Hoàng hôn rực cháy

Cuối cùng Phương Nam Chi chỉ mượn một cuốn sách không liên quan gì đến ngành kiến trúc rồi trở về chỗ ngồi với Lý Ngật Châu.
 
La Giai Giai và những người khác nhìn thoáng qua cô, sau đó lại cúi đầu tiếp tục đọc sách theo kiểu ‘mọi người cứ tự nhiên không cần để ý đến chúng tôi’.
 
Phương Nam Chi chỉ có thể ra vẻ không nhìn thấy ánh mắt của họ, tiếp tục ôn bài. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Màn đêm buông xuống, mọi người trong thư viện đều lần lượt đi ăn.
 
Năm người họ dọn dẹp đồ đạc xong rồi đi ra ngoài. Khi đang đứng ở cửa thư viện, Phương Nam Chi cảm thấy hơi bối rối. 
 
Lúc trước cô và bạn cùng phòng đến thư viện là vì muốn cùng nhau đi ăn tối. Nhưng theo lời của Lý Ngật Châu đã nói hôm qua thì anh cũng muốn đi với cô. Mà cô vẫn chưa nói chuyện này cho bạn cùng phòng biết.
 
“Nam Chi, cậu muốn đi ăn cùng bọn tớ hay là...?” La Giai Giai nhìn Lý Ngật Châu một cái, nói: “Nếu không thì, bọn tớ đi trước nha?” 
 
Phương Nam Chi có chút khó xử, không biết nên nói thế nào cho đúng thì Lý Ngật Châu lên tiếng: “Tôi muốn đi ăn tối với em ấy, nếu như các em không ngại thì… Đi cùng nhau nhé?”
 
Ba người bạn cùng phòng ngơ ngác nhìn nhau, vội vàng nói: “Vậy thì ngại lắm, không cần đâu, không cần đâu!” 
 
Lý Ngật Châu cười cười: “Không sao đâu, các em đều là bạn của Nam Chi mà.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Nam Chi đang không biết phải làm thế nào, nghe thấy thế thì cảm thấy rất được! Hơn nữa mọi người cùng nhau ăn cơm thì cô sẽ không cần phải một mình đối mặt với Lý Ngật Châu, thế thì sẽ không cảm thấy căng thẳng nữa. 
 
“Đúng đó, đúng đó, cùng nhau ăn tối đi, càng đông càng náo nhiệt....”
 
Hẹn hò thì cần náo nhiệt làm cái quái gì cơ chứ?
 
La Giai Giai thầm nghĩ như vậy nhưng cô ấy đã nhìn ra sự bối rối của Phương Nam Chi. Sau đó cô ấy nghĩ rằng với tư cách là bạn cùng phòng, chắc là đi điều tra một chút về anh đẹp trai đang theo đuổi bông hoa của phòng mình cũng chẳng có vấn đề gì. 
 
“Anh chắc chưa? Vậy cũng được, các cậu thấy sao?” Nói xong La Giai Giai nhìn Lương Điềm và Mạnh Thanh.
 
Thực ra trong lòng hai người họ cũng có ý nghĩ giống La Giai Giai, cũng háo hức muốn thử: “Được thôi, các cậu đã không ngại thì cùng nhau đi ăn tối thôi.”
 
Lý Ngật Châu: “Không ngại, đi thôi.” 
 
“Vâng, vâng.” 
 
“Em muốn ăn gì?”
 

 
Năm người họ kéo nhau đi ra khỏi trường. La Giai Giai và hai người kia cố tình đi về một bên của Phương Nam Chi để cô ấy và Lý Ngật Châu có thể đi cạnh nhau. 
 
“Đưa đây cho anh.” 
 
Khi đang đi trên đường, Lý Ngật Châu chỉ tay về phía cô, Phương Nam Chi nhìn sang thì thấy anh chỉ vào cái túi đựng máy tính trên tay cô. Cái túi đang căng phồng lên vì cô đã bỏ quá nhiều đồ: nào là máy tính bảng, nào là sổ tay, còn có cả vài cuốn sách.
 
Phương Nam Chi nhỏ giọng nói: “Em tự xách cũng được.”
 
Lý Ngật Châu vẫn giành lấy túi đựng máy tính của cô, Phương Nam Chi không có gì trong tay, vô thức kéo ống tay áo của anh: “Nặng lắm...”
 
Lý Ngật Châu nâng cái túi lên ước lượng một chút, khóe miệng nhếch lên: “Không nặng đâu, em yên tâm.”
 
Vì còn có ba người bạn cùng phòng đang đi bên cạnh nên Phương Nam Chi cũng ngại cãi cọ với anh, đành phải buông tay ra để anh cầm túi của mình. 
 
Cuối cùng, họ đã đến một nhà hàng bán đồ ăn Tây Ban Nha do La Giai Giai và những người khác chọn.
 
Sau khi họ ngồi xuống thì người phục vụ cầm thực đơn đi tới, Lý Ngật Châu bảo mọi người gọi món trước. La Giai Giai và hai người kia nghĩ là đến đây chỉ để kiểm tra Lý Ngật Châu nhưng cuối cùng vẫn thật sự ngồi vào bàn ăn. Bởi vì không có không gian yên tĩnh như ở thư viện nên họ cảm thấy hơi mất tự nhiên, không ai gọi món nào mà đưa luôn thực đơn cho Lý Ngật Châu.
 
Dù gì thì anh cũng là một nhân vật làm mưa làm gió mà ngày ngày mọi người đều nhắc đến, là hot boy ở khoa Kiến trúc của họ, đột nhiên bây giờ lại có thể ngồi ăn cơm cùng nhau. Đúng là thần kì!
 
Lý Ngật Châu thấy không ai trong số họ gọi món, cũng không miễn cưỡng, anh hỏi: “Có kiêng món gì không? Hay là có món gì không thích ăn không?” La Giai Giai nói: “Em không ăn hải sản, à, Mạnh Thanh không ăn hành.” 
 
Lý Ngật Châu: “Được.”
 
Lý Ngật Châu gọi món dựa theo số lượng người, cuối cùng lại gọi thêm bốn phần tráng miệng cho bốn cô gái.
 
La Giai Giai nhìn những món mà anh gọi, cảm thấy anh không những rất tinh tế mà còn chu đáo quan tâm đến cả khẩu vị của từng người. Thế nhưng anh lại chỉ hỏi ba người họ mà không hề hỏi đến khẩu vị của Phương Nam Chi. Vậy nên La Giai Giai không nhịn được nói: “Nam Chi không thích ăn cay, món nào cay thì anh gọi ít thôi.” 
 
Lý Ngật Châu: “Ừm, cái này tôi biết.”
 
Lương Điềm hiếu kì hỏi: “Đàn anh, anh biết rất rõ khẩu vị của Nam Chi nhà chúng em à?”
 
Lý Ngật Châu đang cầm bút thì khựng lại: “Trước kia chúng tôi đã từng cùng nhau đi ăn nên bây giờ cũng có biết một chút về khẩu vị của em ấy.”
 
Thế nên, không cần hỏi thì anh cũng biết cô thích ăn gì và ghét ăn gì.
 
Phương Nam Chi liếc nhìn Lý Ngật Châu một cái, hình như anh cảm nhận được điều đó nên nhìn lại cô. Ánh mắt anh nhìn cô vẫn dịu dàng như thường lệ, nhưng dường như lại có một chút ý tứ sâu xa nào đó. Phương Nam Chi không thể hiểu vì sao lại như thế, chỉ cảm thấy khi nhìn vào ánh mắt ấy, trái tim cô lại đập loạn cả lên. 
 
Lương Điềm ngồi ở đối diện, có cảm giác như đang soi được hint của CP, vui vẻ nói: “Đàn anh à, vậy thì anh phải cố gắng tìm hiểu thêm và phải đối xử với Nam Chi tốt hơn nữa đó. Dù gì thì Nam Chi nhà chúng em cũng rất được mọi người quý mến, bình thường có rất nhiều chàng trai...”
 
“Điềm Điềm!” Phương Nam Chi ngắt lời Điềm Điềm, không cho cô ấy nói ra miệng.
 
Lương Điềm Điềm cười khúc khích rồi cũng không nói thêm gì nữa. 
 
Trái lại, Lý Ngật Châu có vẻ rất quan tâm đến vấn đề này, hỏi: “Có rất nhiều chàng trai… Rồi sao nữa?”
 
La Giai Giai tiếp lời: “Đương nhiên là có rất nhiều chàng trai dùng đủ các thủ đoạn để theo đuổi Nam Chi đó. Chẳng hạn như anh nào đó ở khoa Kinh tế, trước đây, ngày nào anh ta cũng đem đồ ăn sáng tới. Nhưng mà đàn anh à, anh yên tâm, Nam Chi chưa ăn đồ anh ta đem đến một lần nào mà tất cả đã đi vào dạ dày của em rồi. Sau đó anh ta còn tặng cả bánh ngọt nhưng rồi cũng do chúng em ăn hết.”
 
Mạnh Thanh: “Đúng, đúng, đúng, còn có cái anh học ngành Thể dục thể thao cứ liên tục gửi tin nhắn cho Nam Chi, thậm chí còn bày mấy trò lãng mạn sến súa nữa chứ. Sau đó Nam Chi chặn anh ta luôn, vậy mà anh ta vẫn cố chấp gửi tin nhắn cho chúng em...”
 
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa.” Mặt Phương Nam Chi đỏ bừng: “Các cậu nói mấy chuyện này làm gì vậy, anh ấy....”
 
“Không sao đâu, anh muốn nghe...” Lý Ngật Châu nói.
 
Phương Nam Chi đực mặt: “Hả?”
 
Lý Ngật Châu suy nghĩ một hồi rồi nói: “Nghe cách mà những người khác đã theo đuổi để anh còn làm tốt hơn chứ.”
 
Xẹt...
 
Phương Nam Chi đơ người, cảm giác dường như trong đầu có một sợi dây gì đó đột nhiên đứt đánh phựt. 
 
Ba người đang ngồi đối diện cũng vô cùng kích động, hai mắt mở to, ánh mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc. 
 
Nhưng người vừa nói lại cảm thấy câu nói này rất bình thường, không có gì là không ổn, anh điềm tĩnh rót nước cho bốn người, còn hỏi họ rằng có muốn uống nước ngọt không.
 
Phương Nam Chi lắc đầu, cúi xuống uống một ngụm nước, suýt chút nữa thì bị sặc. Lý Ngật Châu lấy cho cô một tờ giấy, ánh mắt rơi vào khuôn mặt xinh đẹp của cô. Dưới ánh đèn, đôi tai của cô ửng đỏ, hai hàng mi run run, những sợi lông tơ nhỏ xíu trên má như được ánh sáng dịu dàng bao phủ. 
 
Khóe miệng Lý Ngật Châu khẽ nhếch lên, cảm thấy cô thật đáng yêu: “Em uống chậm thôi, cẩn thận bị sặc.” 
 
Phương Nam Chi không dám nhìn anh, chỉ gật đầu. 
 
Sau khi ăn xong, năm người đi ra khỏi quán ăn, La Giai Giai nhéo nhẹ tay Nam Chi, thì thầm: “Bọn tớ đi trước nha, để hai người còn có không gian riêng nữa.”
 
Phương Nam Chi: “... Không về ký túc xá cùng nhau à?”
 
“Đã ăn một bữa cơm của anh ấy rồi còn dẫn cậu đi nữa, như vậy thì chẳng phải bọn tớ quá không biết điều sao?" La Giai Giai nói: “Trước đây tớ nghĩ rằng ai đẹp trai cũng kiêu ngạo, nhưng mà người ấy của cậu hình như không như thế, vậy nên tiến tới đi nha!”
 
Tại sao lại là ‘người ấy của cậu’ vậy...
 
Phương Nam Chi sợ rằng Lý Ngật Châu nghe thấy những lời mà La Giai Giai nói, đẩy nhẹ La Giai Giai một cái: “Đừng nói nữa, các cậu đi nhanh lên đi.”
 
“Ok, bọn tớ đi luôn đây.”
 
La Giai Giai chào Lý Ngật Châu: “Đàn anh, vậy thì nhờ anh đưa Nam Chi về nha, chúng em còn phải đi mua sắm, đi trước đây.”
 
Lý Ngật Châu gật đầu: “Ừ.” 
 
Ba người nhanh chóng chạy xa. Mỗi khi Phương Nam Chi một mình đối mặt với Lý Ngật Châu, cảm giác lo lắng và căng thẳng lại xuất hiện.
 
“Đi dạo xung quanh một chút nhé?”
 
“Vâng...”
 
Hai người cùng nhau đi về phía trường học. Sau khi vào khuôn viên trường, Lý Ngật Châu không đưa cô về ký túc xá mà đi về phía sân thể thao, Phương Nam Chi biết nhưng cũng không nói gì, cứ thế đi theo anh.
 
Vào buổi tối, vẫn còn có rất nhiều người tập thể dục, chạy bộ, chơi bóng rổ ở sân thể thao. Không khí khá náo nhiệt. 
 
“Lần trước anh đã nói với Hách Lai rồi, sau một khoảng thời gian nữa anh sẽ chọn một ngày cuối tuần để đi thủ đô khảo sát. Em có muốn đi cùng bọn anh không?” Hai người họ đi chầm chậm trên rìa sân thể thao. Tất cả đồ ăn lúc nãy đều đã được tiêu hóa hết. 
 
Phương Nam Chi nói: “Đương nhiên là em muốn đi rồi.” 
 
“Anh sợ sinh viên năm nhất đại học như các em sẽ rất bận. Nếu như em không có thời gian thì bọn anh qua đó làm xong rồi về đưa số liệu cho em.”
 
“Nhưng em vẫn muốn tự đi hơn. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên em tham gia một dự án lớn như vậy...”
 
“Thế cũng được.” Lý Ngật Châu nói: “Vậy khi nào quyết định được thời gian anh sẽ nói với em.”
 
“Vâng ạ.”
 
“À đúng rồi, về chuyện của Đình Ưu thì...”
 
“Cậu ấy đã liên lạc với em hai ngày nay rồi, nói là sẽ sắp xếp thời gian vào cuối tuần để đến đây, còn muốn xin lỗi em nữa.” Phương Nam Chi hơi xấu hổ khi nhắc đến ngày hôm đó: “Thật ra thì em cũng không trách cậu ấy. Cậu ấy tưởng là em và Hứa Nguyên Hách đều có ý với nhau nên mới sắp xếp cho bọn em ngồi đu quay...”
 
Lý Ngật Châu nhớ đến đu quay ngày hôm đó nói: “Hôm đó phong cảnh có đẹp không?”
 
“Em không nhìn.” 
 
Lý Ngật Châu quay sang nhìn cô. Phương Nam Chi trả lời xong nhanh chóng cảm thấy hối hận, nói mình không nhìn chẳng phải là đã chứng tỏ lúc đó cô không để ý đến xung quanh sao.
 
“Ý em là… Lúc đó em xấu hổ quá nên không ngắm phong cảnh.”
 
Lý Ngật Châu nói: “Nguyên Hách không nói gì với em?”
 
“Anh ấy? Không nói gì hết, anh ấy không hề thích em, là do Đình Ưu ghép cặp lung tung thôi.” 
 
Lý Ngật Châu nghe được lời khẳng định này, thở phào nhẹ nhõm, còn nói: “Lần sau em có thể nghiêm túc ngắm cảnh.”
 
“Hả?”
 
“Anh đang nói đến đu quay, nếu như em muốn thì...”
 
Ánh mắt Phương Nam Chi sáng lên: “Nếu… Có thời gian thì chúng ta cùng đi ngắm phong cảnh.”
 
Hai người tiếp tục đi dạo một vòng trong sân thể thao. Vừa đi dạo vừa hàn huyên vài điều về dự án. Thời gian trôi qua rất nhanh nhưng họ chẳng có cảm giác gì. Lúc đi ra khỏi sân thể thao thì thời gian đã trôi qua hơn ba mươi phút. 
 
Bên cạnh sân thể thao là sân bóng rổ, Lý Ngật Châu dừng lại, hỏi cô: “Em khát không?”
 
Phương Nam Chi cảm thấy bất ngờ, hỏi anh: “Sao anh biết?”
 
Lý Ngật Châu nói: “Thức ăn hôm nay hơi mặn, anh hơi khát.”
 
Phương Nam Chi khẽ cười: “Vâng, lần sau chúng ta sẽ không đi ăn ở đấy nữa.”
 
“Vậy em ngồi đây nghỉ ngơi một lát đi, anh đi mua nước.”
 
Cách sân bóng rổ không xa có một căn tin dành riêng cho những người luyện tập trong sân thể thao. Phương Nam Chi gật đầu rồi ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó. 
 
Lý Ngật Châu đi mua nước, cô đưa mắt nhìn những người đang chơi bóng rổ trong sân.
 
Lúc này, trong sân thể thao có năm, sáu người đang chơi bóng rổ. Bây giờ là mùa đông mà các chàng trai này chỉ mặc mỗi một chiếc áo thi đấu mỏng manh. Họ vừa chạy vừa toát ra tinh thần trẻ trung, năng động của tuổi thanh xuân.
 
Phương Nam Chi cảm thấy rất thú vị, đang suy nghĩ rốt cuộc họ có lạnh không thì đột nhiên nghe thấy ai đó hét lên.
 
“Này! Cẩn thận, cẩn thận!”
 
Một quả bóng rổ đang lao về phía cô, nhưng do lực nhẹ nên quả bóng đã rơi xuống đất và nảy lên, Phương Nam Chi dễ dàng bắt được nó trên tay. Cô cầm quả bóng rổ, kinh ngạc nhìn những người trên sân.
 
“Tôi xin lỗi, em có sao không?” Một nam sinh mặc áo màu đen chạy tới trước mặt cô, lo lắng hỏi thêm một lần nữa: “Em có sao không?”
 
Phương Nam Chi lắc đầu: “Không sao hết, không va trúng tôi.”
 
“Ồ, ồ, vậy thì tốt.” Người áo đen lau mồ hôi, nhìn cô rồi nói: “Ờm… Em đến đây để xem chúng tôi đánh bóng rổ à?”
 
Phương Nam Chi dừng lại một chút nói: “À, không. Tôi đang đợi bạn.”
 
“À...” Trên mặt người mặc áo màu đen lộ rõ vẻ ngượng ngùng. Thật ra, anh ta đã để ý đến một cô gái đang đứng ở rìa sân từ lúc nãy. Cô mặc một chiếc áo khoác len Cashmere ngắn và chiếc quần jeans ôm sát đôi chân thon dài, búi tóc củ tỏi cao tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo. Dáng vẻ xinh đẹp ấy khiến anh ta không thể rời mắt. Anh ta đã hỏi mọi người xem đó có phải là bạn gái của ai đó trong sân bóng hay không. nhưng sau khi hỏi hết một lượt ai cũng bảo là không phải, còn biết thêm được cô là Phương Nam Chi, sinh viên năm nhất khoa Kiến trúc.   
 
Trước đây anh ta đã nghe đến cái tên này nhưng lúc đó cảm thấy mọi người chỉ đang phóng đại lên nên cũng không để ý đến. Bây giờ được tận mắt nhìn thấy... Đúng là rất xinh đẹp!
 
“Em là Phương Nam Chi à?
 
“... Đúng vậy.”
 
“Chào em, chào em, tôi là Tần Tiêu, sinh viên năm hai chuyên ngành Thiết kế đô thị của Khoa kiến trúc. Tôi có nghe nói về em.”
 
Có lẽ bởi vì Tần Tiêu đứng bên này quá lâu nên có người nào đó trong sân bóng đã hét to gọi anh ta. Phương Nam Chi vội vàng đưa quả bóng sang cho anh ta: “Ờ… Ờm, quả bóng này đưa cho anh nha.”
 
“Được. Cảm ơn em.”
 
“Không có gì ạ.”
 
Miệng Tần Tiêu thì nói như thế nhưng tay của anh ta lại không đón lấy quả bóng. Phương Nam Chi thấy vậy thì hơi ngượng ngùng vội vàng ra hiệu cho anh ta lấy bóng.
 
“Tần Tiêu, sao vậy? Thấy gái xinh nên bối rối hả?” Trong sân bóng có người lớn tiếng cổ vũ: “Xin WeChat, xin WeChat!”
 
“Tần Tiêu, cậu còn ngơ ra đó làm gì nữa.”
 
Những người phía sau cười ha hả, làn da hơi ngăm đen của Tần Tiêu cũng đỏ ửng lên, anh ta hắng giọng: “Ờ… Ờm, em cho tôi WeChat của em được… Không...”. Còn chưa nói dứt lời thì một quả bóng bất ngờ lao về phía anh ta. Tần Tiêu nhanh chóng bắt lấy nó và nhìn về phía người vừa đi đến bên cạnh cô. Vừa rồi chính người này đã giật lấy quả bóng rổ từ tay Phương Nam Chi và ném vào người anh ta. 
 
Cô quay đầu nhìn Lý Ngật Châu: “Anh mua xong rồi à?”
 
“Ừm, có chuyện gì vậy?”
 
Phương Nam Chi nói: “Không có gì, vừa rồi em nhặt một quả bóng và sau đó...”
 
Đương nhiên là cô không muốn nói về những chuyện đã xảy ra sau đó. Nhưng mà Lý Ngật Châu đứng từ xa nhìn chắc là cũng biết được sơ sơ. Lúc anh đi đến gần còn nghe thấy Tần Tiêu muốn xin WeChat của cô nữa.
 
Anh hơi quay đầu, liếc nhìn Tần Tiêu: “Không chơi bóng rổ tiếp hả?”
 
Tần Tiêu nhanh chóng lấy lại tinh thần nói: “A, anh Châu.”
 
Phương Nam Chi ngạc nhiên hỏi: “Hai người quen nhau?”
 
Lý Ngật Châu lạnh nhạt nói: “Trước đây đã từng cùng nhau chơi bóng rổ.”
 
“Đúng vậy, đúng vậy, hồi tôi học năm nhất thường xuyên đi chơi bóng rổ với anh Châu.”
 
Tần Tiêu đột nhiên thấy hơi mơ màng, ngây ngốc hỏi: “Ơ, nhưng sao anh lại ở đây, anh đến đây làm gì vậy?”
 
Lý Ngật Châu đưa chai nước cho Phương Nam Chi, lạnh lùng nhìn về phía Tần Tiêu: “Tôi dẫn em ấy đi dạo.”
 
Rồi sau đó hờ hững bổ sung thêm một câu: “Cậu đang làm gì vậy?”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui