Một học kỳ không gặp nhưng Hứa Nguyên Hách vẫn không thay đổi một chút nào, vẫn đẹp trai cao ráo như cũ, anh ấy mặc một cái áo lông dài màu đen, có lẽ vì thời tiết đang rất lạnh nên anh ấy khẽ cau mày.
"Sao anh của cậu cũng đến thế?" Phương Nam Chi nhỏ giọng hỏi.
Hứa Đình Ưu nói: "Tất nhiên là anh ấy phải đến đây rồi, tớ gọi anh ấy đến làm tài xế đấy."
"Á... Như vậy thì ngại lắm."
"Vậy thì có gì chứ, tại sao cậu lại khách sáo vậy chứ." Hứa Đình Ưu nhìn về phía Hứa Nguyên Hách: "Anh, mang giúp hành lí đi."
Phương Nam Chi vội vàng cúi người chào hỏi anh ấy một tiếng sau đó lại nói: "Để em tự làm đi ạ."
Hứa Nguyên Hách đi tới, lấy chiếc vali trong tay cô đi: "Để anh xách cho."
"Đưa cho anh ấy, đưa cho anh ấy, chúng ta phải nói chuyện thật lâu."
Phương Nam Chi không thể làm gì khác, nói: "Em cảm ơn."
"Không cần đâu."
Tuy bình thường Hứa Đình Ưu cũng thường xuyên gọi điện thoại cho Phương Nam Chi nhưng dù sao lúc được gặp mặt trực tiếp cũng khác hẳn, có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau nên cô ấy kéo cô nói chuyện không ngừng.
Hứa Nguyên Hách vẫn kéo vali đi sau hai người.
Anh ấy nhìn bóng lưng của Phương Nam Chi, nhớ tới lần gặp mặt trước đó hình như là lúc cô lấy được thông báo nhập học. Lúc đó, nhà cô không tổ chức một bữa tiệc lớn mà chỉ mời nhà họ đến ăn một bữa cơm.
Không biết vì sao mà hình ảnh trong đêm giao thừa năm đó lại đột nhiên xuất hiện trong tâm trí anh ấy, cô nhìn anh ấy trong sân bằng đôi mắt đỏ hoe.
Mới đây thôi mà chuyện này cũng đã xảy ra lâu như vậy rồi.
"Anh, mở khóa." Người trước mặt đột nhiên xoay người lại, hóa ra đã đi đến chỗ để xe rồi.
Hứa Nguyên Hách nhìn Phương Nam Chi, trong đôi mắt cô dường như có ý cười nhưng vẫn bình tĩnh nhìn anh ấy, khác hẳn với cảm xúc dao động trong cái đêm đó.
Có lẽ cô đã không để ý đến từ lâu rồi.
"... À."
Những năm gần đây mối quan hệ giữa nhà họ Hứa và nhà họ Phương càng ngày càng trở nên thân mật hơn.
Hôm nay, Phương Nam Chi trở về, Triệu Lợi Vân đã chuẩn bị một bữa tiệc lớn ở nhà, mời người nhà họ Hứa đến ăn cơm, bàn ăn chật kín.
"Liễu Liễu, chỉ mới không gặp nhau một học kỳ thôi mà cháu đã xinh đẹp hơn như này rồi." Hoàng Ngữ Nhu cười nói.
Phương Nam Chi: "Cháu cảm ơn dì đã khen ạ."
"Dì nói như vậy cũng không phải là khách sáo đâu nhé, cháu ngày càng xinh đẹp hơn thật đấy." Hoàng Ngữ Nhu tỏ vẻ hóng hớt hỏi: "Đúng rồi, sau khi vào đại học cháu có yêu đương không?"
Hứa Đình Ưu liếc mắt nhìn qua: "Mẹ, mẹ hỏi con xong lại đi hỏi Liễu Liễu có đúng không?"
"Thế thì sao hả, với cái tính tình này của con thì ai dám yêu đương với con cơ chứ. Nhưng mà Liễu Liễu không giống như vậy nhé, chắc chắn có rất nhiều người thích con bé."
Phương Nam Chi cảm thấy ngượng ngùng: "Không có không có đâu ạ, cháu cũng không yêu đương."
Hoàng Ngữ Nhu: "Vậy thì cháu có thích ai không?"
Phương Nam Chi sặc một cái, suýt chút nữa thì bản thân đã bị mắc nghẹn.