Hoàng hôn rực cháy

Hách Lai mới mua một thùng nước gần đó về, vội vàng đưa cho Phương Nam Chi một chai thì phát hiện trên bàn cô đã có một chai rỗng.
 
“Nam Chi, em có nước rồi à.”
 
Phương Nam Chi mơ hồ gật đầu một cái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hách Lai yên tâm: “Lúc nãy tôi cứ tưởng tý nữa thì em bị cay sặc… Ôi trời? Sao còn ăn, em không thấy cay à.”
 
“Em ăn của anh ấy.” Phương Nam Chi nói.
 
Hách Lai ngẩn người, mở to mắt rồi xoay người nhìn về phía Lý Ngật Châu.
 
Cậu ấy cũng ăn cơm ở đây, vậy thứ cậu ấy đang ăn là của Phương Nam Chi?
 
Hách Lai không nói nên lời. Mặc dù anh ấy không ngủ cùng phòng với Lý Ngật Châu nhưng anh ấy biết anh có chút bệnh thích sạch sẽ.
 
Con trai mà, thường tùy tiện ăn chung với nhau một thứ gì đó. Vậy là anh ấy cũng chỉ cắn có một miếng táo của anh thôi mà anh đã đưa luôn cho anh ấy cả quả táo rồi. Hơn nữa, đồ ăn ngoài của anh cũng không thể động vào, động vào thì anh nhất định sẽ không ăn.
 
Bây giờ thì được lắm, ăn luôn cả đồ ăn thừa của người ta.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hách Lai cố kìm nén cơn kích động đến mức muốn trợn trắng mắt của mình, mẹ nó, vì đây là cô gái mà cậu thích nên không giống nhau đúng không!
 
“Cậu cũng không ăn cay mà nhỉ?” Hách Lai hỏi một câu.
 
Lý Ngật Châu cảm thấy rất cay, cả người cũng nóng bừng: “Đang đói, tôi không chờ thêm được nữa.”
 
Hách Lai ẩn ý bảo: “Hai người đều không ăn cay, vậy sau này hợp ăn cơm với nhau lắm.”
 
Phương Nam Chi nghe thấy vậy, càng thêm ngại ngùng, cô cúi gằm mặt xuống.
 
Nhiều ngày sau, sáng nào Phương Nam Chi cũng nhìn thấy một phần bữa sáng ở lầu dưới ký túc xá, hơn nữa mỗi ngày đều khác nhau.
 
La Giai Giai nói, cô ấy có số hưởng, bởi vì Lý Ngật Châu mua rất nhiều, một mình Phương Nam Chi ăn không hết thì cô ấy có thể ăn chực mỗi ngày thay.
 
[Ngày mai anh đừng mua cho em nữa, mai em không có tiết buổi sáng, không muốn dậy sớm đâu…]
 
Câu “không cần mua” này Phương Nam Chi đã nói rất nhiều lần nhưng mà Lý Ngật Châu vẫn mua cho cô, sau đó cô đành thôi.
 
Hôm nay thật sự vì muốn ngủ nướng nên cô mới nói với anh đừng mua nữa.
 
Lý Ngật Châu: [Ừm.]
 
Lý Ngật Châu: [Ba giờ chiều mai, em có rảnh không?]
 
Phương Nam Chi: [Em định đến văn phòng của thầy Trần, em có bài tập mô hình muốn hỏi ông ấy một chút. Sao vậy ạ?]
 
Lý Ngật Châu: [Không có gì, chiều mai có trấn đấu bóng rổ, em rảnh thì có thể tới xem.]
 
Phương Nam Chi biết Lý Ngật Châu chơi bóng rổ rất giỏi nhưng cô chưa bao giờ dám công khai đến xem anh chơi bóng rổ, vì thế chỉ có thể nghe bạn bè tán gẫu về nó.
 
Sau khi lên đại học, cô không thường đi đến sân bóng rổ nữa, dĩ nhiên càng không được chứng kiến nhưng thật ra cô vẫn có hơi tò mò…
 
Tan học buổi chiều ngày hôm sau, cô liếc nhìn thời gian, vừa đúng ba giờ.
 
Giờ nếu đi tới văn phòng của thầy thì có khả năng không xem được trận bóng rổ.
 
“Nam Chi! Hôm nay Lý Ngật Châu thi đấu bóng rổ với khoa Kinh tế và Quản lý đó!” Cô mới từ phòng học đi ra thì nghe thấy La Giai Giai đang cầm điện thoại di động nói.
 
Phương Nam Chi: “Sao mà cậu biết?”
 
“Thấy có người đăng lên vòng bạn bè, nói khoa Kiến Trúc thi đấu bóng rổ với khoa Kinh tế và Quản lý thì tự nhiên nghe nói Lý Ngật Châu cũng đến tham gia nên gần như cả lớp chúng mình đều chạy đi xem hết rồi.” La Giai Giai ngạc nhiên nói: “Cậu không biết à? Anh Lý Ngật Châu không nói với cậu sao?”
 
“Anh ấy có nói…”
 
Lương Điềm ở bên cạnh lên tiếng: “Vậy chúng ta mau đến xem đi!”
 
Phương Nam Chi: “Nhưng tớ đã nói với thầy Trần chờ tớ tới gặp thấy ấy để hỏi về bài tập rồi…”
 
“Cái gì cơ! Theo dõi trận đấu đương nhiên là quan trọng hơn rồi, nhanh nhanh lên, báo với thầy Trần một tiếng, bảo xin đến muộn một chút đi!”
 
Trần Phẩm là một thầy giáo tính tình hòa nhã, dễ gần với sinh viên. Báo đổi thời gian với ông ấy cũng là một chuyện rất dễ dàng. Có điều ngày hôm qua cô đã nói với Lý Ngật Châu hôm nay cô phải tới văn phòng, giờ mà tới sân bóng rổ…
 
Bỏ đi, bỏ đi, hay là đi thôi, dù sao nhiều người như vậy anh cũng không phát hiện ra cô.
 
Hơn nữa, anh mà phát hiện thì có làm sao đâu, cô đến xem thi đấu bóng rổ thôi mà có làm sao chứ!
 
“Vậy thì chờ tớ một chút, tớ gọi điện cho thầy.”
 
“Được, được.”
 
Sau khi gọi điện thoại, bốn người cùng tới sân bóng rổ.
 
Không ngờ đây chỉ là trận giao hữu giữa hai khoa mà bên trong khán đài đã gần như chật kín người! Xem ra chắc chắn không chỉ có sinh viên khoa Kiến Trúc với khoa Kinh tế và Quản lý mà còn có sinh viên của những khoa khác đến nữa.
 
Lương Điềm nhìn dòng người đông đúc mà tặc lưỡi: “Chúng ta đến muộn quá à? Sao mà nhiều người quá vậy.”
 
La Giai Giai: “Hiếm khi Lý Ngật Châu tham gia, nhiều nữ sinh chạy tới như điên, ồ, còn mấy nam sinh trà trộn vào nữa kìa.”
 
Phương Nam Chi: “...”
 
Trận bóng rổ thật ra đã bắt đầu rồi, ba người đứng ở cửa đi vào bên trong ngó thử, muốn tìm một vị trí tiện quan sát.
 
“Bạn Phương Nam Chi!” Đúng lúc này có một nam sinh chạy tới.
 
Phương Nam Chi có ấn tượng đối với anh ta, lần trước khi cô với Lý Ngật Châu đến sân vận động, ở sân bóng rổ cô đã gặp người này, tên là Tần Tiêu.
 
“Cuối cùng em cũng tới rồi, đi nào, tôi đưa mọi người đi.”
 
Lương Điềm: “Nam Chi, đây là….”
 
Tần Tiêu: “À, tôi tên là Tần Tiêu, sinh viên năm hai. Trận này tôi chưa vào sân nên anh Châu nhờ tôi chú ý một lát, thấy bạn Phương đến thì đưa vào chỗ ngồi.”
 
Phương Nam Chi sửng sốt.
 
Tần Tiêu nói: “Còn đứng đây làm gì, đi thôi, ba bạn này là bạn cùng phòng của em phải không, cũng đã để dành chỗ ngồi cho các bạn rồi.”
 
Lương Điềm vui vẻ nói: “Chúng em cũng có phần ư.”
 
“Anh Châu bảo là bạn Phương không thể nào chỉ đến đây một mình.”
 
Trên sân bắt đầu hò reo, Phương Nam Chi nhìn vào trong sân thấy hai loại trang phục đỏ và xanh.
 
Khoa Kiến Trúc là màu đỏ, bọn họ đều mặc cùng một màu nhưng cô vẫn dễ dàng nhận ra bóng dáng của Lý Ngật Châu.
 
Anh mặc trang phục bóng rổ màu đỏ, bên trong mặc áo trắng ngắn tay, quần bóng rổ với bên dưới là đôi giày bóng rổ màu trắng. Trong khi chạy, sợi tóc bay bay, có thể nhìn thấy rõ ràng chiếc băng đô trên trán.
 
Cho tới bây giờ cô chưa từng bắt gặp anh mặc quần áo màu sắc sáng như thế, càng không ngờ là màu đỏ lại hợp với anh vô cùng.
 
Chàng trai rạng rỡ, mắt sáng như sao.
 
Anh nhảy lên chặn đường bóng của đối phương rồi ung dung tiếp đất, tăng tốc tới gần bảng bóng rổ, lại nhảy lên ném bóng, vào rồi!
 
“A a a…”
 
Bên trong khán đài bùng nổ bởi tiếng thét chói tai, Phương Nam Chi bình tĩnh nhìn bóng giữa sân. Anh đang trao đổi với đồng đội làm cô bỗng nhớ tới năm tháng thời cấp ba ấy, cảnh tượng anh lướt qua vạch đích 400 mét.
 
Anh ở trường cấp ba cũng giống như anh của bây giờ vậy, được mọi người chú ý, là trung tâm của tất cả mọi người.
 
Mà cô khi đó đang đứng ở đằng xa, chỉ là một đàn em yên lặng ngắm nhìn anh, thậm chí ngay cả câu cố lên cũng không dám nói.
 
Bây giờ…
 
“Bây giờ mọi người ngồi ở đây, tôi đi lấy nước cho các em.”
 
Tần Tiêu sắp xếp cho bốn người xong, lại nhiệt tình đi lấy nước uống cho các cô. Vị trí này thật sự rất tốt, ở ngay hàng thứ hai, chỗ ngồi phía trước chính là các cầu thủ chưa ra sân, có thể quan sát rất rõ ràng.
 
Có lẽ là vì vị trí này có người nên Lý Ngật Châu trên sân thình lình nhìn sang, Phương Nam Chi bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, đụng phải ánh mắt của anh.
 
Anh còn đang thi đấu, ánh mắt thoáng qua rồi dời đi chỗ khác, chuyển tầm mắt nhìn phía trước nhưng Phương Nam Chi thấy rõ nụ cười trên môi anh.
 
“Đẹp trai quá! Không hổ danh là nam thần học đường của trường các cậu, thật sự quá tuyệt vời.” Phía sau truyền đến giọng nói của một nữ sinh.
 
Sau đó một nam sinh lại cất tiếng: “Tôi đã nói với cậu từ trước rồi mà, cậu mà đến xem chắc chắn không hối hận đâu.”
 
“Ha ha, không hổ là anh em tốt của tôi.” Nữ sinh nói: “Vậy tiệc chúc mừng lát nữa tôi có thể đi không?”
 
Nam sinh cười nói: “Đương nhiên là có thể, có điều còn chưa kết thúc, sao cậu biết nhất định có tiệc chúc mừng.”
 
Nữ sinh: “Điểm số bây giờ đã được kéo khoảng cách rồi, tôi nghĩ có Lý Ngật Châu ở đó chắc chắn không thua được.”
 
Nam sinh: “Cũng đúng, anh Châu lợi hại quá chừng. Dù sao đợi lát nữa thắng thì cậu đi cùng bọn tôi, phòng ăn là do tôi đặt.”
 
“Ừm!” Nữ sinh nói: “Ồ đúng rồi, lát nữa tôi có thể đưa nước cho anh ấy không?”
 
“Được chứ, nước của chúng tôi đều ở bên kia, cậu đợi lát nữa giúp đỡ phát nước rồi nhân tiện đưa cho anh ấy luôn.”
 
“Được!”
 
Hai người ngồi phía sau Phương Nam Chi, nghe như vậy, có lẽ nam sinh là người của đội bóng rổ, nữ sinh là bạn của anh ta.
 
La Giai Giai cũng nghe được cuộc nói chuyện này, âm thầm kéo Phương Nam Chi thì thào bảo: “Tình địch nha!”
 
Phương Nam Chi: “Nhỏ giọng một chút.”
 
La Giai Giai ra dấu ngậm miệng không nói nữa, sau đó lại bảo: “Điểm không tốt của việc thích một anh chàng đẹp trai chính là như thế đó, quá nhiều người theo đuổi… Có điều cũng may, cậu và Lý Ngật Châu kẻ tám lạng người nửa cân, không ai chê cười ai được.”
 
“...”
 
La Giai Giai trộm liếc nhìn về phía sau, ồ, quả nhiên là một cô gái đẹp, có điều so với Nam Chi nhà này vẫn còn kém một chút!
 
"Cậu đừng có nhìn người ta nữa." Phương Nam Chi kéo tay La Giai Giai.
 
La Giai Giai: "Tớ đang giúp cậu xem là người như thế nào, cậu yên tâm, bình thường, rất bình thường.”
 
Phương Nam Chi mím môi, lầu bầu: "Chuyện này không liên quan gì đến tớ…”
 
Hơn mười phút sau, sắp tới thời gian nghỉ giữa giờ, Phương Nam Chi nhìn thấy một nữ sinh mặc quần áo thể thao màu vàng nhạt chạy tới phía trước.
 
"Chính là cô ta, là cô gái mới nói muốn đưa nước.” La Giai Giai nói.
 
Có lẽ nghe được lời lúc nãy của cô ta, Phương Nam Chi cũng đưa mắt nhìn theo.
 
Nữ sinh theo bạn cô ta đi vào trong sân, anh chàng có vẻ đang giới thiệu sơ qua về cô ta, cô ta chào hỏi các cầu thủ dưới sân, cười nói với bọn họ.
 
Nhìn có vẻ là một cô gái có tính cách phóng khoáng.
 
Phương Nam Chi nghĩ cô vĩnh viễn không làm được như vậy, dễ dàng thân thiết, vui đùa với người khác.
 
… 
 
Tới giờ nghỉ giữa giờ, điểm số hiện là 16 với 7, khoa Kiến Trúc đang dẫn trước.
 
Hai đội lần lượt trở lại vị trí của đội mình, Phương Nam Chi trông thấy Lý Ngật Châu ra khỏi sân, bởi vì vị trí cô ngồi rất cao nên cô có thể thấy rõ trên mặt anh ướt đẫm mồ hôi.
 
Sau khi Tần Tiêu đưa cho anh cái khăn lông, anh vừa lau vừa đi về phía này, ánh mắt rơi trên người cô.
 
Phương Nam Chi bỗng cảm thấy sốt sắng, anh tới càng gần, tim cô đập càng nhanh.
 
"Anh Châu, nước." Bên cạnh có người đưa nước cho Lý Ngật Châu. Bởi vì người có thể vào trong sân đều là cầu thủ hoặc là nhân viên hậu cần, Lý Ngật Châu cũng không nhìn người đó, chỉ nghĩ là hậu cần đưa nước, anh nói tiếng cảm ơn rồi đi về phía Phương Nam Chi.
 
Khoảnh khắc anh lấy chai nước, Phương Nam Chi cảm thấy hơi sửng sốt, ánh mắt cô dừng trên mặt nữ sinh đưa nước. Cô quay đầu đi không nhìn nữa nhưng trong khóe mắt lại phát hiện anh trực tiếp đi tới ngồi ở chỗ trống trước mặt cô.
 
"Em đã gặp thầy Trần chưa?" Lý Ngật Châu quay đầu lại, hỏi cô.
 
Anh đã lau mồ hôi, trên mặt rất sạch sẽ nhưng sau khi vận động trên người nam sinh vẫn mang theo hơi nóng hầm hập. Rõ ràng anh đang ngồi phía trước cô nhưng cô cảm giác như chạm vào được hơi thở của anh vậy.
 
Cảm giác nóng bỏng.
 
Phương Nam Chi dừng một chút, đột nhiên cảm thấy mình sao mà phải chú ý như vậy. Anh mới vận động xong nên khát vậy thôi, người khác đưa chai nước cho anh, anh nhận lấy thì có làm sao…
 
Sau đó cô nói: "Thầy nói thay đổi thời gian, tối nay em mới đi.”
 
Lý Ngật Châu ừm một tiếng, vừa định lại nói gì đó, đột nhiên có người vỗ vai anh.
 
"Hello, anh có muốn ăn socola không?"
 
Lý Ngật Châu đang muốn nói thì bị cắt ngang, quay đầu lại nhìn thấy một người xa lạ, lông mày nhếch lên: "Cậu là?"
 
"A, em là bạn của Trần Kiệt, em tên là Tân Phỉ, anh có muốn ăn socola bổ sung năng lượng hay không, cho anh đấy.”
 
Tân Phỉ cột tóc đuôi ngựa, tươi tắn xinh xẻo, nhìn gần trông đẹp hơn so với nhìn xa như lúc nãy.
 
Phương Nam Chi nghĩ bụng, La Giai Giai đúng là nói lung tung, cô gái này bình thường ở chỗ nào, rõ ràng là xinh cực.
 
Lý Ngật Châu liếc nhìn socola, lại liếc nhìn Tân Phỉ.
 
"Khán giả không được vào trong sân." Giọng anh lạnh lùng nói.
 
Tân Phỉ ngẩn người nhưng vẫn là cười nói: "Em không phải là khán giả, Trần Kiệt nói hậu cần không đủ người nên để em hỗ trợ đưa nước và đưa socola.”
 
Lý Ngật Châu: "Cảm ơn, không cần."
 
"Được rồi, vậy lát nữa anh cần thì nói với em.” Tân Phỉ xoay người đưa nước cho cầu thủ khác, xem ra có vẻ là hậu cần thật.
 
Phương Nam Chi đã tự nhủ đừng nhỏ nhen như vậy, có thể lúc nãy thấy ánh mắt cô ta nhìn Lý Ngật Châu, trong lòng cô có một chút cảm giác không thoải mái…
 
Lúc đầu Lý Ngật Châu cũng không nhận ra được điều gì, xoay người nhìn về phía Phương Nam Chi, còn muốn tiếp tục nói.
 
"Em…"
 
"Sao anh lại không lấy socola?" Phương Nam Chi nhỏ giọng hỏi một câu.
 
Nhưng Lý Ngật Châu lại tưởng cô muốn ăn: "Em muốn ăn không?"
 
Phương Nam Chi mím môi: "Em không muốn, cô ta đưa cho anh mà có phải đưa cho em đâu.”
 
Lý Ngật Châu hơi run, đột nhiên nhận ra được điều gì đó, lập tức nói: "Anh không quen người đó, cô ta đưa socola anh cũng không ăn.”
 
Anh nói hơi nhanh, Phương Nam Chi nghe đến ngẩn người, càng ý thức được câu lúc nãy của mình y như đang trách móc anh, mà có lẽ anh cũng cảm nhận được nên đang giải thích cho mình.
 
Đây là lần đầu tiên Phương Nam Chi thấy Lý Ngật Châu như vậy, mặt cô ửng hồng nhưng cũng cảm thấy mới mẻ, không nhịn được lại nói: "Không phải cô ta bảo cô ta là hậu cần sao, tại sao không thể ăn socola… Lúc nãy anh cũng có từ chối không nhận nước từ cô ta đâu.”
 
Lông mày Lý Ngật Châu nhíu lại, liếc nhìn chai nước trong tay, lại liếc nhìn nữ sinh mặc áo quần thể thao cách đó không xa. Lúc nãy anh vội vàng tới bên cạnh cô, cũng không để ý là ai đưa nước cho anh.
 
"Lúc nãy anh không quan tâm là…"
 
"Anh Châu! Anh Châu tới đây một chút!” Đúng lúc này, có thành viên trong đội ở cách đó không xa gọi anh, có lẽ muốn thảo luận về chiến thuật một chút.
 
Trong mắt Lý Ngật Châu lóe lên vẻ không vui nhưng anh lại không thể nào bỏ mặc trận đấu, đành nhã nhặn bảo: “Biết rồi, chờ một chút, tôi tới ngay đây.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui