Một tiếng sau, bọn họ lái xe đến một khu vui chơi lớn ở vùng ngoại thành.
Hôm nay là thứ bảy, mặc dù thời tiết chưa hoàn toàn ấm lên nhưng khu vui chơi đã có rất nhiều người.
"Chúng ta chơi gì trước đây? Tàu lượn siêu tốc được không?" Triệu Kha nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Đình Ưu: "Xin anh, chúng ta mới vừa đến nơi thôi mà, anh có thể bình tĩnh chút không, vừa đến đã muốn kích thích thế rồi à."
Triệu Kha: "Ừ, cũng đúng, hay chơi vòng quay ngựa gỗ? Đủ nhẹ nhàng chưa?"
Hứa Đình Ưu: "Được đó!"
Hứa Nguyên Hách đứng bên cạnh tiếp lời: "Vòng quay ngựa gỗ... Mấy đứa trẻ trâu thật đấy!"
"Ai cần anh quan tâm." Hứa Đình Ưu kéo Phương Nam Chi: "Đi thôi Liễu Liễu, tớ sẽ chụp ảnh cho cậu."
Thật ra Phương Nam Chi rất thích chơi trò chơi kích thích, mấy trò như vòng quay ngựa gỗ quá nhẹ nhàng nhưng được đi chơi cùng mọi người thì chơi trò gì cũng không quan trọng lắm.
Mọi người bị Hứa Đình Ưu và Triệu Kha kéo đến khu chơi vòng quay ngựa gỗ. Lúc này, mọi người đã xếp một hàng dài phía trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế nhưng cả nhóm không phải đợi quá lâu, đến vòng tiếp theo đã đến lượt bọn họ, có điều, bên trên chỉ còn mỗi hai chỗ.
Lý Ngật Châu nói: "Hai cô gái các em lên trước đi."
Triệu Kha: "Đúng đấy, hai em lên trước đi, đấng nam nhi bọn anh sẽ đi vòng sau."
"Đấng cái quái gì!" Hứa Đình Ưu mắng xong chợt nhớ đến cái gì đó, thế là cô ấy lập tức đẩy Hứa Nguyên Hách lên trước: "Anh với Liễu Liễu đi lên trước đi, em còn muốn chụp ảnh cho cậu ấy nữa."
Hứa Nguyên Hách: "..."
Hứa Đình Ưu: "Hai người còn đứng ngẩn ra đó làm gì, mau đi đi, người ta còn đang chờ hai người kìa."
Nhân viên công tác đang đứng nhìn, Phương Nam Chi chẳng còn cách nào đành bước lên trước.
Hứa Nguyên Hách liếc nhìn Hứa Đình Ưu lại bị cô ấy trừng lại: "Lên đi!"
Do dự vài giây, cuối cùng Hứa Nguyên Hách vẫn leo lên vòng quay với vẻ mặt "Tôi thực sự không thích cái trò này".
Sau khi hai người ngồi vững, vòng quay bắt đầu khởi động.
Hứa Đình Ưu khẽ "Hừ" một tiếng, nói: "Cứ phải để chị đây đẩy mới được, khó khăn quá mà!"
Lý Ngật Châu nghe vậy hơi nheo mắt nhìn Hứa Đình Ưu.
Triệu Kha cũng khó hiểu: "Khó khăn cái gì cơ?"
"Em nói anh em chứ ai." Hứa Đình Ưu thấy ngựa gỗ của hai người kia đã xoay qua chỗ khác mới ra vẻ thần bí nói với hai người bên cạnh: "Em đang tác hợp anh trai em với Liễu Liễu đấy."
Lý Ngật Châu hơi sững người.
Triệu Kha kinh ngạc trợn tròn mắt: "Cái gì? Thật không vậy?"
Hứa Đình Ưu: "Đương nhiên là thật rồi! Anh không cảm thấy hai người họ rất xứng đôi à?"
"À thì... Hình như cũng hơi hơi, nhưng mà, anh trai em có thích Liễu Liễu không? Cậu ấy có nói thích em ấy à? Sao anh không biết nhỉ!"
Hứa Đình Ưu: "Anh ấy chưa nói bao giờ."
"Vậy em..."
"Nhưng em nghi ngờ anh ấy có thiện cảm với cậu ấy, nghi ngờ thôi."
Ánh mắt Lý Ngật Châu rơi vào vòng quay ngựa gỗ bên kia, anh trầm giọng nói: "Đình Ưu, đừng đoán mò suy nghĩ của người khác."
"Cũng không phải hoàn toàn đoán mò đâu." Hứa Đình Ưu đáp: "Anh Ngật Châu, anh có nhớ trước kia Liễu Liễu cũng rung động với anh trai em không?"
Lý Ngật Châu: "..."
Triệu Kha bừng tỉnh ngộ ra: "Vừa nghe em nói thế anh mới nhớ ra! Làm ơn đi, đó không gọi là có thiện cảm, phải là thích mới đúng! Lúc đó còn thổ lộ cơ mà... Anh nhớ không nhầm lúc đấy có cả Sơ Tuyền ở đó nữa."
"Thế đấy, vì lúc đó chị Sơ Tuyền cũng thích nên Liễu Liễu mới không có hành động gì." Hứa Đình Ưu nói: "Chẳng qua em cảm thấy lúc trước đã thích rồi, bây giờ chỉ cần thường xuyên ở gần nhau nhất định sẽ có cảm giác."
Triệu Kha gật đầu tán thành: "Chính xác, còn có câu ‘người con trai tôi thích năm mười sáu, mười bảy tuổi là khó quên nhất’ mà."
Hai người nói xong còn đắc ý nhìn nhau.
"Đến rồi đến rồi, đừng nói nữa!" Hứa Đình Ưu vẫy vẫy tay với Phương Nam Chi đã quay lại đây, cô ấy giơ tay ra hiệu: "Liễu Liễu, nhìn bên này!"
Lý Ngật Châu cũng nhìn sang Phương Nam Chi vừa xuất hiện, đập vào mắt anh là một nam một nữ đang đi song song với nhau.
Cô đang nhìn lại đây, đôi mắt lấp lánh ánh sao. Sau đó, không biết Hứa Nguyên Hách nói gì với cô mà cô quay sang, nở nụ cười vô cùng chói mắt với anh ấy.
Người con trai tôi thích năm mười sáu, mười bảy tuổi là khó quên nhất...
Lý Ngật Châu quay đi chỗ khác, không nhìn bọn họ thêm một lần nào nữa.
"Em cố mà tạo dáng đẹp đẹp chút cho con bé chụp, không thì đừng hòng nó dừng lại." Lúc ngồi trên vòng quay ngựa gỗ, Hứa Nguyên Hách đã nói vậy với Phương Nam Chi.
Phương Nam Chi cảm thấy rất có lý nên lóng ngóng tạo dáng với Hứa Đình Ưu cách đó không xa.
Nhưng nhìn về phía Hứa Đình Ưu dĩ nhiên cũng sẽ nhìn thấy Lý Ngật Châu, cô theo thói quen hướng ánh mắt về phía anh, lại thấy vẻ mặt anh thờ ơ đang nhìn cái gì đó, không hề chú ý đến bên này.
Nụ cười trên môi Phương Nam Chi tắt ngúm, anh không vui sao?
Sau khi ra khỏi khu chơi vòng quay ngựa gỗ, mọi người di chuyển sang chơi các trò khác.
Sau đó, Phương Nam Chi có lén nhìn Lý Ngật Châu mấy lần nhưng sắc mặt anh vẫn như bình thường, dường như vẻ mặt không vui của anh lúc nãy cô trông thấy ở vòng quay ngựa gỗ đã biến mất.
Chắc cô suy nghĩ nhiều rồi.
Mọi người chơi suốt cả buổi sáng nên đã sớm đói lả, bọn họ tìm một quán ăn trong khu vui chơi giải quyết bữa trưa.
"Lát nữa chúng ta đi ngồi vòng đu quay khổng lồ đi, đó là vòng đu quay lớn nhất Minh Hải, quay một vòng mất nửa tiếng, lúc đi lên đỉnh có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố Minh Hải đấy." Hứa Đình Ưu nói.
Triệu Kha: "Được đấy, đúng lúc chơi mệt rồi chúng ta lên ngồi nghỉ ngơi luôn."
"Ừm."
Phương Nam Chi cũng khá hứng thú với cái vòng quay khổng lồ đó, lần trước nghe mấy người La Giai Giai nói lúc lên đến đỉnh sẽ nhìn thấy phong cảnh tuyệt vời, rất nhiều đôi tình nhân hoặc các cặp crush nhau đều thích ngồi cái đó.
Hơn nữa, cùng người mình thích sóng vai đi lên đỉnh cao nhất hẳn là một chuyện rất lãng mạn... Nghĩ đến đây, Phương Nam Chi liếc nhìn Lý Ngật Châu, trong lòng hơi mong chờ.
Ăn xong, mọi người nghỉ ngơi tại chỗ một lúc rồi đi đến chỗ vòng đu quay khổng lồ. Lúc này đã có khá đông người xếp hàng đi lên vòng đu quay, bọn họ cũng nối tiếp vào hàng người đó.
Hứa Đình Ưu quan sát vòng đu quay khổng lồ, thầm suy nghĩ một lúc rồi khẽ kéo Hứa Nguyên Hách.
"Lát nữa anh và Liễu Liễu cùng ngồi một cabin, nhớ nắm chắc cơ hội."
Hứa Nguyên Hách hơi sửng sốt, khẽ nói: "Em làm cái gì thế, cái đó một cabin mấy người ngồi cũng được, em cứ phải để cả thế giới biết em âm mưu cái gì phải không?"
Hứa Đình Ưu: "Thế anh không muốn bày tỏ tâm ý hả? Anh à, dù gì cũng không cùng trường, đã ít gặp mặt thì lại càng phải nỗ lực hơn chứ, lần này anh không nắm chắc cơ hội mà bày tỏ thì định chờ đến bao giờ? Cơ hội mà vụt mất rồi sẽ không đến nữa đâu, hiểu không?"
"Em..."
"Hay anh không hề thích Liễu Liễu?" Hứa Đình Ưu nói: "Được rồi, nếu anh nói anh không hề có cảm giác gì thì em sẽ không tác hợp hai người với nhau nữa."
Hứa Nguyên Hách há miệng định phủ nhận nhưng vừa liếc Phương Nam Chi một cái lại phát hiện mình không thể nói ra miệng được.
Đúng vậy, anh ấy có cảm giác với cô thật... Tuy không biết bắt đầu từ khi nào và vì cái gì nhưng ánh mắt anh ấy rất dễ dàng bị cô hấp dẫn.
Hơn nữa, có lẽ Hứa Đình Ưu nói đúng, bọn họ không thể thường xuyên gặp mặt, có một số việc không thể bỏ lỡ cơ hội.
Lỡ như cô cũng thích anh ấy? Có lẽ đang chờ anh ấy nói ra thì sao?
Hứa Đình Ưu thấy Hứa Nguyên Hách kiêu ngạo chẳng nói chẳng rằng thì biết mình đã đoán trúng phóc, chắc chắn anh trai cô ấy thích Liễu Liễu!
Cô ấy cười thầm, đầu bắt đầu nghĩ cách làm thế nào để thúc đẩy hai người này đến với nhau.
Đội ngũ xếp hàng chầm chậm tiến lên trước, bỗng nhiên, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Hứa Đình Ưu.
"Úi!"
Triệu Kha: "Sao đấy?"
"Tự dưng em thấy hơi đau bụng..."
"Hả? Đau lắm không?"
Hứa Đình Ưu: "Cảm giác đau quằn quại..."
Lý Ngật Châu nhìn sắc mặt cô ấy, nói: "Hay đi khám thử xem sao không, trong khuôn viên có phòng y tế đặc biệt."
Hứa Đình Ưu xua xua tay: "Không cần, không cần đâu, nhưng mà anh Ngật Châu ơi, anh có thể quay lại tủ gửi đồ lấy thuốc trong túi của em không, chắc là em bị đau dạ dày, trong cái túi đó có thuốc dạ dày đấy."
Ngăn tủ gửi đồ ở ngay lối vào cổng số ba, cách vòng đu quay khổng lồ không xa.
Thấy cô ấy khó chịu, Phương Nam Chi vội nói: "Để tớ đi lấy cho."
Hứa Đình Ưu: "Cậu đi giày da không chạy nổi đâu..."
Lý Ngật Châu cũng ngăn cản cô: "Để tôi đi cho, em ở đây chăm sóc em ấy đi."
Đúng là đôi giày Phương Nam Chi không chạy nhanh được nên cô đành gật đầu: "Vâng."
Lý Ngật Châu cầm chìa khóa của Hứa Đình Ưu rồi ra khỏi hàng, Hứa Đình Ưu liếc nhìn Triệu Kha, khẽ nói: "Anh cũng đi đi."
Triệu Khả: "Hả?"
Hứa Đình Ưu lườm cháy mắt, mắt không ngừng nháy nháy ra hiệu với anh ấy, Triệu Kha nhìn cô ấy, lại nhìn Hứa Nguyên Hách và Phương Nam Chi bên cạnh, đột nhiên ngồi xổm xuống cạnh Hứa Đình Ưu: "Em giả vờ à?"
"Nhanh lên đi."
Triệu Kha lén ra hiệu ‘ok’ với cô ấy, ho khẽ một tiếng rồi đứng dậy: "Gì nhỉ, hay anh đi mua mấy chai nước nhé, lát nữa em uống thuốc cũng phải có nước chứ."
Hứa Nguyên Hách thấy Triệu Kha và Hứa Đình Ưu lén lút thì thầm với nhau thì cũng đoán được hai người này đang âm mưu cái gì nên giả bộ không nhìn thấy, quay sang chỗ khác.
Phương Nam Chi chẳng biết gì cả: "Vâng, anh đi đi, để em ở đây trông cậu ấy cho."
"Ừ."
Triệu Kha cũng đi mất trong khi sắp đến lượt nhóm bọn họ rồi.
Phương Nam Chi: "Hay chúng ta đừng đi lên nữa, để những người đằng sau lên trước đi."
Hứa Đình Ưu dựa cả người vào vai cô, khăng khăng đi lên trước: "Không sao, bọn họ sẽ quay lại ngay thôi, chúng ta vừa đi vừa đợi."
"Nhưng sắp đến lượt chúng ta rồi, không phải cậu không thoải mái à, đừng lên nữa."
"Vẫn được, tớ chịu được mà."
Mấy phút sau đã đến lượt bọn họ.
Phương Nam Chi thấy hai người kia còn chưa về nên định quay đầu bảo người đằng sau đi lên, cô đang định nói thì bị Hứa Đình Ưu kéo lại: "Bọn họ quay lại rồi, lên trước đi!"
"Đâu?"
Phương Nam Chi quay đầu lại nhìn nhưng chẳng thấy người đâu, mà lúc này nhân viên công tác đã thấy bọn họ đến nên giơ tay đỡ Phương Nam Chi vào trong cabin nhỏ.
Hứa Đình Ưu cũng đẩy Hứa Nguyên Hách lên, sau khi đưa hai người họ lên trên cô ấy mới dừng lại.
"Liễu Liễu, tự dưng tớ nhận ra tớ vẫn còn khó chịu lắm, tốt nhất tớ nên ở dưới chờ hai người thì hơn."
Vòng quay hơi chuyển động, cánh cửa từ từ khép lại.
Phương Nam Chi trố mắt nhìn chằm chằm Hứa Đình Ưu ngoài cửa: "Đợi đã..."
Nhân viên: "Này, trong lúc đóng cửa không được tự tiện xuống dưới, nguy hiểm lắm."
Phương Nam Chi miễn cưỡng dừng chân lại.
Hứa Đình Ưu khẽ mỉm cười, khi cánh cửa từ từ đóng lại và di chuyển lên trên, cô ấy lớn tiếng nói: "Hai người cứ vui vẻ ngắm phong cảnh đi, tớ sẽ chờ bọn họ quay lại!"
Phương Nam Chi nghe vậy chợt sửng sốt, từ từ quay đầu nhìn Hứa Nguyên Hách.
Hứa Nguyên Hách đang ngồi trên ghế, nhíu mày, lúng túng nói: "Em ngồi xuống đi, cẩn thận..."
Phương Nam Chi mơ hồ cảm thấy có điều gì kỳ lạ, cô nhìn Hứa Đình Ưu khỏe mạnh tung tăng bên dưới, lông mày giật giật: "Cậu ấy, cậu ấy không đau bụng nữa sao?"
"..."
"Tại sao vừa nãy cậu ấy không chờ bọn họ, chẳng lẽ cố ý để hai chúng ta lên đây ngồi?" Phương Nam Chi lúng túng hỏi.
Hứa Nguyên Hách nghe cô hỏi vậy thì biết cô đã nhận ra rồi, anh ấy hắng giọng, nhìn ra bên ngoài: "Ừ, đúng vậy."
Phương Nam Chi ngẩn người: "Tại sao..."
Hai tai Hứa Nguyên Hách đỏ bừng, anh ấy liếc nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đình Ưu muốn tác hợp cho chúng ta."
"Hả?" Phương Nam Chi đứng bật dậy: "Tác hợp em với anh? Tại sao? Cậu ấy, cậu ấy... Không phải, cậu ấy hiểu lầm chuyện gì hả?"
Hứa Nguyên Hách vốn đang sốt ruột khi nghĩ đến chuyện sắp nói ra suy nghĩ của mình, vừa nghe cô nói vậy, tim anh ấy bỗng đập thình thịch.
Anh ấy quay đầu nhìn cô, hỏi: "... Chẳng lẽ... Em không hy vọng em ấy tác hợp cho hai chúng ta một chút nào sao?"
Đầu óc Phương Nam Chi rối như tơ vò, bảo sao, bảo sao hành động hôm nay của Hứa Đình Ưu lại lạ lùng như vậy, giờ nghĩ kỹ lại mới thấy rất nhiều lúc cô ấy sắp xếp cô và Hứa Nguyên Hách ngồi gần nhau, chẳng qua cô không chú ý đến thôi.
"Tất nhiên là em không hy vọng rồi, lẽ nào anh có hả?"
Hứa Nguyên Hách nắm chặt lan can bảo vệ, bởi vì dùng sức nên các khớp xương nhô hết ra.
Tất nhiên là không hy vọng... Cô nói tất nhiên sao?
Nếu như hồi cấp ba cô nói "không" là vì Tống Sơ Tuyền thì bây giờ nói "không" là tại sao?
Chỉ có thể giải thích là vì cô thật sự không có chút cảm xúc nào với anh thôi?
Cô thật sự không thích anh!
Trái tim Hứa Nguyên Hách lập tức chìm xuống đáy vực, lần đầu tiên trong cuộc đời hai mươi mấy năm anh ấy định chủ động bày tỏ với cô gái mình thích, nhưng mà còn chưa bắt đầu đã kết thúc!
Anh ấy cụp mắt, máy móc đáp: "... Tất nhiên anh cũng không hy vọng vậy."
Phương Nam Chi không biết anh ấy đang nghĩ gì trong lòng nên chỉ cảm thấy dở khóc dở cười: "Vậy chẳng phải là Đình Ưu tự cho mình là đúng sao."
"Ừ, đúng là tự cho mình là đúng thật." Hứa Nguyên Hách quay đầu sang: "Bọn họ cảm thấy từ cấp ba em đã thích anh, nếu bây giờ cả hai đều độc thân chẳng thà thử xem sao, có lẽ không ngờ em chẳng có chút cảm giác nào với anh. Yên tâm, chỉ là hiểu lầm thôi, lát nữa nói rõ ràng là được."
Anh ấy vừa nói vừa lén nhìn cô. Đến lúc này Hứa Nguyên Hách còn ôm hy vọng có thể nhìn thấy một chút ý phủ nhận trên mặt cô, hy vọng cô sẽ nói không phải không có chút cảm giác nào, hy vọng còn có chút khả năng tiến triển.
Nhưng Hứa Nguyên Hách không hề nhìn thấy vẻ mặt cô biểu hiện như vậy, chỉ thấy cô hơi khựng lại: "Bọn họ?"
Hứa Nguyên Hách vô cùng thất vọng: "Ừ."
Phương Nam Chi mím chặt môi, lòng xoắn lại: "Ý anh là cả ngày hôm nay bọn họ đều cố ý sắp xếp hai chúng ta gần nhau. Chuyện ngồi vòng đu quay lần này cũng là Đình Ưu, Triệu Kha và... Lý Ngật Châu cùng sắp đặt? Vừa nãy bọn họ cố ý rời đi à?"
Vừa nãy Hứa Đình Ưu và Triệu Kha thì thầm gì đó với nhau chắc là đang bàn kế hoạch, kể cả Lý Ngật Châu cũng biết chuyện.
Hứa Nguyên Hách vò đầu bứt tai, bực bội nói bừa: "Ừ."
Phương Nam Chi chợt nín thở, nhìn cabin càng lúc càng rời xa mặt đất, lòng cô chợt hoang mang.
Cô tưởng là... Lý Ngật Châu thích cô, có lẽ không nhiều nhưng từ khi hai người thường xuyên gặp nhau thì cũng phải có một chút.
Mới mấy hôm trước cô còn vui mừng hớn hở khoe với Trịnh Tử Kỳ là cô cảm thấy Lý Ngật Châu hơi thích mình.
Thì ra không phải sao?
Thì ra đều là mộng tưởng của cô à?
Anh chưa từng thích cô, không thích một chút nào, tất cả những thứ trước giờ chỉ do một mình cô tưởng tượng ra mà thôi?
Hoặc là... Không hẳn chỉ là tưởng tượng, có lẽ anh cảm giác được. Vậy thì sau khi anh phát hiện cô thích anh nên cố ý gây khó dễ?
Anh là người tốt tính và sẽ không muốn làm tổn thương cô nên mới muốn đẩy cô cho Hứa Nguyên Hách sao?
Biểu cảm trong mắt Phương Nam Chi từ từ tối lại, dường như tất cả những hình ảnh ngọt ngào trước đây đều biến thành một con dao cùn, không ngừng đâm đâm vào trái tim cô.
Cô tự cho rằng chỉ cần cố gắng là đủ, chỉ cần để anh nhìn thấy mình, quan tâm mình là có khả năng anh sẽ yêu mình.
Nhưng mà, tất cả đều là ảo tưởng!
Từ hồi cấp ba là ảo tưởng, đến bây giờ lên đại học cũng vẫn là ảo tưởng.
Viền mặt chợt có ánh nước lóe lên, Phương Nam Chi chớp chớp mắt, cố nuốt nước mắt vào trong...
Vòng đu quay từ từ đi lên đỉnh, cảnh đẹp hiện ra trước mắt.
Thế giới này quá tươi đẹp.
Nhưng Phương Nam Chi à, mày thật đáng thương... Anh ấy không hề để ý đến mày...