Hoàng hôn rực cháy

Thật ra so với những cô gái khác, tay của cô cũng không tính là nhỏ, thậm chí còn rất thon dài.
     
Chỉ là dưới sự nhào nặn của lòng bàn tay anh, so sánh ra mới thấy được sự nhỏ nhắn đó.
 
Dưới ánh mắt của anh, trái tim của Phương Nam Chi trở nên tê dại, cô không rụt tay lại, cứ để mặc kệ tay của mình cho anh bao bọc lấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không phút giây nào là Lý Ngật Châu không nhìn cô, anh không nỡ buông tay, lại cảm thấy cô quá mức ngoan ngoãn, nếu không buông cô ra, anh sẽ không nhịn nổi mà làm một số chuyện khác…
 
Thôi vậy, không trêu chọc cô nữa.
 
Lý Ngật Châu nhẹ nhàng hít một hơi, anh tựa vào lưng ghế rồi buông tay cô ra.
 
“Anh cũng muốn đi ngủ sao?” Sau khi anh buông tay cô ra, cô bối rối một lúc rồi quay sang hỏi.
 
Lý Ngật Châu nhìn về phía cô: “Ừm, nghỉ ngơi một chút.”
 
Phương Nam Chi gật đầu, nói nhỏ: “Vậy chốc nữa em sẽ gọi anh.”
 
“Được.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Ngật Châu nhắm mắt lại, không nhìn cô nữa, anh muốn bình tĩnh lại một chút.
 
Đến lúc anh lại mở mắt ra nhìn Phương Nam Chi một lần nữa thì cô đã dựa vào bên cạnh ngủ thiếp đi.
 
Lý Ngật Châu cười nhẹ, anh lấy cái áo khoác đang đặt trên đầu gối đắp lên người cô.
 
Họ đến trường trước khi ký túc xá đóng cửa, Phương Nam Chi trở lại ký túc xá đánh răng rửa mặt một lúc rồi nằm trên giường gửi tin nhắn cho Lý Ngật Châu.
 
[Em chuẩn bị đi ngủ rồi, còn anh?]
 
Lý Ngật Châu vẫn còn chưa ngủ: [Anh vừa nằm xuống.]
 
Phương Nam Chi: [Vâng.]
 
Lý Ngật Châu: [Ngày mai em có kế hoạch gì không?]
 
Phương Nam Chi: [Sáng em có tiết, còn chiều thì em chuẩn bị đi mua quà cho Đình Ưu, sắp đến sinh nhật cậu ấy rồi.]
 
Lý Ngật Châu: [Em đi mua cùng với ai.]
 
Phương Nam Chi: [Em đi một mình, đúng lúc bạn cùng phòng em đều có việc bận.]
 
Lý Ngật Châu: [Hôm nay không thấy em nhắc đến, sao lại không bảo anh đi cùng em?]
 
Phương Nam Chi: [Em sợ anh vừa về sẽ rất bận… Anh có thời gian rảnh không?]
 
Lý Ngật Châu: [Anh có.]
 
Qua vài giây, Lý Ngật Châu lại nhắn thêm một câu: [Không cần khách sáo như thế với bạn trai em.]
 
Phương Nam Chi cuộn người lại trong chăn, cô thẫn thờ nhìn vào ba từ kia.
 
Trên thực tế, ngoại trừ nắm tay ra, đối với việc hai người ở bên nhau, cô vẫn chưa cảm thấy quá chân thực. Bây giờ đột nhiên nhìn thấy anh nói ra ba từ bạn trai em, ngoại trừ nhịp tim đang đập liên hồi, cô còn cảm thấy đặc biệt kỳ diệu…
 
Lý Ngật Châu: [Ngày mai anh đi tìm em.]
 
Phương Nam Chi: [Vâng…]
 
Lý Ngật Châu: [Ngủ ngon.]
 
Phương Nam Chi: [Ngủ ngon.]
 

 
Buổi sáng ngày hôm sau, các tiết học của Phương Nam Chi được sắp xếp dày đặc.
 
Sau khi tiết học đầu tiên kết thúc, bọn cô phải chuyển sang một phòng khác, đi đến lớp Kiến trúc đại cương để học.
 
Chuông vào lớp vẫn chưa vang lên, bốn người túm tụm lại nói chuyện phiếm với nhau, chẳng qua chủ đề lần này không phải Phương Nam Chi, mà là Lương Điềm. Lương Điềm mới có người yêu, cô ấy quen biết đối phương trong câu lạc bộ Hoạt hình, tối hôm qua bọn họ vừa quyết định ở bên nhau. 
 
Cô ấy vốn dĩ còn chưa nói với họ nhưng khi lên lớp lại luôn cúi đầu, vừa nhắn tin vừa cười ngây ngốc. Đến khi bị La Giai Giai phát hiện ra rồi tra hỏi thì cô ấy mới thừa nhận là đang yêu đương.
 
“Cậu thì hay rồi đấy, giấu kín như bưng, tớ còn chưa nhìn thấy cái người mà cậu kể đâu.” La Giai Giai nói.
 
Lương Điềm: “Thôi mà, lần sau sẽ mang người đến gặp các cậu… Lúc đầu tớ cũng không thích anh ấy, nhưng mà dần dần tớ phát hiện anh ấy cũng rất đáng yêu. Tối hôm qua anh ấy vừa tỏ tình với tớ, tớ cũng rung động với anh ấy cho nên đồng ý.”
 
“Wow, lúc trước ai nói đàn ông có được một cách quá dễ dàng thì sẽ không quý trọng nhỉ, cậu còn khuyên Nam Chi quan sát kĩ Lý Ngật Châu nữa. Người ta quan sát đến tận bây giờ vẫn chưa xong, cậu thì hay rồi, cứ thế đồng ý luôn.”
 
Phương Nam Chi ngập ngừng: “Chuyện này…”
 
“Nhanh lên nhanh lên, cậu đưa ảnh cho chúng tớ xem trước đi.” Sự chú ý của La Giai Giai và Mạnh Thanh đều đặt trên người Lương Điềm, Phương Nam Chi nghĩ, về đến ký túc xá rồi nói cho các cậu ấy biết, nếu không bây giờ mà nói chuyện cô và Lý Ngật Châu đã ở bên nhau, La Giai Giai khẳng định sẽ phản ứng rất lớn. 
 
“Chúng tớ mới vừa ở bên nhau, làm gì có ảnh chứ.” Lương Điềm nói.
 
“Được rồi, vậy lần sau cậu nhớ chuẩn bị kĩ rồi cho bọn tớ xem đó.” Mạnh Thanh nói: “Ký túc xá chúng ta cũng coi như là có người thoát kiếp FA rồi.”
 
“Đúng vậy, người tiếp theo à, nếu không ngoài ý muốn thì sẽ là Nam Chi nhà chúng ta.” La Giai Giai quay về phía Phương Nam Chi: “Nè, cậu cùng với Lý Ngật Châu như thế nào rồi? Cuối tuần còn cùng nhau đi làm khảo sát, có chút tiến triển nào chưa...”
 
La Gia Giai vẫn chưa hỏi xong thì đột ngột bị Mạnh Thanh kéo quần áo lại.
 
La Giai Giai: “Làm gì vậy?”
 
Mạnh Thanh nhìn chàng trai bước từ cửa sau vào, liên tục ra hiệu cho La Giai Giai quay đầu nhìn.
 
La Giai Giai không hiểu cái gì nhưng cũng theo cô ấy quay đầu lại, con ngươi mắt dần dần giãn ra, cô ấy lập tức kéo Phương Nam Chi đang đứng bên cạnh mình: “Đằng sau, đằng sau!”
 
Phương Nam Chị bị biểu cảm của hai người họ chọc cười, cô quay đầu nhìn một cái, bản thân cũng ngơ ra luôn. 
 
Không biết Lý Ngật Châu xuất hiện trong phòng học này từ bao giờ, anh đi vào từ cửa sau, sau khi vào thì đứng ở đó quét mắt tìm một vòng. Lúc cô quay đầu nhìn thì vừa đúng lúc anh nhìn thấy cô, sau đó anh đi về phía cô.
 
Trong phòng học, ai nấy đều phát hiện ra sự hiện diện của Lý Ngật Châu. Họ lần lượt quay đầu về phía sau nhìn, cuối cùng nhìn thấy anh dừng lại bên cạnh bàn Phương Nam Chỉ của lớp bọn họ.
 
Phương Nam Chi nhìn thấy anh đứng trước mặt mình, não suýt nữa đình công, cô ngẩn ra một lúc lâu mới nói: “Em vẫn chưa học xong mà.”
 
“Anh biết, anh hết tiết rồi, qua đây sớm một chút đợi em.”
 
La Giai Giai và những người khác ngồi bên trong ngầm hiểu. Nghe thấy lời này, tất cả đồng thời ngồi dịch vào trong để nhường ra một chỗ, rồi lại kéo Phương Nam Chi dịch vào. 
 
“Cho người ta ngồi một chút chứ.”
 
Lúc này Phương Nam Chi mới phản ứng ra, ngồi dịch vào trong một chỗ.
 
Lý Ngật Châu bình thản ngồi vào vị trí lúc trước cô ngồi.
 
Hôm nay bốn người bọn họ đến cũng không tính là sớm, vị trí ngồi nằm ở gần cuối lớp. Sau khi Lý Ngật Châu ngồi xuống, hàng người phía trước chốc chốc lại ngoái đầu xuống đằng sau nhìn.
 
Lúc trước sớm đã nghe ngóng được Lý Ngật Châu đang theo đuổi Phương Nam Chi của lớp bọn họ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ở khoảng cách gần như vậy! Vậy mà Lý Ngật Châu đã theo đuổi đến tận phòng học rồi?!
 
“Dữ dằn như vậy sao? Có phải hồi cuối tuần hai người có một bước tiến lớn không?” La Giai Giai không khỏi thì thầm bên tai cô.
 
Lúc này Phương Nam Chi cũng không giấu nữa, cô nhẹ nhàng gật đầu. 
 
La Giai Giai trố mắt: “Không phải là… Ở bên nhau rồi đó chứ?”
 
Phương Nam Chi: “Cậu đừng kích động, phải lên lớp rồi.”  
 
Lời này còn không phải là xác định sao! La Giai Giai làm sao có thể không kích động cho được, thoáng một cái nhào lên người Mạnh Thanh: “Đờ mờ, vậy chỉ còn hai chúng ta thôi.”
 
Mạnh Thanh cũng bất ngờ nhìn về phía Phương Nam Chi.
 
Dưới ánh mắt ‘công kích’ từ bạn cùng phòng và bạn cùng lớp, Phương Nam Chi lặng lẽ cúi đầu, đưa tay lên trước trán, giả vờ đọc sách.
 
Ding ding...
 
Đúng lúc này chuông vào lớp vang lên, Phương Nam Cho thở phào một hơi.
 
“Hôm nay dậy quá sớm, anh ngủ một chút, vừa hay không làm phiền em học bài.” Lý Ngật Châu nói.
 
Phương Nam Chi ngơ ngác gật đầu.  
 
Lý Ngật Châu nằm ra bàn, nhắm mắt lại, tựa hồ thật sự muốn đi ngủ.
 
Phương Nam Chi mở sách ra, định bắt đầu nghe giảng.
 
Nhưng suy cho cùng thì người ngồi bên cạnh là Lý Ngật Châu, cô kém anh hai khóa. Từ trước đến nay cô vẫn chưa nghĩ đến việc có thể ngồi cùng bàn với anh trong một lớp học cho nên cô không kìm được trộm nhìn anh. 
 
Lúc anh nhắm mắt, lông mi nhìn trông rất dài, hơn nữa còn rất dày… Nước da cũng rất đẹp, chiếc mũi… Cũng đặc biệt cao.
 
Oa… Anh thật sự rất rất điển trai.
 
Trong lúc thất thần, đầu bút của Phương Nam Chi rơi trên sách, vẽ ra một đường mờ.
 
“Nghiêm túc nghe giảng.” Đột nhiên, Lý Ngật Châu mở mắt ra, bởi vì có chút buồn ngủ, mí mắt trông sâu hơn bình thường.
 
Phương Nam Chi lập tức chuyển tầm mắt, khẽ nói: “Em vẫn đang nghiêm túc nghe giảng mà…”
 
“Vậy em nhìn anh làm gì.”
 
“Đâu có…” Phương Nam Chi lại thăm dò: “Làm sao anh biết em đang nhìn anh vậy?”
 
“Anh cảm thấy thế.”
 
Phương Nam Chi không chịu thừa nhận: “Em không có.”
 
Lý Ngật Châu cười nhẹ, nói: “Được rồi, em không có. Vậy đưa tay qua đây.”
 
Tay phải của Phương Nam Chi vẫn đang cầm bút: “Dạ?”
 
“Tay trái của em.”
 
Phương Nam Chi nhìn vào ánh mắt của anh, biết anh muốn làm gì. Trong chốc lát, tai cô nóng bừng lên, sợ bị người khác nhìn thấy.
 
Nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của anh, tay trái vẫn không nhịn được lén lút đặt xuống dưới bàn, di chuyển đến chỗ anh. 
 
Tay phải của Lý Ngật Châu nắm chặt lấy tay cô, đầu thì chuyển hướng, quay sang bên kia ngủ, tự ra lệnh cho bản thân không được ảnh hưởng cô.
 
Có điều cũng quả thực có chút hiệu quả, cô cũng sẽ không rơi vào tình trạng không khống chế được mà quay đầu nhìn anh nữa.
 
Phương Nam Chi giả vờ bình tĩnh, còn nghiêng người về phía trước, buộc bản thân phải nghiêm túc nghe giáo viên giảng bài. Đồng thời, cô cũng cố gắng hết sức để không bị La Giai Giai bọn họ phát hiện ra rằng vào thời điểm như này mà cô còn dám nắm tay với Lý Ngật Châu.
 
Bốn mươi lăm phút sau, kết thúc nửa đầu của tiết, đến thời gian giải lao.
 
Tiếng chuông reo lên, Lý Ngật Châu mới chậm rãi từ trong giấc mộng tỉnh lại, Phương Nam Chi vội vàng rút tay của mình ra.
 
Nắm cả một tiết, tay của cô đã hơi mỏi…
 
“Đàn anh, hai người ở bên nhau rồi à?” Vừa đến giờ nghỉ, La Giai Giai đã không nhịn được tụ lại hóng chuyện.
 
Lý Ngật Châu nhìn về phía Phương Nam Chi: “Em ấy nói như thế nào?”
 
La Giai Giai: “Hả? Hai người vẫn chưa thống nhất ý kiến à?”
 
“Ừ, sợ em ấy nói theo kiểu khác.”
 
Phương Nam Chi kinh ngạc: “Em làm gì có…”
 
Lý Ngật Châu: “Lúc trước em bảo anh đừng nói cho Hách Lai, vì vậy, bây giờ anh không biết em đã nói cho bạn cùng phòng em chưa.”
 
“Lúc trước là lúc trước, bây giờ đã về trường học, em cũng đã nói với các cậu ấy rồi.”
 
La Giai Giai vội vàng gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, lúc anh đến, cậu ấy nói với chúng em hai người đã ở bên nhau rồi.”
 
Lý Ngật Châu hơi nhướng mày: “Hoá ra em vốn chưa nói, đợi cho đến khi bất đắc dĩ như này mới nói cho người khác.”
 
Sao cô lại thấy anh đang tỏ ra tủi thân vậy nhỉ?
 
Trong chốc lát, ánh mắt của La Giai Giai và mọi người đều có vẻ lên án.
 
Phương Nam Chi: “... Lúc nãy tớ định sẽ nói cho các cậu chuyện này khi về phòng ký túc xá vào hôm nay.”
 
La Giai Giai: “Tốt nhất là như vậy!”
 
“Thật mà!”
 
“Vì vậy hai người các cậu ở bên nhau vào hôm nào vậy?”
 
”Coi như là… Hôm trước?”
 
“Aaaaa cậu với Lương Điềm!!! Thật đáng ghét mà!!!”
 
Phương Nam Chi vội vàng che miệng La Giai Giai lại, ngăn cô ấy lớn tiếng.
 
May mà chưa được một lúc, tiếng chuông vào lớp cũng reo lên, chủ đề này có thể coi như là đã được dừng lại.
 
Bởi vì Lý Ngật Châu đã ngủ đủ cho nên anh không nằm ra bàn nữa mà ngồi đọc sách của Phương Nam Chi, thỉnh thoảng còn nghiêm túc nghe giảng mấy câu. 
 
Cho nên, giảng viên trên bục giảng cũng phát hiện ra anh, lúc gần kết thúc giờ học, giảng viên bỗng trêu đùa vài câu: “Ngật Châu, sao em lại đi nghe tiết giảng của tôi vậy? Tôi nhớ là em đã qua môn này rồi mà.”
 
Đối với sinh viên top đầu như Lý Ngật Châu, lại còn là tuyển thủ cuộc thi Mô hình kiến trúc, những giảng viên chuyên ngành đều quen biết anh.
 
Lúc này đây, mọi người lại lần nữa quay đầu lại phía sau nhìn.
 
Lý Ngật Châu bình thản đáp: “Qua rồi ạ, hôm nay em chỉ đến đây ngồi nghe giảng thôi ạ.”
 
Giảng viên liếc sang Phương Nam Chi đang ngồi bên cạnh anh, trong lòng hiểu rõ: “Em thực sự đến ngồi nghe giảng tiết của tôi hay là có ý đồ khác.”
 
Cả phòng học tức khắc ồ lên.
 
“Là có ý đồ khác ạ.” Lý Ngật Châu mỉm cười, nói: “Cô ơi, chỗ ngồi ở trong phòng học này vẫn còn trống, em chiếm một chỗ đợi bạn gái tan học cũng không làm phiền đến mọi người chứ ạ?”
 
Lúc này, lớp học ngay lập tức bùng nổ.
 
Bạn gái?!
 
Đậu má!
 
Ở bên nhau rồi á!!!
 
Giảng viên cũng kinh ngạc một lúc, rồi cũng cười theo mọi người: “Vậy thì không làm phiền, em muốn qua đây lúc nào cũng được. Nếu phòng học có đông sinh viên ngồi nghe giảng, chứng tỏ tôi giảng cũng không tệ.”
 
Cả phòng học phá lên cười.
 
Phương Nam Chi đưa tay chống lên trán, cô lườm Lý Nhất Châu một cái nhưng không kìm được mỉm cười, mặt lại càng đỏ hơn.
 
Tay của Lý Ngật Châu nắm chặt lấy bàn tay đang ở dưới gầm bàn của cô, bình tĩnh nói: “Sau này chắc em sẽ thường xuyên đến nghe giảng ạ.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui