Sau khi tan học, Phương Nam Chi và Lý Ngật Châu rời khỏi lớp học.
Đi được vài bước, Lý Ngật Châu nghiêng đầu nhìn cô, muốn kéo tay cô.
Lúc này, đúng vào giờ tan học nên theo bản năng, Phương Nam Chi né tránh anh nhưng cô lại chợt nhớ ra bây giờ hai người họ đang yêu nhau, chuyện này hình như cũng không có gì phải che giấu cả...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì vậy, cô cúi đầu, tìm bàn tay của anh rồi ngoan ngoãn đặt bàn tay của mình vào trong lòng bàn tay của Lý Ngật Châu.
Hai người đi đến một trung tâm thương mại, họ ăn trưa ở gần đấy xong thì định đi mua quà cho Hứa Đình Ưu.
Phương Nam Chi cũng hiểu khá rõ về sở thích của Hứa Đình Ưu, cô đi thẳng đến cửa hàng mà cô ấy thích nhất, muốn tìm một món gì đó hợp với Hứa Đình Ưu ở đây.
Nhân viên bán hàng nhìn thấy một cặp trai tài gái sắc bước vào thì đôi mắt sáng lên, vội vàng đến giới thiệu cho cô.
Quần áo, túi xách nho nhỏ, đồ trang sức... Sau khi nhân viên bán hàng biết cô muốn mua một món quà sinh nhật tặng cho người bạn thân nhất của mình thì ngay lập tức hỏi cô về sở thích của bạn thân.
Vài phút sau, nhân viên cửa hàng lấy mấy bộ trang phục mùa xuân mới tung ra thị trường cho cô xem, Phương Nam Chi dựa vào phong cách ăn mặc thường ngày của Hứa Đình Ưu rồi chọn ba bộ trong mấy bộ đó.
"Bạn của chị có chiều cao và cân nặng thế nào ạ, nếu không thì chị mặc thử xem sao? Làm vậy thì bạn trai của chị cũng có thể nhìn giúp xem thử nó có đẹp hay không, từ đó chị có thể đưa ra lựa chọn tốt hơn."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mua quần áo tất nhiên là phải thử để xem đồ mặc lên người có tôn dáng và thoải mái không.
Phương Nam Chi chỉ cao hơn Hứa Đình Ưu một chút, hai người đều gầy, sự chênh lệch cũng không quá nhiều.
Cô nhìn về phía Lý Ngật Châu: "Hay là em thử một chút nhé?"
Lý Ngật Châu: "Ừ, em thử đi, anh đợi em."
"Được."
Phòng thử đồ trong cửa hàng rất lớn, bên trong cũng được chia thành khu vực chờ và khu vực thay đồ.
Lý Ngật Châu ngồi xuống ghế sofa trong khu vực chờ, còn Phương Nam Chi thì đi thay quần áo.
"Nếu chị cần giúp bất cứ điều thì chị có thể gọi tôi, tôi sẽ chờ bên ngoài." Nhân viên bán hàng nói.
Phương Nam Chi gật đầu, bắt đầu thay quần áo.
Khí chất của Hứa Đình Ưu nghiêng về sự mạnh mẽ. Trang phục bình thường của cô ấy cũng mang phong cách vừa ngầu vừa quyến rũ.
Vào mùa hè, cô ấy thích mặc áo hai dây cùng với quần túi hộp, hay là phối các kiểu trang phục mang phong cách mang hơi hướng tomboy và gợi cảm lại với nhau.
Lúc này, bộ đầu tiên là một chiếc áo ba lỗ màu đen kèm theo một cái thắt lưng màu đen và một chiếc quần túi hộp theo phong cách cổ điển rộng thùng thình, chất liệu rất tốt, phom dáng cũng rất chuẩn.
Nhưng cô mặc nó vào...
Có lẽ vì Phương Nam Chi không hay mặc loại quần áo này nên cô cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng vì bên trong phòng thay đồ không có gương, cô cần phải kéo rèm ra thì mới có thể cảm nhận được tổng thể cả bộ quần áo như thế nào.
Phương Nam Chi do dự một chút rồi kéo rèm ra.
Nhân viên bán hàng ngạc nhiên: "Chị ơi, chị mặc bộ đồ này trông đẹp lắm, chị hoàn toàn phù hợp với phong cách của bộ quần áo này đấy ạ."
Phương Nam Chi hơi ngượng ngùng: "Phải không, sao tôi lại cảm thấy hơi kỳ cục nhỉ."
"Không hề kỳ cục đâu ạ, thực sự rất đẹp đó, không tin chị có thể hỏi bạn trai của chị thử đi."
Nhân viên bán hàng vừa nói dứt lời đã kéo toàn bộ rèm ngăn ra.
Thật ra Phương Nam Chi vẫn chưa chuẩn bị xong, dù sao đi chăng nữa thì cô cảm thấy bộ đồ mình đang mặc cứ là lạ. Ngay khi rèm cửa vừa kéo ra, trong lòng cô cảm thấy hơi căng thẳng một chút.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Lý Ngật Châu đã dời sự chú ý về phía này rồi, anh chuẩn bị nghiêm túc ngắm bộ quần áo này, đợi lát nữa sẽ cho cô một ít ý kiến.
Nhưng ngay khi tấm rèm được mở ra, anh vừa nhìn thấy cô thì bỗng khựng lại, anh không thể nào kiểm soát nổi sự tập trung của các giác quan trong cơ thể.
Vừa rồi anh không chú ý, hóa ra bộ thứ nhất là một chiếc áo croptop ba lỗ, giữa gấu áo và cạp quần lộ ra một mảng da thịt mềm mại, trắng nõn. Dưới ánh đèn của phòng thử đồ, làn da lộ ra của cô dường như trắng đến phát sáng.
Chiếc áo ba lỗ này có vẻ khá vừa vặn, tôn lên những đường cong cơ thể của cô một cách hoàn hảo, phần cần nhỏ thì rất thon thả, còn phần đầy đặn thì đầy... Sức sống.
Huyệt thái dương của Lý Ngật Châu hơi giật giật, anh vội vàng dời tầm mắt sang chỗ khác.
Ngay lúc đó, hiếm khi đầu óc anh lại bị đình trệ, anh chỉ thận trọng nghĩ, hình như chiếc áo này quá nhỏ so với cô…
Khi Phương Nam Chi mở rèm ra, cô nhìn vào tấm gương lớn ở phía đối diện thì lập tức hiểu ra tại sao vừa rồi cô cảm thấy kỳ lạ.
Chiếc áo này cực kì bó sát... Dù nhìn từ góc độ nào thì nó cũng ôm trọn hoàn toàn lấy cơ thể của cô.
Nhìn thế này... Sao lại trở gợi cảm quá!
Phương Nam Chi lùi lại một bước, cô lui vào trong phòng thay đồ: “Cái này, cái này không được, kéo rèm lại giúp tôi!”
Sau khi nhìn thấy chính mình trong gương, cô không dám nhìn phản ứng của Lý Ngật Châu nữa nhưng không nhìn thì cô cũng biết là chắc chắn anh có phản ứng rất kì lạ.
Nhân viên bán hàng cũng phát giác được sự kỳ quái của cặp tình nhân này, trong tiềm thức cô ấy cảm thấy đôi tình nhân này chắc chắn rất hiểu nhau, không có gì phải che giấu.
Vì để bán được bộ quần áo, cô ấy cố gắng hơn nữa: “Không đâu, nó rất đẹp đấy ạ. Vòng một của chị đẹp lắm đấy, chiếc áo này cực kì phù hợp với chị. Những người khác mặc bộ đó không đẹp được như chị đâu, hơn nữa...”
Vòng một cái gì chứ, bộ gì!
Mặt Phương Nam Chi đỏ lên nhanh như tốc độ ánh sáng: “Không cần, không cần! Cái này tôi không cần, tôi muốn đổi cái khác.”
“À, được rồi, tôi giúp chị lấy quần áo.”
“Ừm!”
Lý Ngật Châu ở ngoài kia đang khẽ mím môi dưới, anh cầm lấy ly nước được đặt trên bàn rồi hớp một ngụm.
Rèm được kéo lại, Phương Nam Chi vội vàng cởi bỏ bộ quần áo.
Bên ngoài, Lý Ngật Châu đặt ly nước xuống, cúi đầu nhìn điện thoại nhưng thật ra anh không hề để tâm đến nó.
“Anh ơi, anh có thấy bạn gái anh mặc bộ đồ vừa rồi trông rất đẹp không?” Trong lúc chờ Phương Nam Chi thay quần áo, nhân viên bán hàng nói chuyện với Lý Ngật Châu.
Lý Ngật Châu hơi khựng lại, hình ảnh khiến cho máu nóng sôi trào vừa rồi lại hiện lên trong đầu anh.
Anh ngả người ra sau, nhìn về hướng phòng thay đồ sau đó im lặng một hồi lâu: “Có lẽ cô ấy không thích lắm, để cô ấy đổi đi.”
May thay, hai bộ sau không gợi cảm như vậy, sau khi Phương Nam Chi mặc thử thì cô đã chọn một bộ trong số đó để mua.
Sau khi ra khỏi cửa hàng, cả hai người họ đều im lặng một cách khó hiểu.
“Khi nào thì em tổ chức sinh nhật cho Đình Ưu?” Sau khi đi ra khỏi trung tâm thương mại, cuối cùng Lý Ngật Châu cũng lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
Phương Nam Chi lắc đầu, cô cố gắng gạt sự xấu hổ vừa rồi sang một bên: “Không cần, cô ấy đã hẹn một số bạn cùng lớp đi xem buổi hòa nhạc vào ngày sinh nhật. Nhưng cô ấy nói thứ tư tuần sau sẽ đến đây rồi đi ăn cơm cùng với em thế nên em muốn mua một món quà thật đẹp để tặng trước cho cô ấy.”
Lý Ngật Châu: “Ừm.”
Phương Nam Chi: “Bây giờ đã mua quà xong rồi, chúng ta quay về trường thôi, tối nay còn phải gặp đàn anh Hách Lai nữa.”
“Được.”
Sau khi đi khảo sát thực tế, ba người họ đã hiểu nhiều hơn và có thêm nhiều ý tưởng cho tác phẩm của cuộc thi. Trong vào mấy ngày sắp tới, ba người họ gần như đắm mình trong phòng sinh hoạt.
Mãi đến thứ tư của tuần thứ hai thì Phương Nam Chi mới dành ra nửa ngày để đợi Hứa Đình Ưu đến trường.
Lần trước khi đến thành phố Minh Hải, Hứa Đình Ưu chưa tham quan nơi này kỹ nên lần này Phương Nam Chi muốn đưa cô ấy đi dạo một vòng.
Nhưng hôm nay, điều Hứa Đình Ưu chú ý không phải khung cảnh mà là bởi vì trên đường đến đây, Phương Nam Chi đã nói với cô ấy rằng cô và Lý Ngật Châu đang hẹn hò.
“Cậu hẹn hò với anh Ngật Châu sao, tớ thật sự rất vui. Quả thật, từ lần trước đến giờ lúc nào tớ cũng hoảng loạn, tớ sợ tớ sẽ ảnh hưởng đến cậu. Tớ không biết sau này cậu sẽ làm thế nào để hòa hợp với anh ấy nhưng không sao rồi, anh Ngật Châu cũng thích cậu.”
Hai người vừa đi loanh quanh vừa trò chuyện.
Phương Nam Chi nói: “Xem ra chuyện lần trước có khi lại là chuyện tốt, nếu không tớ cũng sẽ không nói chuyện này cho ai biết.”
“Cậu không giận tớ thì tốt rồi.”
“Không đâu, cậu cứ yên tâm đi.”
Hứa Đình Ưu ôm lấy cánh tay cô: “Vậy nói cho tớ biết đi, cảm giác yêu đương với Ngật Châu như thế nào?”
“Hả?” Phương Nam Chi nghe thấy câu hỏi này thì hơi khó hiểu: “Yêu đương như thế nào là có ý gì?”
Hứa Đình Ưu nói: “Chỉ là tớ không thể tưởng tượng được ra hai người mà yêu nhau thì sẽ như thế nào. Cậu biết đó, đối với tớ, từ khi còn nhỏ anh Ngật Châu đã mang hình tượng của một người đứng đầu rồi. Tớ cảm thấy anh ấy là một người đáng sợ, đặc biệt là khi anh ấy bắt người ta làm bài tập về nhà! Tớ cũng chưa bao giờ thấy anh ấy thân thiết với bất kỳ cô gái nào, vì vậy tớ tò mò không biết anh ấy sẽ yêu đương với người ta ra sao.”
Phương Nam Chi: “Bình thường...”
“Bình thường á?” Hứa Đình Ưu đến gần, hỏi: “Vậy hai người đến bước nào rồi?”
Phương Nam Chi ho nhẹ một tiếng, trầm giọng nói: “Nắm tay... Ôm?”
Hứa Đình Ưu: “Không hôn hả?”
“… Bọn tớ mới yêu nhau hơn mười ngày thôi.”
“Chẳng lẽ mười ngày chưa tiến triển đến hôn sao?”
Phương Nam Chi không có bất kỳ kinh nghiệm nào trong tình yêu nên cô cảm thấy hơi kỳ lạ, hỏi: “Đây không phải là bình thường à?”
“Đối với cậu thì không bình thường.” Hứa Đình Ưu ôm lấy eo cô, đùa giỡn: “Nếu là tớ, ngày đầu tiên tớ sẽ tặng cậu một nụ hôn kiểu Pháp mãnh liệt.”
“Hứa Đình Ưu.”
“Ha ha ha ha ha… Được rồi, được rồi, tớ không trêu cậu nữa.” Hứa Đình Ưu nói: “Vậy nắm tay gì đó, anh ấy chủ động hay là cậu?”
Phương Nam Chi suy nghĩ một chút: “Chuyện ôm nhau là do anh ấy chủ động, nắm tay... Lần đầu tiên xem như là tớ chủ động.”
“Lần đầu tiên là cậu chủ động hả?” Hứa Đình Ưu ngạc nhiên, dù sao cô ấy cũng hiểu rõ tính tình của Phương Nam Chi, cô quá khát khao nên buộc phải chủ động, Lý Ngật Châu lại bị động là thế nào?
Có phải cô sẽ chịu thiệt thòi vì “thích anh quá nhiều” không?
“Vậy hôn phải để anh ấy chủ động nhé!” Hứa Đình Ưu nói: “Anh Ngật Châu bị làm sao vậy, một người đẹp tuyệt vời như cậu mà anh ấy lại có thể nhịn không hôn sao?”
Hứa Đình Ưu không biết rằng cô hay suy nghĩ nhiều nên khi cô nghe thấy chuyện nụ hôn hay gì đó thì cô vội vàng che miệng cô ấy lại: “Đừng nói lớn như vậy, bị người khác nghe thấy đó. Hơn nữa gần đây bọn tớ cứ bận chuyện tham gia cuộc thi mãi nên cũng không có thời gian rảnh…”
“Cái này đâu cần thời gian rảnh, hôn lúc nào mà chẳng được!”
Phương Nam Chi do dự một lúc, hình như… Cũng đúng nhỉ.
Không đúng, cô đang suy nghĩ cái gì vậy, tại sao lại bị Hứa Đình Ưu dẫn dắt chứ, cái gì mà hôn với không hôn!
“Ôi chao, đừng nói cái này nữa, chúng ta đến ký túc xá đi, tớ có mua quà cho cậu, cậu xem thử có thích hay không.”
Quả nhiên, sự chú ý của Hứa Đình Ưu đã chuyển hướng: “Cậu mua quà cho tớ hả?”
“Đúng vậy, sắp đến sinh nhật cậu rồi.”
Hứa Đình Ưu lập tức ôm cô thật chặt: “Aaaaa, tớ yêu cậu, cảm ơn cậu nhé!”
Sau khi hai người trở lại ký túc xá, Phương Nam Chi giới thiệu cô ấy với bạn cùng phòng trong ký túc xá rồi cho cô ấy xem bộ quần áo mà cô đã mua.
Đúng như dự đoán, hai người rất hiểu nhau, Hứa Đình Ưu cực kỳ thích món quà của Phương Nam Chi nên cô ấy đã mặc vào ngay tại chỗ, thậm chí còn nhờ cô chụp ảnh rồi trực tiếp đăng lên vòng bạn bè.
Vào giờ ăn tối, Hứa Đình Ưu nói rằng cô ấy muốn thử những món ăn ngon của trường họ, trường Đại học Minh Hải có vài nhà ăn rất nổi tiếng trên mạng.
Tất nhiên Phương Nam Chi sẽ đưa cô ấy đến đó, khi đi, Hứa Đình Ưu còn đặc biệt yêu cầu cô gọi Lý Ngật Châu đến.
Trong khoảng thời gian này, vì chuyện bọn họ ở bên nhau nên mọi người trong trường rất chú ý đến bọn họ.
Khi Lý Ngật Châu và Phương Nam Chi cùng nhau xuất hiện trong căng tin khiến rất nhiều người chú ý.
“Tớ ăn cái này, cái này, á, miếng sườn đó nữa.” Hứa Đình Ưu và Phương Nam Chi đi theo bên cạnh Lý Ngật Châu, nói với anh những món họ muốn ăn.
Lý Ngật Châu cầm từng cái lại đây, sau khi đủ rồi thì ba người tìm một chỗ rồi ngồi xuống.
Ba người vừa ăn vừa trò chuyện, ăn được nửa chừng, Hứa Đình Ưu đột nhiên đặt đũa xuống, nghiêm túc nói: “Đúng rồi, em là “người nhà mẹ đẻ” nên em thấy em cần phải dặn dò anh mấy điều.”
Giọng điệu của cô ấy như người bà cụ non, mang theo một ít cảm giác “mạo phạm”.
Lý Ngật Châu hơi nhướng mày, liếc cô ấy một cái.
Những ký ức ám ảnh khi còn bé xuất hiện lại, da đầu của Hứa Đình Ưu vẫn cảm thấy tê rần khi bị anh nhìn như vậy nhưng cô ấy đã cố kìm lại, mạnh mẽ nói: “Em chỉ muốn bày tỏ rằng, cô ấy là một người rất rất tốt, anh phải đối xử tốt với cô ấy đó.”
Lý Ngật Châu nhìn về phía Phương Nam Chi, anh hạ tay xuống, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Lý Ngật Châu cười: "Không cần em nhắc."
Hứa Đình Ưu: "Vậy thì tốt rồi, còn nữa, tính cách cô ấy khá mềm yếu cho nên bất kể dưới tình huống nào, anh cũng không thể bắt nạt cô ấy hoặc bỏ mặc cô ấy đấy. Không được chiến tranh lạnh, cãi nhau cũng phải dỗ dành, anh Ngật Châu, anh biết dỗ dành người khác không đó? Nếu không thì nhất định phải học ngay đi."
"Bắt nạt cô ấy?" Lý Ngật Châu cười như không cười: "Cô ấy nói với em là anh bắt nạt cô ấy à?"
Phương Nam Chi lập tức nói: "Em không hề nói, anh đừng có mà đoán mò."
Hứa Đình Ưu nhíu mày: "Đương nhiên cô ấy sẽ không nói xấu anh rồi."
Lý Ngật Châu: "Ừ, vậy là còn nữa à."
"Còn nữa? Chưa hết, là một chàng trai thì anh phải chủ động, chuyện tình cảm anh không thể nhường thế chủ động cho cô ấy được, cô ấy sẽ khá ngại ngùng, anh đừng ỷ vào chuyện người khác thích mình mà muốn làm gì thì làm."
"Hả?"
"Biết rồi biết rồi, những thứ này bọn mình sẽ tự xem rồi làm!" Phương Nam Chi ngắt lời Hứa Đình Ưu: "Được rồi, cậu ngoan ngoãn ăn cơm đi, đừng nói cái này nữa."
Hứa Đình Ưu có rất nhiều lời muốn dặn dò nhưng thấy Phương Nam Chi không cho cô ấy nói thì cô ấy đành phải nuốt trở lại: "Vậy được rồi, nếu anh Ngật Châu đối xử với cậu không tốt thì cậu phải nói cho tớ biết ngay đấy, cậu ngại trách anh ấy thì đã có tớ không biết ngại là gì ở đây."
Nói xong cô ấy nhìn về phía Lý Ngật Châu, lấy hết dũng khí nói: "Em thật sự không biết ngại đâu đấy."
Hứa Đình Ưu biết Lý Ngật Châu là một người rất tốt, anh sẽ không làm ra mấy chuyện bắt nạt và cũng sẽ đối xử tốt với Phương Nam Chi.
Nhưng đôi khi trong tình cảm nam nữ luôn có những xích mích khó tránh khỏi, cô ấy lo đến lúc đó Phương Nam Chi vì quá thích Lý Ngật Châu mà tính tình cô lại trở nên mềm yếu, sẽ miễn cưỡng nhân nhượng anh.
Cô ấy chỉ muốn “chặn đầu” Lý Ngật Châu trước.
Ba người ăn xong bữa cơm thì trời đã không còn sớm nữa, Lý Ngật Châu và Phương Nam Chi tiễn Hứa Đình Ưu ra cửa, nhìn cô ấy ngồi trên xe, hai người mới quay người đi về kí túc xá.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, rất nhanh đã tới ký túc xá rồi.
Ngay lúc này, Phương Nam Chi lại thấy Lương Điềm đang đứng cùng với một chàng trai dưới gốc cây cách đó không xa.
Tuy Phương Nam Chi chưa có gặp bạn trai cô ấy nhưng cũng đoán được đây chính là anh chàng đó. Cô vừa định gọi Lương Điềm một tiếng thì đột nhiên thấy hai người họ ôm nhau, còn đặc biệt trao cho nhau nụ hôn dịu dàng.
Phương Nam Chi: "..."
Vào giờ này, các cặp đôi thường hay đi ngang qua đây, gặp cảnh hai người hôn nhau cũng không có gì mới lạ nhưng bởi vì cô đang đứng cùng Lý Ngật Châu, hơn nữa mối quan hệ của hai người cũng giống vậy nên bầu không khí xung quanh bỗng trở nên lạ lùng.
Cô hắng giọng hỏi: “Thôi không cần chào cô ấy, em đi trước nha.”
Lý Ngật Châu rời mắt khỏi cặp đôi kia, anh cúi đầu xuống nhìn cô.
Dưới màn đêm, đôi mắt anh vừa sâu thăm thẳm, lồng ngực hơi phập phồng.
Anh... Sẽ không hôn cô vào lúc này chứ.
Nếu như anh hôn cô thật thì chắc là cô sẽ cảm thấy hơi... xấu hổ nhỉ?
Nhưng cũng không phải là không thể.
Dù sao đi chăng nữa thì cô cũng không thể nào từ chối anh.
Cả hai im lặng một hồi lâu, ngay khi Phương Nam Chi nghĩ anh sẽ cúi xuống làm gì đó thì anh lại buông tay cô ra.
"Em vào trước đi."
Trái tim cô đột nhiên hẫng đi một nhịp.
Có lẽ hôm nay khi Hứa Đình Ưu vừa nói về chuyện hôn một cách ồn ào bên tai cô, hay cũng có thể là do đột nhiên thấy được những cặp đôi khác thể hiện tình cảm như thế nào.
Lúc này đây, anh lại không có bất kì hành động nào, cô lại bỗng dưng cảm thấy hơi mất mát.
Nhưng cô vẫn không nói gì mà chỉ ngoan ngoãn gật đầu rồi đi về phía ký túc xá.