Sau khi quay lại ký túc xá, Phương Nam Chi chạy đến chỗ ban công nhìn xuống, Lý Ngật Châu chưa đi được bao xa nên cô vẫn nhìn thấy bóng lưng cao lớn của anh, giữa dòng người đi qua đi lại anh trở nên nổi bật vô cùng.
“Hai người đủ rồi đấy nhá, bình thường yêu đương tình cảm như thế, mới về thôi mà đã lưu luyến, nhìn theo nữa à?” La Giai Giai đi ra phơi quần áo, sau khi nhìn theo tầm mắt của cô thì trêu ghẹo một câu.
Phương Nam Chi: “Tớ chỉ nhìn vu vơ vậy thôi...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn lâu La Giai Giai mới chịu tin cô, cô ấyđưa mắt nhìn xuống, đột nhiên kinh ngạc nói: “Ủa! Kia không phải là Điềm Điềm của chúng ta à!”
Phương Nam Chi cũng nhìn thấy Lương Điềm, cô ấy vẫn chưa đi lên.
La Giai Giai: “A a a a bọn họ đang làm gì thế! Hôn nhau đấy à?! Đậu! Trước mặt tất cả mọi người! Lanh lảnh càn khôn*! Mạnh Thanh! Mạnh Thanh cậu mau ra đây đi!”
*Lảnh lảnh càn khôn [朗朗乾坤]: lảnh lảnh: Sáng sủa và trong trẻo; càn khôn: Ban đầu là tên hai quẻ trong Chu Dịch, dùng để chỉ trời và đất, thế giới,... Đây là một thành ngữ có nguồn gốc từ bài “Yến Thanh Bác Ngữ” của Nguyên Lý Văn An, thường được dùng để chỉ việc thiên hạ thái bình.
Mạnh Thanh đang ngắm nhìn đồ trang điểm trong phòng cũng bị gọi đến, cô ấy nhìn xuống theo: “Chậc chậc, được quá nhỉ, nhìn bọn họ ngọt ngào chưa kìa.”
La Giai Giai: “Nam Chi, mấy đôi tình nhân các cậu đi đến cửa ký túc xá đều phải như này à?”
Phương Nam Chi dừng lại một lúc: “Không phải vậy đâu...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
La Giai Giai: “Vừa nãy hai người không hôn nhau rồi mới lên tầng à?”
Phương Nam Chi: “...”
Mạnh Thanh: “Hầy, hai người bọn họ đi đâu cũng bị người khác nhìn chằm chằm ấy. Hôn nhau dưới ký túc xá, chỉ sợ là ngày mai ảnh hôn nhau của hai người họ sẽ bị phát tán ra khắp nơi.”
“Thế này có là gì đâu, vốn dĩ ảnh của hai người họ đã bị lan truyền ra khắp nơi rồi.”
Mạnh Thanh: “Với tính cách của Lý Ngật Châu thì không giống người sẽ hôn nhau dưới ký túc xá đâu.”
La Giai Giai: “Ừm... Cũng đúng ha, vậy hai người hôn nhau ở đâu vậy?”
Tự dưng La Giai Giai trêu ghẹo, Phương Nam Chi nghẹn lời: “Bọn tớ không hôn nhau.”
Phương Nam Chi nói thật nhưng La Giai Giai và Mạnh Thanh lại nghĩ là cô xấu đang hổ nên không nói: “Được được, không hôn thì không hôn, bọn tớ hiểu hết mà.”
Phương Nam Chi: “...”
Thật sự không có mà.
Một lúc sau, cuối cùng Lương Điềm cũng đã quay lại, cô ấy vừa về đến nơi đã bị La Giai Giai và Mạnh Thanh chặn lại trêu chọc chuyện cô ấy với bạn trai dính nhau quá trời quá đất, có muốn tách ra cũng không tách nổi.
Lương Điềm cũng không che giấu gì, khuôn mặt cô ấy tràn ngập sự ngọt ngào.
Buổi tối đến lúc đi ngủ, bốn người đều nằm trên giường, lúc tâm sự đêm khuya lại đột nhiên nhiều chuyện hỏi một câu nụ hôn đầu tiên của Lương Điềm xảy ra vào lúc nào.
Đáp án của Lương Điềm khiến Phương Nam Chi kinh ngạc, cô ấy nói ngày đầu tiên xác nhận quan hệ họ đã hôn nhau rồi.
Lúc ấy, sau khi cô ấy đồng ý lời tỏ tình, trùng hợp xung quanh không có ai nên hai người họ mới hôn nhau trong bầu không khí mập mờ.
Sau đó lại càng bàn tán, thảo luận về chuyện đó nhiều hơn, mọi người không ai thấy mệt mỏi gì, nói một hồi lại nói đến “lần đầu tiên”.
Lương Điềm to gan mở đầu câu chuyện, quăng một quả bom giữa đêm khuya, cuối tuần trước cô ấy với bạn trai đã làm những gì nên làm rồi.
La Giai Giai kinh hãi: “Tớ khinh thường cậu rồi Lương Điềm!”
Ban đêm khiến người ta to gan hơn, Lương Điềm cười ha hả nói: “Chuyện này có gì đâu mà, bọn tớ đã là người trưởng thành rồi, lại còn là người yêu nữa, đó chỉ chuyện anh tình em nguyện thôi.”
La Giai Giai: “Nói thế cũng đúng nhưng tốc độ này của các cậu cứ như ngồi tên lửa ấy.”
Mạnh Thanh: “Điềm à, không có ý gì khác nhưng tớ nói này, cậu nhất định phải chú ý biện pháp an toàn đấy, bảo vệ tốt bản thân mới là quan trọng nhất.”
Lương Điềm: “Cái này thì tớ biết rồi.”
“Thanh niên bây giờ thật là.” La Giai Giai giả vờ thở dài thườn thượt, đột nhiên cô nghiêm mặt lại nói: “Nhưng nói thật nhá, chuyện kia có cảm giác như nào vậy, chia sẻ chút ít cho người độc thân từ trong bụng mẹ như tớ đi? Có sướng giống như trong manga hay anime không vậy?”
Phương Nam Chi: “?”
Mạnh Thanh: “Đại ca à, cậu xem manga với anime gì thế?? Sao tớ chưa thấy manga hay anime nào có chuyện này thế?”
La Giai Giai: “Đương nhiên là manga, anime thể loại H rồi! Sao thế? Bây giờ, không được ăn thịt heo còn không được nhìn thấy heo hay sao?
Mạnh Thanh: "Cậu cũng quá đáng lắm đấy!”
La Giai Giai: “... Sao chứ?”
Mạnh Thanh: “Cậu có nguồn thì phải chia sẻ chứ!!!”
Phòng ngủ yên lặng một lúc lâu, sau đó mọi người đều cười phá lên.
La Giai Giai nói: “Ha ha ha được thôi, các cậu chờ đấy, tớ gửi tất cả cho các cậu đây, còn được đóng thành file luôn nhé, đừng có mà cảm kích tớ quá.”
Phương Nam Chi thật sự chưa từng được thấy loại “thịt heo” này, lúc La Giai Giai gửi đến cho cô, cô kinh ngạc đến nỗi suýt chút nữa đã làm rơi cả điện thoại.
La Giai Giai: “Đợi lát nữa tớ giải nén “giáo trình” rồi gửi cho các cậu, các cậu tự nghiên cứu đôi chút đi ha, bây giờ xin mời Điềm Điềm tiếp tục phát biểu.”
Lương Điềm: “Tớ phát biểu cái gì cơ?”
La Giai Giai: “Cậu chưa trả lời câu hỏi của tớ đâu, rốt cuộc chuyện đó có cảm giác như nào vậy?”
Tuy Phương Nam Chi “dốt đặc cán mai”, không quan tâm tới chuyện này cho lắm nhưng hiện giờ cô cũng cảm thấy hơi tò mò, cô lặng lẽ vểnh tai lên nghe.
Lương Điềm: “Ừm… Tớ cảm thấy nó không có lố như trong tiểu thuyết hay phim ảnh đâu... Rất đau, cũng không thấy sướng mấy...”
La Giai Giai hoàn toàn thất vọng!
Phương Nam Chi nắm bắt được điểm quan trọng: Đau... Không sướng mấy...
Mạnh Thanh nói: “Tớ xem trên mạng thấy có nói con gái mấy lần đầu sẽ không cảm thấy thoải mái mấy đâu, mấy lần sau còn đỡ... Nhưng cũng có thể là do kỹ thuật của bạn trai cậu không đủ? Hai người các cậu đều là người mới, đều đang tập sự cả mà.”
Lương Điềm đồng ý: “Đúng đấy. Thế nên lần trước tớ đã bảo nếu lần sau anh còn làm đau em thì em không làm nữa!”
“Phì… Cậu nói chuyện buồn cười thật đấy.”
Lương Điềm: “Tớ nghiêm túc đấy nhá, phương diện này rất quan trọng với các cặp tình nhân đó! Có đúng không Nam Chi?”
Phương Nam Chi không ngờ cô lại bị lôi vào chuyện này, nhỏ giọng nói: “Tớ cũng không biết...”
Mạnh Thanh: “Chắc chắn hai người vẫn chưa làm, đúng không?”
Phương Nam Chi nặng nề “ừ” một tiếng.
Tạm thời chưa nói đến chuyện này, bọn họ còn chưa cả hôn nhau nữa kìa...
Mạnh Thanh: “Bình thường thôi, hai người mới hẹn hò được bao lâu đâu. Nhưng chắc chắn sau này sẽ xảy ra, Nam Chi, tớ sẽ lặp lại câu vừa nãy tớ nói với Lương Điềm, nhớ dùng biện pháp an toàn! Phải chú ý an toàn!”
Phương Nam Chi trốn tiệt trong ổ chăn, khi cô nghe thấy câu này thì trong đầu cô vô thức nghĩ đến mối quan hệ giữa cô và Lý Ngật Châu... Tiếp đó nhiệt độ lại không ngừng tăng lên.
Cô kéo chăn ra, bây giờ mới đến đâu chứ, sao tự dưng lại nói đến biện pháp an toàn làm gì!
La Giai Giai: “Đúng đúng đúng, phải nhấn mạnh với Nam Chi, có bạn gái như cậu ấy thì ai mà nhịn nổi ha ha ha ha.”
Mạnh Thanh: “Đúng vậy, đối diện với bạn gái thì đàn ông ai cũng giống ai thôi. Sao mà làm Liễu Hạ Huệ cho nổi!”
La Giai Giai: “Trừ phi là do người đó không thích mình mà thôi.”
Lương Điềm: “Đúng đúng đúng!”
Cuối cùng đến mười hai giờ, buổi tâm sự thầm kín đêm khuya trong phòng ngủ cũng dừng lại.
Phương Nam Chi vẫn chưa ngủ.
Đối diện với bạn gái thì đàn ông ai cũng giống ai...
Trừ phi là không hề thích...
Là như thế này sao.
Vậy hình như trong khoảng thời gian này cô với Lý Ngật Châu mới chỉ dừng lại ở nắm tay, anh… Không muốn hôn cô sao? Hay là vì gần đây bận quá nên anh mới không có ý định đấy?
Phương Nam Chi cảm thấy hơi chán nản, cô rất rất thích Lý Ngật Châu, cô muốn ôm anh muốn nắm tay anh, cũng muốn hôn anh... Có phải là do anh không thích cô giống như cô thích anh nên anh mới không muốn làm hay không?
…
Ba ngày sau, ba người Phương Nam Chi, Lý Ngật Châu, Hách Lai chính thức hoàn thành tác phẩm dự thi, nộp tác phẩm của mình lên.
Hôm nay, Hách Lai rất vui vẻ, anh ấy vung tay lên nói thẳng đã lâu rồi câu lạc bộ tổ chức liên hoan, là trưởng câu lạc bộ, anh ấy muốn mời mọi người trong câu lạc bộ đi ăn để chúc mừng cho chuyện này.
Vì thế chiều hôm đó, Lý Ngật Châu đứng dưới ký túc xá đợi cô, bởi vì trang điểm nên Phương Nam Chi xuống hơi muộn, sau khi xuống tầng cô chạy đến bên cạnh anh.
“Em đến rồi, có phải anh chờ lâu rồi không.”
Minh Hải đang vào đầu mùa hè nên cũng không nóng lắm, Phương Nam Chi mặc một cái áo hoodie có mũ, bên dưới cô mặc một cái quần đùi màu đen, đi giày thể thao, tất cũng đi loại dài đến nửa cẳng chân, để lộ ra đôi chân vừa dài vừa trắng trông cực kỳ quyến rũ.
Ánh mắt của Lý Ngật Châu dừng lại trên đùi cô hai giây rồi lại lặng lẽ nhìn về gương mặt cô: “Anh cũng không chờ lâu lắm, đi thôi.”
“Ừm.”
“Em có lạnh không?”
“Hả?”
“Anh nói chân em í.”
Phương Nam Chi mới nhận ra: “Hôm nay trời ấm lắm nên không lạnh...”
“Buổi tối trời sẽ lạnh hơn chút đấy, chẳng phải ban ngày em luôn mặc quần dài sao.”
Trong khoảng thời gian này phải hoàn thiện mô hình kiến trúc, vô cùng cực khổ nên cô chỉ ăn mặc rất đơn giản.
Bây giờ chẳng mấy khi được thư giãn ra ngoài ăn liên hoan, lại còn là đi cùng anh, đương nhiên cô cũng phải thật xinh đẹp, thế nên cô về thay một bộ quần áo khác và trang điểm nữa.
“Em muốn mặc cái này, đẹp...”
Chẳng mấy khi Lý Ngật Châu được nghe thấy cô nói thẳng như vậy, anh cười: “Em mặc gì cũng đẹp.”
“Vậy, em mặc cái này không phải càng đẹp hơn sao?”
Bạn cùng phòng của cô đều nói chân cô đẹp, nhất là khi mặc thế này, cô nghe vậy nên mới cố ý thay bộ này, chẳng lẽ anh không thấy vậy sao.
Lý Ngật Châu hơi sững sờ: “... Ừ, đẹp.”
Phương Nam Chi chú ý đến lúc nói lời này anh không hề nhìn xuống...
Như thể anh chỉ thuận miệng nói vậy.
Vừa nãy anh còn bảo mặc cái này lạnh, hỏi sao cô không mặc quần dài. Có lẽ cô mặc như vậy cũng không thu hút được sự chú ý của anh.
“Ồ.”
Cô lại cảm thấy uể oải.
Lý Ngật Châu không chú ý đến, anh kéo tay cô tiếp tục đi về phía cổng trường: “Có khả năng lát nữa bọn họ sẽ uống rượu, nếu có người mời em uống mà em không muốn uống thì cứ để anh uống cho.”
“Ừ.”
Hôm nay có rất nhiều người trong câu lạc bộ đến, mọi người ngồi kín chỗ một cái bàn tròn lớn trong phòng riêng.
Trịnh Tử Kỳ ngồi bên cạnh cô, cô ấy hỏi cô bộ quần áo hôm nay cô mặc mua ở cửa hàng nào vậy, trông rất đẹp. Phương Nam Chi gửi link cửa hàng cho cô ấy, hai người cùng trò chuyện về mẫu quần áo mới trong các cửa hàng.
Nhưng phần lớn thời gian là Trịnh Tử Kỳ nói, Phương Nam Chi không biết nhiều gì về mấy chuyện này, hơn nữa bản thân cô cũng không thấy hứng thú lắm.
Đến lần thứ ba Lý Ngật Châu gắp đồ ăn cho Phương Nam Chi anh phát hiện ra cô có chút gì đấy không đúng lắm, bình thường khi cô ở cùng với mọi người cô thường ngại ngùng nhưng thỉnh thoảng vẫn hay cười, hình như hôm nay cô lại rất yên lặng.
“Em sao thế?” Anh nghiêng người hỏi cô.
Phương Nam Chi lắc đầu.
Lý Ngật Châu: “Đồ ăn không hợp khẩu vị à? Hay là em thấy khó chịu ở đâu?”
“Không có.”
“Vậy sao em yên lặng thế?”
Phương Nam Chi cũng không biết nên nói như thế nào, trong lòng cô bây giờ đang rất buồn rầu cũng cảm thấy rất khó xử. Cô đâu thể nói với anh, tại vì vừa nãy anh không hề nhìn kỹ em, em mặc đẹp mà dường như anh lại rất thờ ơ.
Hay là cô phải nói, vì sao anh lại không hôn em…
Thế này thì kỳ cục quá.
“Em, có lẽ là em có hơi mệt.”
“Vậy lát nữa anh bảo với bọn họ chúng ta sẽ về sớm nhé? Về sớm nghỉ ngơi nha?”
“Ừm...”
Nửa tiếng sau, Lý Ngật Châu và Phương Nam Chi về trường học sớm.
Lý Ngật Châu đưa cô đến dưới phòng ký túc xá, anh hơi lo lắng nói: “Nếu lát nữa em vẫn thấy khó chịu thì gọi điện cho anh.”
“Ừ.”
Bọn họ vẫn đang nắm tay, Phương Nam Chi ngước mắt nhìn hắn, trong lòng còn thầm mong đợi một thứ gì đấy.
Nhưng lại không có gì xảy ra…
Cô rút tay mình ra khỏi tay anh, không vui nói: “Em đi đây.”
Tay Lý Ngật Châu trống rỗng: “Em…”
Anh còn chưa kịp nói hết câu thì cô đã xoay người, bước từng bước rời đi, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng cô đâu.
Lý Ngật Châu đứng tại chỗ không nhúc nhích một lúc lâu, cau mày gửi tin nhắn cho cô: [Trong phòng em có người nào không?]
Anh lo cơ thể cô không được khoẻ mà lại ở một mình trong phòng.
Sau khi quay lại phòng ngủ Phương Nam Chi ngồi trước bàn, lúc nhận được tin nhắn này tự dưng cô lại thấy rất ấm ức.
[Lý Ngật Châu, có phải anh không thích em hay không?]
Lúc Lý Ngật Châu nhận được tin nhắn này anh hoàn toàn sững sờ, anh không hiểu sao cô lại đưa ra được kết luận này.
[Em đang nói linh tinh gì thế?]
Phương Nam Chi: [Em cảm thấy hình như anh không thích em nhiều đến thế...]
Rõ ràng lúc quyết định ở bên nhau cô còn tự nói với chính mình, dù anh có thích cô nhiều hay ít thì cô cũng không quan tâm, chỉ cần cô được ở bên anh là đủ rồi nhưng hiện giờ… Sao cô lại trở nên tham lam mất rồi.
Lý Ngật Châu: [Em đang nghi ngờ chuyện anh thích em à? Tại sao chứ? Em nói cho rõ ràng đi.]
Vẻ mặt Phương Nam Chi đầy đau khổ, cô cố gắng lấy hết dũng cảm mà nhắn lại: [Nếu anh thật sự rất thích em, vì sao đến tận bây giờ anh vẫn không muốn hôn em...]
Lý Ngật Châu cầm điện thoại đứng dưới tầng, lúc nhìn thấy dòng chữ này sắc mặt anh tối sầm lại.
Bây giờ anh đã biết tại sao hai ngày nay thỉnh thoảng cô lại hành động kỳ lạ, thế mà cô lại suy nghĩ lung tung về chuyện này sao?!
Không thích cô nhiều đến vậy?
Chỉ có trời mới biết anh thích cô đến nhường nào.
Hoá ra chuyện mà anh tự cho là đúng, trong mắt cô lại là như vậy... Vậy rốt cuộc gần đây anh đang kiềm chế cái gì?
Đầu óc Lý Ngật Châu hoàn toàn rối bời, anh gọi thẳng cho cô.
Lúc Phương Nam Chi nhìn thấy cuộc gọi của anh, cô hơi luống cuống, có mấy lời cô dám dùng câu chữ để biểu đạt chứ không dám mở miệng nói thẳng.
Dù sao... Cũng quá xấu hổ!
Nhưng cuộc gọi của Lý Ngật Châu lại không dứt, như thể nếu cô không nhận thì anh sẽ không dừng lại.
Cô chuẩn bị tâm lí rồi nghe máy.
Khoảnh khắc cuộc gọi được kết nối, cô có thể cảm nhận được đầu bên kia yên tĩnh mất một giây, sau đó một giọng nói trầm thấp vang lên.
“Phương Nam Chi, em xuống dưới đây ngay đi.”