Sau đó cô lén lút liếc nhìn Lý Ngật Châu một cái, phát hiện ra ánh mắt anh lại hiện ra một chút ý tứ sâu xa.
Trái tim Phương Nam Chi chợt thắt lại. Cô vội vàng nói: "Mẹ, mọi người đừng gán ghép con và Hứa Nguyên Hách nữa. Sau này, chúng con còn phải gặp nhau, lúc ấy sẽ ngượng ngùng đến nhường nào..."
"Mẹ có nói gì đâu nào, tất cả đều là do dì Hoàng của con nói đấy chứ." Triệu Lợi Vân đáp: "Chỉ là các con đều học ở thành phố Minh Hải mà, bình thường tụi con lại không liên lạc với nhau à?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Nam Chi lại liếc nhìn Lý Ngật Châu một cái rồi nói: "...Hai trường cách xa nhau mà mẹ, tụi con không có liên lạc với nhau."
Triệu Lợi Vân: "Vậy các con..."
"Lợi Vân." Phương Tắc đột nhiên cất tiếng gọi bà.
"Hửm? Sao thế?"
Phương Tắc: "Rót cho tôi cốc nước."
Triệu Lợi Vân khó hiểu: "Chẳng phải bên cạnh ông có nước đó sao?"
Phương Tắc: "À, tôi không thấy..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Lợi Vân: "Ông đó, thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng hả?"
Chủ đề vừa rồi bị cắt ngang nên cuối cùng Triệu Lợi Vân cũng không nhắc tới Hứa Nguyên Hách nữa.
Tối nay, Phương Tắc phải ở lại bệnh viện một đêm. Bệnh viện cho phép một người thân ở lại chăm sóc nên đương nhiên là Triệu Lợi Vân định ở lại. Thế nhưng Phương Nam Chi lại cưỡng ép bắt bà phải về khách sạn nghỉ ngơi.
Ban ngày, Triệu Lợi Vân đã bận rộn suốt cả ngày rồi. Trên mặt bà hiện rõ vẻ mệt mỏi.
Nhưng Triệu Lợi Vân lại không chịu: "Chẳng phải ngày mai con còn phải lên lớp à? Hơn nữa con cũng không tiện chăm sóc ba con, thôi cứ để mẹ làm cho."
"Con thì xin nghỉ học là được rồi, còn mẹ mà tối nay không ngủ ngon nữa là cũng ngã xuống đấy."
Triệu Lợi Vân: "Không đâu không đâu."
"Chắc chắn sẽ xảy ra đấy. Mẹ, mẹ đừng có cậy mạnh nữa."
"Hay là để cháu ở lại cho ạ." Lý Ngật Châu đột nhiên lên tiếng cắt ngang màn tranh luận của hai người.
"Liễu Liễu, giáo viên dạy môn buổi sáng ngày mai của em rất khó qua mặt. Bản thân em cũng biết mà, không cẩn thận là phải học lại đấy. Thế nên em phải về nghỉ ngơi rồi đi học đi. Hơn nữa dì nói cũng đúng, em không tiện chăm sóc chú."
Nói xong, anh lại quay sang nhìn Triệu Lợi Vân: "Dì, dì về khách sạn nghỉ ngơi đi rồi ngày mai lại tới tiếp. Dì đừng nên làm Liễu Liễu lo lắng. Chuyện này cứ giao lại cho cháu là được rồi, không sao đâu ạ."
Triệu Lợi Vân sửng sốt: "Vậy, vậy được rồi."
Phương Nam Chi cũng ngạc nhiên nhìn Lý Ngật Châu: "Anh..."
"Được rồi, mẹ con em về đi, tối nay anh ở lại đây, trùng hợp ngày mai anh cũng không có tiết." Lý Ngật Châu nhanh chóng quyết định, không cho hai người bất kỳ cơ hội từ chối nào đã kéo Phương Nam Chi đi ra ngoài: "Em đi ra ngoài mua đồ vệ sinh cá nhân dùng một lần với anh đi. Thưa chú dì, chúng cháu sẽ về nhanh thôi."
"Này..."
Hai người trẻ tuổi nhanh chóng đi ra khỏi phòng bệnh. Triệu Lợi Vân nhìn ra cửa một chút rồi lại nhìn về phía Phương Tắc.
"Chuyện, chuyện này không ổn lắm thì phải. Thằng bé này..."
Phương Tắc nhìn ra hết tất cả: "Bà vẫn chưa nhìn ra à?"
"Cái gì cơ?"
Phương Tắc lắc đầu một cái rồi nói: "Ngật Châu và con gái chúng ta chắc chắn là có chuyện gì đó."
"Chuyện gì là chuyện gì?" Triệu Lợi Vân khựng lại một chút rồi đột nhiên trợn tròn mắt: "Không phải là ông muốn nói... Hai đứa chúng nó yêu nhau đấy chứ?!"
"Tôi thấy vậy. Nếu không thì sao tự nhiên hôm nay Ngật Châu lại chạy tới đây làm gì. Hơn nữa trông thằng bé cũng có vẻ như rất quen với Liễu Liễu." Phương Tắc nói: "Bà thì hay rồi, vừa nãy còn luôn miệng Nguyên Hách, Nguyên Hách nữa chứ. Nếu không phải tôi cắt ngang thì bà còn định nói tiếp nữa đấy."
"Tôi, tôi có biết đâu!" Nói xong Triệu Lợi Vân lại cảm thán: "Thảo nào mà trước kia lúc gọi điện về Liễu Liễu lại nhắc tới thằng bé. Hoá ra là... Ấy chờ một chút, hai đứa chúng nó bắt đầu yêu nhau từ bao giờ thế? Liễu Liễu và Ngật Châu quen biết nhau cũng lâu rồi. Hồi cấp ba Liễu Liễu còn tới nhà Ngật Châu học thêm, hơn nữa còn hao công tốn sức khăng khăng muốn thi vào trường Đại học Minh Hải nữa. Không phải hai đứa chúng nó bắt đầu từ hồi cấp ba đấy chứ..."
"Bà nghĩ cái gì thế? Tôi thấy thằng bé kia cũng không phải người không đáng tin cậy như vậy."
Triệu Lợi Vân: "Cũng phải cũng phải... Nhưng đã yêu đương với Liễu Liễu rồi thì sao không nói ngay từ đầu đi! Thế này chẳng phải vừa rồi tôi đã làm không khí trở nên lúng túng hả?"
"Chắc chắn là do xấu hổ không dám nói ra đây mà. Có lẽ bọn trẻ cũng không muốn chúng ta nhúng tay vào. Chúng ta cứ tạm thời coi như không biết gì đi, để cho bọn trẻ không gian phát triển."
"Có... Có ổn không vậy?"
"Sao lại không ổn? Thằng bé Ngật Châu này hiểu chuyện, rất không tệ đâu."
"Đúng là không tệ thật. Trước kia Ngữ Nhu cũng đã nhiều lần nói rằng nếu Nguyên Hạo nhà bà ấy được như Ngật Châu thì tóc bà ấy cũng đã bớt bạc đi mấy sợi rồi."
...
Phương Nam Chi và Lý Ngật Châu cùng đi tới cửa hàng tiện lợi gần bệnh viện, đứng trước kệ hàng chọn bàn chải đánh răng.
Phương Nam Chi chạm vào bàn tay anh sau đó lại nhẹ nhàng luồn qua kẽ ngón tay để tay hai người đan vào nhau rồi nói khẽ: "Thật ra thì giáo viên kia cũng không đáng sợ vậy đâu. Em xin nghỉ đàng hoàng hẳn là không có vấn đề gì."
Lý Ngật Châu: "Nhưng bình thường giáo viên đó lúc nào cũng điểm danh, nếu xin nghỉ sẽ bị ảnh hưởng đến điểm chuyên cần đấy. Em đừng mạo hiểm. Sao nào? Anh ở lại đây mà em vẫn chưa yên tâm à?"
Phương Nam Chi kéo anh, không cho anh đi chọn đồ: "Không phải, dù sao thì đó cũng là ba em mà. Anh ở lại trông hộ em ngại lắm..."
Lý Ngật Châu hơi cúi người xuống nhìn cô một hồi rồi nói: "Bởi vì ông ấy là ba em nên anh mới chịu ở lại đấy. Em cũng phải cho anh chút cơ hội thể hiện chứ, đúng không?"
"Hả?"
"Bây giờ cứ đặt nền móng chắc chắn trước để hai người họ có ấn tượng tốt với anh cái đã." Lý Ngật Châu nhéo mặt cô một cái rồi cười nói: "Như vậy thì sau này tới nhà em phụ huynh mới dễ dàng đồng ý chuyện em và anh ở bên nhau hơn. Em cũng không cần phải che che giấu giấu nữa."
Phương Nam Chi ngẩn người. Sau khi lấy lại phản ứng, cô nói ngay: "Bây giờ em chưa nói cho ba mẹ biết là vì chúng ta còn trẻ quá. Không phải em cảm thấy ba mẹ sẽ không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau đâu. Nếu em nói thì chắc chắn ba mẹ sẽ đồng ý!"
"Chắc chắn vậy sao?" Lý Ngật Châu cố ý chọc ghẹo cô: "Sao anh cứ có cảm giác hình như mẹ em thích Nguyên Hách hơn nhỉ?"
"Sao, sao có thể chứ?" Phương Nam Chi nhìn anh chằm chằm không chớp mắt: "Anh tức giận vì chuyện này sao? Anh đừng nghĩ lung tung, mẹ em chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi. Còn lâu bà ấy mới hy vọng em yêu đương sớm. Dì Hoàng cũng chỉ nói chơi vậy thôi chứ không làm thật đâu."
Giọng điệu của cô có chút vội vàng, lộ ra dáng vẻ cực kì sốt ruột.
Lý Ngật Châu bật cười xoa đầu cô một cái: "Được rồi, đùa em thôi. Anh biết mà, anh không nghĩ lung tung gì cả."
"Nhưng mà..."
"Đừng nhưng mà nữa. Bây giờ em theo anh đi chọn một ít đồ vệ sinh cá nhân. Chúng ta mua đồ xong quay lại để mẹ em về khách sạn nghỉ ngơi sớm một chút. Còn lại thì cứ giao cho anh."
Cuối cùng buổi tối hôm đó vẫn là Lý Ngật Châu ở lại bệnh viện.
Ngày hôm sau, vừa mới xong tiết học buổi sáng, Phương Nam Chi đã lập tức chạy ra khỏi trường học, vội vàng tới bệnh viện. Lúc cô đi vào phòng bệnh thì không thấy Lý Ngật Châu đâu, chỉ thấy Triệu Lợi Vân và Phương Tắc.
"Mẹ, anh ấy đâu rồi?"
"Ngật Châu đi ra ngoài mua cơm rồi. Mẹ bảo để mẹ đi mua cho mà thằng bé cứ khăng khăng muốn đi." Triệu Lợi Vân kéo tay Phương Nam Chi: "Liễu Liễu à, có lẽ tối hôm qua thằng bé ở lại đây ngủ không ngon giấc. Hay là lát nữa con khuyên Ngật Châu một chút để thằng bé về trước đi. Vừa rồi mẹ có bảo về nghỉ ngơi nhưng thằng bé cứ nói không sao hết."
Phương Nam Chi gật đầu một cái: "Vâng, con biết rồi."
Phương Nam Chi chờ ở ngoài phòng bệnh một hồi Lý Ngật Châu mới quay lại.
"Sao em không vào trong?"
Phương Nam Chi nhận lấy đồ trên tay anh bỏ qua một bên. Lúc Lý Ngật Châu đang ngớ người ra thì cô đã ôm eo anh, rúc đầu vào ngực anh rồi.
"Có phải anh rất mệt mỏi không?"
Lý Ngật Châu: "Anh không mệt, cũng không có việc gì gấp."
"Nhưng mà giường dành cho người nhà bệnh nhân không lớn lắm. Chắc chắn là tối hôm qua anh ngủ không ngon."
"Cũng ổn." Lý Ngật Châu đáp: "Sao em lại tới đây nhanh vậy? Vừa tan học đã chạy tới ngay sao?"
"Vâng."
Lý Ngật Châu vòng tay ôm lại cô. Một lát sau, thấy cô vẫn không có ý định buông ra, anh bèn cúi đầu, ôm mặt cô nâng lên: "Còn ôm nữa hả? Không sợ mẹ em đột nhiên đi ra ngoài à? Để dì thấy được là anh không giải thích đâu đấy."
Phương Nam Chi quay đầu liếc một cái, thấy cửa phòng bệnh không một bóng người nên cô quay lại ôm tiếp: "Kệ đi... Em chỉ muốn cảm ơn anh thôi."
"Cảm ơn anh á? Được, anh nhận, còn quà cảm ơn thì để anh suy nghĩ một chút đã. Một cái ôm không đủ đâu."
Phương Nam Chi chớp mắt một cái. Nghe thấy lời này, cô lập tức nới lỏng vòng tay đang ôm người ta rồi còn lùi về phía sau thêm hai bước nữa.
Dù sao thì nơi này cũng là bên ngoài phòng bệnh. Ba mẹ cô vẫn còn ở trong phòng nên mặc dù cô dám làm bậy nhưng cũng không dám làm gì quá đáng.
Khoé miệng Lý Ngật Châu hơi mấp máy, cố gắng nhịn cười: "Em có gan đấy, nhưng gan cũng không to lắm."
"..."
"Được rồi, chúng ta đi vào cái đã. Chú dì còn chưa ăn cơm đâu."
"Ừm."
Sau buổi trưa hôm nay, tất cả các loại báo cáo kiểm tra sức khoẻ của Phương Tắc đều đã có kết quả. Mọi thứ đều bình thường nên sau này chỉ cần chú ý ăn uống chút là được.
Phương Nam Chi và Triệu Lợi Vân thở phào nhẹ nhõm. Có thể làm thủ tục xuất viện rồi.
Ý định của Phương Nam Chi là muốn để hai người bọn họ ở lại thành phố Minh Hải thêm một ngày, nghỉ ngơi cho khoẻ hẳn rồi hẵng về thành phố Hàng Châu. Thế nhưng Phương Tắc nói mình không sao, muốn về sớm một chút vì dù sao thì bọn họ cũng vẫn còn rất nhiều công việc cần giải quyết.
Phương Nam Chi không có cách nào để giữ chân ba mẹ nên không thể làm gì khác hơn là gật đầu để bọn họ rời đi.
"Ngật Châu à, hai ngày này thật sự là làm khổ cháu rồi. Sau này về thành phố Hàng Châu cháu nhớ tới nhà chú dì ăn cơm nha."
Lý Ngật Châu: "Vâng thưa dì, cháu sẽ tới ạ."
Triệu Lợi Vân: "Ở trường các cháu phải học tập thật tốt và chăm sóc lẫn nhau nhé."
Lý Ngật Châu hơi khựng lại một chút, nhìn thẳng vào hai vị phụ huynh đang ngồi trên xe rồi gật đầu một cái: "Vâng, cháu sẽ chăm sóc Liễu Liễu nhiều hơn."
Triệu Lợi Vân: "Được, có cháu ở đây dì rất yên tâm. Hai đứa không cần đưa tiễn nữa đâu, cứ về nghỉ đi. Tạm biệt nhé."
Lý Ngật Châu: "Chào chú chào dì ạ."
Phương Nam Chi: "Ba mẹ đến nơi rồi nhớ nhắn cho con một tiếng nha."
"Biết rồi biết rồi."
Chiếc xe ngang nhiên đi mất. Cuối cùng thì trái tim của Phương Nam Chi cũng về lại chỗ cũ. Cô quay đầu lại nhìn Lý Ngật Châu.
"Đi thôi."
Lý Ngật Châu giơ tay ôm vai cô: "Ừ."
"Vậy bây giờ chúng ta quay về trường hả?"
"Không về trường. Lúc này kí túc xá ồn lắm, không ngủ được.”
Phương Nam Chi cũng biết tối hôm qua anh ngủ không ngon nên cô cũng gật đầu một cái: "Anh có thể về nhà anh ngủ."
"Anh cũng định vậy đấy." Lý Ngật Châu dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Bây giờ anh muốn đổi quà cảm ơn như lúc nãy chúng ta vừa nói một chút."
"Cái gì ạ?"
"Anh mệt quá." Lý Ngật Châu ung dung mở miệng nói: "Em về nhà ngủ với anh một lúc nhé?"