Cô không ngờ đến trong bữa cơm sẽ nói đến chuyện này, dù sao thì trước khi vào đại học người lớn trong nhà chưa bao giờ nhắc đến vấn đề về mặt tình cảm. Hơn nữa, làm sao cô dám thừa nhận trước mặt người lớn trong nhà chứ.
"Không có ạ, bình thường cháu rất bận..."
“Tình cảm ở tuổi này đẹp lắm đấy." Hoàng Ngữ Nhu hơi nghiêng người rồi đột nhiên nói: "Cháu thấy Nguyên Hạo nhà dì thế nào? Bạn cùng tuổi nên có nhiều chuyện để nói lắm đấy!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Nam Chi: "?"
Hứa Nguyên Hách: "..."
Hứa Đình Ưu: "... Phụt."
Hứa Nguyên Hạo: "Mẹ! Mẹ làm cái gì thế, con, con là người đứng đắn đấy!"
Hoàng Ngữ Nhu giật mình bừng tỉnh: "À đúng rồi! Thằng bé cũng không phải là người đứng đắn gì, vậy Nguyên Hách có được không?"
Hứa Nguyên Hạo: "Con nói con là người đứng đắn!"
Hoàng Ngữ Nhu không thèm để ý đến cậu ấy mà tiếp tục hỏi: "Liễu Liễu, Nguyên Hách cũng được đấy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Đình Ưu nhìn về phía Hứa Nguyên Hách, cô nghĩ anh ấy cũng sẽ tức giận vì bị mẹ nói như vậy, cô đoán phản ứng của anh cũng sẽ giống như em trai cô. Nhưng kỳ lạ là những điều trong suy nghĩ của cô không hề xảy ra, anh trai của cô ấy không nói gì mà chỉ nhìn về phía Phương Nam Chi.
Hứa Đình Ưu: "?"
Phương Nam Chi bị nói như vậy thì đỏ hết cả mặt: "Dì Hoàng, dì đừng đùa nữa."
Triệu Lợi Vân cũng vui vẻ đùa theo: "Ngữ Nhu, chị làm gì vậy chứ, bây giờ đã bắt đầu tìm con dâu rồi à?"
Hoàng Ngữ Nhu: "Ai nha, cái này gọi là không gần mặt nước nhưng lại muốn vớt trăng trước đấy! Liễu Liễu, không sao đâu, đừng sợ, cháu có thể suy xét, cân nhắc thêm."
...
Thật ra những câu nói trên bàn cơm này cũng chỉ là đùa mà thôi, dù sao người lớn hai nhà cũng coi như đã hiểu rõ, bọn nhỏ ở độ tuổi này tình cảm phải do chính bản thân tự quyết định là tốt nhất.
Nhưng sau khi về nhà Hứa Đình Ưu vẫn hơi nghi ngờ. Trước khi Hứa Nguyên Hách về phòng, cô ấy kéo anh lại đè thấp giọng hỏi: "Anh, ban nãy anh có ý gì?"
Hứa Nguyên Hách cảm thấy khó hiểu, hỏi lại: "Có ý gì là sao?"
"Thì ban nãy mẹ nói như thế đó, vì sao anh lại không phản bác lại một chút?"
Hứa Nguyên Hách khừng lại một chút: "Không phải là mẹ chỉ đùa chút thôi à, vậy thì phản bác làm cái gì."
Hứa Đình Ưu trợn mắt nhìn, người khác thì cô ấy không biết nhưng chẳng lẽ cô không hiểu rõ ông anh trai này của mình à. Trong ba người bọn cô thì anh có tính tình tệ nhất đấy nhé, nếu bình thường anh ấy bị đùa kiểu như vậy thì chắc chắn anh ấy sẽ khịa lại mẹ hai câu, vậy mà hôm nay anh ấy lại không hé răng nói một câu nào hết!
Đầu óc Hứa Đình Ưu quay cuồng, đột nhiên cô ấy có thêm một suy nghĩ: "Có phải anh thích Liễu Liễu rồi đúng không?"
Hứa Nguyên Hách sửng sốt: "... Em bị thần kinh à."
"Anh không bác bỏ đấy!"
"..."
Hứa Đình Ưu nở một nụ cười kì lạ: "À! Hóa ra là như thế này à, được đấy nhé, anh thích Liễu Liễu của chúng ta coi như anh cũng tinh mắt đấy."
Trong lòng Hứa Nguyên Hách càng trở nên hoảng loạn hơn, sau đó, theo bản năng, anh ấy lại phủ nhận: "Anh không nói cái gì cả là vì anh không tiếp xúc nhiều với em ấy có được không hả? Bỏ cái tật xấu suốt ngày nghi ngờ nói người khác thích đi nhé."
"Vậy ý của anh là do anh không tiếp xúc nhiều thôi, nếu anh được tiếp xúc nhiều thì anh sẽ thích có đúng không?" Hứa Đình Ưu nói: "Như thế thì đơn giản thôi, dù sao thì hai người đều học trường ở thành phố Minh Hải, anh hẹn Liễu Liễu đi chơi nhiều một chút là được rồi mà. Tuy rằng lâu lắm rồi nhưng em vẫn nhớ được một chuyện, hình như trước kia Liễu Liễu cũng có vẻ thích anh đấy."
"Cái gì mà có vẻ, em ấy đã nói là không thích rồi. Nếu như em ấy thích anh thật thì tại sao em ấy chưa từng liên lạc với anh cơ chứ?"
Hứa Nguyên Hách là con của trời nên từ nhỏ đến lớn anh ấy luôn được người ta tung hô theo đuổi, anh ấy chưa bao giờ đi “theo đuổi” người khác, ngay từ đầu anh ấy đã không có thói quen đi theo đuổi người khác.
Hứa Đình Ưu nghe xong thì sửng sốt: "Ông trời ơi... Anh đặt mình vào thế bị động như vậy mà được à? Không phải là con gái chủ động theo đuổi anh thì cũng không được hả? Anh cũng biết tính cách của Liễu Liễu rồi cơ mà, cậu ấy là người hướng nội nên lúc đầu cậu ấy sẽ nghĩ anh và chị Sơ Tuyền đang yêu nhau, đã như vậy thì làm sao cậu ấy có thể liên lạc với anh cơ chứ."
Hứa Nguyên Hách: "..."
"Nhưng mà lâu như vậy rồi thì chắc chắn Liễu Liễu không thích anh nữa đâu, nếu anh muốn cứu vãn thì cũng hơi khó đấy."
Sắc mặt của Hứa Nguyên Hách càng ngày càng trở nên cứng ngắc: "Hứa Đình Ưu, em đừng có lải nhải trước mặt anh như vậy nữa đi, nếu không còn chuyện gì nữa thì em đi ngủ đi."
"Mẹ nó chứ? Anh đúng à một cậu ấm khó hầu hạ mà, thảo nào anh lại độc thân đến giờ!"
"..."
Năm nay ông nội bà nội vẫn đến Hàng Châu để đón năm mới, chiều hôm đó Phương Nam Chi đi ra ngoài tập thể dục với hai ông bà, sau đó cô về phòng mình.
Vừa ra khỏi nhà tắm thì cô mới phát hiện ra điện thoại có mấy tin nhắn chưa đọc.
Là nhóm dự án của ba người bọn cô, Lý Ngật Châu và Hách Lai, Lý Ngật Châu gửi một tài liệu vào đó hỏi hai người có ý kiến gì không.
Vì cô vẫn chưa trả lời nên Hách Lai nói đợi cô rồi hẵng bàn sau.
Trước đó đi cùng ông bà nội, sau đó lại về phòng tắm rửa nên Phương Nam Chi đã không xem điện thoại khoảng một tiếng đồng hồ, cô thấy vậy cũng vội vàng trả lời: [Em xin lỗi ạ, ban nãy em không đọc được tin nhắn, bây giờ em có thể bàn bạc rồi ạ.]
Hách Lai: [Đàn em em về rồi.]
Phương Nam Chi: [Vậy bây giờ gọi điện trực tiếp để họp ạ?]
Hách Lai: [Không được, anh đã hẹn với bạn rồi nên bây giờ anh phải ra ngoài ăn cơm đã. Thế này nhé, hai người cứ gọi điện trước đi, còn anh thì tối nay nói sau nha.]
Phương Nam Chi đột nhiên sững người, cô có thể dùng tâm trạng bình thường để thực hiện cuộc họp ba người nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tốt việc phải trò chuyện với một mình với Lý Ngật Châu.
Chắc hẳn Lý Ngật Châu cũng không gọi tới cho cô đâu có đúng không...
Cô chỉ mới nghĩ như vậy, đột nhiên chuông điện thoại của cô reo lên, màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi trên Wechat và người gọi đến là Lý Ngật Châu.
Dường như lông tơ trên người Phương Nam Chi dựng đứng hết cả lên, vậy mà anh lại gọi thật!
Cô căng thẳng nhìn màn hình điện thoại nhưng cũng không thể từ chối được... Vì thế cô chỉ đành hít sâu hai cái rồi ấn nghe.
"... A lô?"
"Bây giờ em có rảnh hay không?"
Giọng nói của Lý Ngật Châu như xuyên qua điện thoại chạm vào tai của cô khiến cho lỗ tai của cô trở nên tê rần, cô nhanh chóng ngồi thẳng dậy nói: "Có!"
"Em ăn cơm xong chưa?"
"Em vẫn chưa ăn, nhà em ăn cơm hơi muộn." Phương Nam Chi mấp máy môi, nhỏ giọng hỏi: "Anh thì sao?"
Lý Ngật Châu nói: "Tôi cũng ăn khá muộn."
Cuộc đối thoại này vô cùng bình thường, bình thường giống như bọn họ gọi cho nhau không phải vì dự án vậy, giống như chỉ muốn nói chuyện nên mới gọi cho nhau.
Phương Nam Chi vô cùng căng thẳng nhưng trong lồng ngực cô lại cảm thấy ấm áp, căng thẳng giống như anh đang ở ngay bên cạnh cô vậy.
Cô nhẹ nhàng nằm sấp lên trên bàn, đột nhiên cô lại cảm thấy có chút mất tự nhiên khi phải nói chuyện nghiêm túc: "Vậy thì, anh tính ăn gì?"
Lý Ngật Châu: "Chắc là nấu mì, cũng có thể là gọi đồ ăn ở bên ngoài."
"Vẫn nên tự nấu ăn đi ạ, mặc dù không được ngon như mua đồ ăn bên ngoài nhưng như vậy tốt cho sức khỏe hơn."
Lý Ngật Châu cười một tiếng, hỏi lại: "Em cảm thấy món ăn do tôi nấu không ngon bằng đồ ăn bên ngoài có đúng không?"
"Không phải không phải, em cũng không có ý đó."
Lý Ngật Châu nghe thấy cô vội vàng phủ nhận như vậy, gần như anh có thể lập tức tưởng tượng ra biểu cảm trên khuôn mặt cô lúc này, có lẽ sẽ rất thú vị: "Tôi nhớ trước kia chúng ta từng nấu cơm cùng nhau, em đã từng ăn qua món ăn do tôi làm. Nhưng cũng đành vậy vì khi đó món ăn tôi nấu rất bình thường."
Phương Nam Chi nghiêng đầu than thở: "Em thật sự không có ý bảo đồ ăn của anh không ngon đâu."
"Cũng không sao đâu, bây giờ tôi làm ngon lắm lần sau em có thể thử xem."
Phương Nam Chi hơi sững người: " Được, được."
"Bây giờ chúng ta nói đến chuyện chính đúng không?"
Phương Nam Chi không thể kìm nén được mà trên mặt nở một nụ cười, cũng may là anh không nhìn thấy, nếu không chắc chắn anh sẽ cảm thấy cô rất ngốc: "Vâng, bắt đầu đi ạ."
Chủ đề của bọn họ lần này là mô phỏng phương án sửa chữa ngõ nhỏ thủ đô.
Lý Ngật Châu đã tìm rất nhiều tài liệu về ngõ nhỏ, sau khi gửi tài liệu cho Phương Nam Chi thì anh nói đơn giản về ý tưởng của bản thân. Đây là lần đầu tiên Phương Nam Chi được tiếp xúc với mảng cải tạo kiến trúc lớn như vậy nên cô đặt rất nhiều câu hỏi về vấn đề mà cô không hiểu.
Vì thế cuộc trò chuyện của hai người diễn ra rất lâu, một tiếng nhanh chóng trôi qua.
"... Cho nên sân vận động chính là vấn đề mấu chốt, cần phải phù hợp với cái con ngõ nhỏ, tôi lại đi tìm thêm tài liệu."
"Vâng. Nhưng mà sắp hết năm rồi, anh cũng không cần làm gấp như vậy đâu, đợi đến năm sau hẵng bàn cũng được."
Phương Nam Chi: "Không sao đâu, dù sao tôi ở nhà cũng không có việc gì làm."
Anh vừa nói xong câu đó thì có tiếng gõ cửa vang lên.
"Liễu Liễu, tớ có thể vào không?" Là giọng nói của Hứa Đình Ưu.
Phương Nam Chi cũng không cúp máy, cô và Lý Ngật Châu đang nói chuyện đúng đắn cho nên cô cảm thấy bình thường: "Được, cậu vào đi."
Hứa Đình Ưu đẩy cửa vào, cô ấy cũng không phát hiện ra cô đang nói chuyện với Lý Ngật Châu, cô ấy nói thẳng: "Liễu Liễu, anh tớ bảo tối nay chúng ta ăn cơm cùng nhau đi, tiện đường đến gần trường học đi bộ một lát, sao hả, cậu có đi hay không?"
"Anh của cậu?"
Hứa Đình Ưu ho khan một tiếng: "Đúng vậy là anh ấy đề nghị đấy, tớ đã nói với mẹ cậu rồi, mẹ cậu cũng đã nói không sao, tối nay chúng ta có thể ra ngoài ăn. Liễu Liễu, đi cùng tớ đi mà, từ lúc tớ về đến giờ vẫn chưa đi ra ngoài nữa, tớ chán đến nơi rồi."
Phương Nam Chi: "À... Được rồi, vậy cậu chờ tớ một chút nhé, tớ còn chút việc."
"Tớ chờ cậu ở nhà nhé, bao giờ xong thì nói với tớ."
"Ừm."
Hứa Đình Ưu nói xong rồi vui vẻ đi ra ngoài, Phương Nam Chi nhìn về phía màn hình điện thoại.
"Em phải ra ngoài rồi à?" Giọng nói của Lý Ngật Châu truyền tới.
Phương Nam Chi: "Đình Ưu nói tối nay muốn ra ngoài ăn cơm, còn nói sau đó có sẽ đến gần Quận Hoa đi bộ một lát."
Thật ra Lý Ngật Châu cũng đã nghe thấy tất cả, anh nói: "Được, vậy hôm nay cứ kết thúc tại đây đã, em đi trước đi."
"Nếu còn vấn đề gì thì tối nay chúng ta liên lạc sau nhé?"
"Ừm."
Trò chuyện kết thúc, trên người Phương Nam Chi vẫn đang mặc áo ngủ nên cô đành phải đi thay một bộ quần áo khác trước.
Mà ở phía bên kia, Lý Ngật Châu để điện thoại xuống rồi nhìn lướt qua màn hình máy tính, anh nhìn một lúc mà vẫn không vào đầu được chút nào nên anh dựa người ra sau.
[Anh tớ bảo tối nay chúng ta ăn cơm cùng nhau đi.]
Giọng nói của Hứa Đình Ưu cứ lặp đi lặp lại.
Mặc dù có những chuyện trôi qua lâu lắm rồi nhưng Lý Ngật Châu lại bỗng nhiên nhớ đến năm đó, dáng vẻ đôi mắt Phương Nam Chi đỏ hoe vì Hứa Nguyên Hách.
Anh nhíu mày lại và đột nhiên bắt đầu suy nghĩ.
Chắc là em ấy không thích cậu ấy nữa đâu nhỉ.