Trong thời gian nghỉ hè, ở Hàng Châu thời tiết cũng trở nên nóng hơn, vô cùng gay gắt.
Ngoài việc hẹn Hứa Đình Ưu đi chơi ở bể bơi ra thì Phương Nam Chi cũng ít khi ra ngoài.
Hôm nay Triệu Lợi Vân nhờ dì giúp việc mua một đống kem từ bên ngoài về đặt vào trong tủ lạnh, đúng lúc Phương Nam Chi cũng đang thèm nên cô chạy đến phòng bếp lấy kem ăn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bên trong có đủ loại kem khác nhau, Phương Nam Chi chọn đi chọn lại cuối cùng đột nhiên lại nhìn thấy một cây kem hình dưa hấu, lúc bé cô được ăn loại kem này nhưng sau khi lớn lên thì không được nhìn thấy nó nữa.
Phương Nam Chi bóc vỏ cây kem, sau đó nhanh chóng chụp một tấm ảnh về nó rồi gửi cho Lý Ngật Châu.
[Anh nhìn này, là kem dưa hấu đấy, không ngờ đến bây giờ còn có loại kem này.]
Lý Ngật Châu trả lời rất nhanh: [Ăn ngon không, anh chưa từng ăn loại này.]
Phương Nam Chi: [Để em nếm thử xem sao đã.]
Cô cắn một miếng sau đó lại chụp “dưa hấu” bị cắn dở một miếng cho anh xem: [Ăn ngon lắm đó, vẫn là hương vị đó.]
Lý Ngật Châu ở Minh Hải xa xôi đang ở phòng dụng cụ trong nhà, khi anh nhìn thấy cô gửi bức ảnh cây kem thiếu một miếng qua thì không nhịn được cười: [Đó là em của hãng nào vậy, anh đi mua một ít về cho em, lần sau em đến nhà là có thể ăn rồi.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Nam Chi: [Ừm... Để em chụp lại ảnh bao bì cho anh.]
Lý Ngật Châu nhanh chóng tìm được đồ trên mạng dựa theo bao bì sản phẩm, sau đó anh đặt hàng trên đó luôn.
Phương Nam Chi ăn kem xong thì cảm thấy cơ thể mát mẻ hơn, cô thoải mái nằm trên sofa trong phòng khách.
Ngoài dì giúp việc ra thì trong nhà cũng không còn ai khác, cô thoải mái xem điện thoại, đôi chân nhỏ cũng bất giác đung đưa.
Cô đang định mở TV để xem một lúc thì Lý Ngật Châu lại gửi một tin nhắn tới: [Em đang làm gì thế?]
Phương Nam Chi: [Em chuẩn bị xem TV đây, còn anh thì sao?]
Lý Ngật Châu: [Anh vừa làm xong một mô hình nên bây giờ cảm thấy hơi chán.]
Phương Nam Chi chớp chớp mắt, sau đó, nhìn dì giúp việc đang dọn vệ sinh cách đó không xa rồi cô đứng dậy chạy ngay lên trên lầu.
Sau khi vào trong phòng, cô ngồi vào bàn học rồi vui vẻ hỏi: [Vậy thì phải làm sao bây giờ, anh có muốn ngủ một lát không?]
Lý Ngật Châu: [Anh không buồn ngủ, anh muốn nhìn thấy em.]
Phương Nam Chi mím môi cười, cố gắng kiềm chế lại: [Vậy anh chờ em một chút, em về phòng đã.]
Cô sẽ không nói cho anh nghe rằng cô đã đoán được anh đang nghĩ gì đâu, cũng không nói cô còn vì chuyện đó mà vui vẻ chạy phòng ngồi trước thời hạn.
Sau khi giả vờ hai phút cô mới gửi yêu cầu gọi video qua cho Lý Ngật Châu.
Chắc hẳn hôm nay Lý Ngật Châu không ra khỏi nhà, anh vẫn mặc chiếc áo ngủ màu trắng bạc có sọc, được thêu logo trên ngực kia. Mái tóc của anh cũng không được chải chuốt gọn gàng như thường ngày mà lúc này nó lại buông xõa xuống, sợi tóc rơi trước trán trông có vẻ vừa lười biếng lại vừa tùy ý.
Lý Ngật Châu thì hơi ngẩn người trước sự xuất hiện của Phương Nam Chi trong điện thoại.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo hai dây và khoác hờ một chiếc áo khoác dài mỏng màu xanh lam qua vai, lồng ngực cô nhấp nhô liên tục khiến cho phần mềm mại kia trở nên căng chặt…Rõ ràng chiếc áo có màu xanh lam mát mẻ nhưng bất giác lại khơi dậy một chút dục vọng trong anh.
"Em đang mặc cái gì vậy?" Ánh mắt của Lý Ngật Châu dần bình tĩnh trở lại, anh hỏi cô.
Phương Nam Chi hơi sửng sốt sau đó cô mới nhận ra mình vẫn đang mặc chiếc váy ngủ và thả rông ở nhà, ban nãy cô chạy vội lên trên tầng muốn gọi video nên quên không thay quần áo.
"Cũng giống anh thôi... Bình thường em hay mặc đồ ngủ khi ở nhà."
"Áo ngủ." Lý Ngật Châu nhắc lại với vẻ vô cùng sâu xa, hóa ra lúc nào khi đi ngủ cô cũng mặc loại áo ngủ như thế này à.
Phương Nam Chi: "Làm sao, có vấn đề gì à?"
"Không có gì, anh chỉ cảm thấy em mặc bộ đồ ngủ này... Trông đáng yêu lắm."
Thật ra thì Phương Nam Chi cũng cảm thấy bộ đồ ngủ này vô cùng đáng yêu nhưng nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là chất liệu của nó vô cùng mềm mại, lại còn rất rộng rãi nên khi mặc lên trên người sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái.
"Bộ này còn có phiên bản của nam nữa đấy." Cô nói.
Lý Ngật Châu: "Thế ư?"
"Đúng vậy, bộ của nam là áo ngắn tay và quần, nhìn cũng đẹp lắm đấy... Để em tìm cho anh xem nhé."
Phương Nam Chi bắt đầu tìm kiếm sau đó gửi ảnh chụp màn hình qua cho anh: "Em mua bộ phiên bản nam này cho anh được không, lần sau em sẽ mang đến Minh Hải cho anh thử một chút."
Lý Ngật Châu khẽ nhướng mày: "Được đấy, vậy thì em cũng mang tới đi."
"Hả?"
Lý Ngật Châu: "Không phải là đồ đôi à, mặc cùng nhau sẽ tốt hơn."
Phương Nam Chi bỗng hiểu được anh đang nói đến cái gì, khuôn mặt cô lúc này đã nóng bừng lên: "À... Chúng ta nói đến điều đó sau đi."
Lý Ngật Châu cười khẽ một tiếng.
Phương Nam Chi nghe thấy tiếng cười của anh thì khuôn mặt cô lại càng nóng hơn. Cô cúi đầu xuống bắt đầu chuyển sang chủ đề khác: "Mấy ngày nữa ông nội và bà nội của em cũng đến đây."
"Vậy à, em có muốn đưa họ đi đâu chơi không?"
"Trời nóng quá, chắc hẳn em sẽ dành phần lớn thời gian để ở nhà mà thôi..."
Hai người gọi video cho nhau cũng không có chuyện gì quá quan trọng hay gấp gáp, cho dù chỉ nói mấy chuyện bé xíu thì họ vẫn có thể nói chuyện ngọt ngào với nhau rất lâu. Mãi cho đến giờ ăn tối Triệu Lợi Vân đã lên gọi cô xuống ăn cơm, lúc đó cô mới kết thúc cuộc trò chuyện qua video với anh để đi xuống dưới lầu.
Nhưng mà… Tự dưng cô lại nhớ đến anh.
Lúc đầu thì không sao nhưng sau khi gọi video với anh thì cô lại càng nhớ đến anh hơn.
Vì vậy buổi tối trước khi đi ngủ cô lại không kiềm chế bản thân được mà gửi yêu cầu gọi video qua cho anh.
Đúng lúc Lý Ngật Châu vừa lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Hai người hàn huyên, nói mấy câu đơn giản với nhau, khi đang định chúc nhau ngủ ngon thì Phương Nam Chi đột nhiên lại nói khẽ: "Em rất nhớ anh..."
Trong phút chốc, Lý Ngật Châu cũng ngẩn người ra, trái tim của anh như bị người ta nhéo chặt lấy một cái vừa đau lại vừa chua xót: "Liễu Liễu, anh cũng nhớ em."
"Còn bao nhiêu ngày nữa thì chúng ta mới có thể được gặp nhau đây?" Phương Nam Chi đếm: "Ừm... Còn khoảng nửa tháng nữa."
"Sẽ không lâu như vậy đâu."
"Vì sao?"
"Chờ đến khi anh giải quyết xong tất cả mọi chuyện thì anh sẽ đến chỗ em."
Phương Nam Chi: "Anh sẽ về Hàng Châu ư?"
Lý Ngật Châu: "Tất nhiên rồi, bạn gái của anh ở đây mà."
Trái tim của Phương Nam Chi cũng đập nhanh hơn, cô cứ nghĩ rằng Hàng Châu nơi chứa những kỉ niệm về ba của anh nên anh mới không muốn trở về, tránh việc nhìn cảnh vật lại nhớ đến chuyện cũ. Nhưng bây giờ anh lại nói anh muốn đến thăm cô: "Thật ra thì em cũng có thể lấy cớ để về Minh Hải một chuyến, chắc hẳn là ba mẹ em cũng sẽ không nghi ngờ gì đâu."
"Không sao đâu anh sẽ qua đó, dù sao anh cũng sắp làm xong việc rồi nên muốn trở về đó thăm một chút."
"À... Nhưng, nhưng mà dự án của anh vẫn quan trọng hơn, anh cứ chuyên tâm làm trước đi không cần phải vội đâu."
Lý Ngật Châu cười một cái: "Sao đấy, em nói nhớ anh là nói dối à?"
Phương Nam Chi nhanh chóng nói: "Tất nhiên không phải là nói dối rồi."
"Anh sắp xong rồi đây, anh không đợi được nữa rồi."
Niềm vui này đúng là không thể nói thành lời, Phương Nam Chi nghe thấy anh nói như thế thì yên lặng duỗi người trên giường rồi lật người chuyển sang một tư thế khác, cô cố gắng kìm chế không nở nụ cười trên môi, nằm sấp trên giường nói chuyện với anh.
"Vậy khi anh đến thì chúng ta sẽ làm gì, anh có muốn đi đâu chơi không? Hay là chúng ta cứ đi xem triển lãm gì đó đi, dù sao thì ngoài trời cũng nóng lắm đó."
Lý Ngật Châu suy nghĩ một lát, lúc anh đang chuẩn bị nói chuyện thì đột nhiên anh nhìn thấy áo hai dây của cô xuất hiện trên màn hình điện thoại, vì tư thế nằm của Phương Nam Chi nên phần ngực của cô bị lộ ra, vô cùng bắt mắt.
Anh sững người mất một lúc lâu, sau đó không nhịn được nhớ tới cái lần ở trong nhà anh ngày hôm đó, nhớ lại cảm giác mềm mại khi anh chạm vào.
"... Được rồi vậy thì nói sau đi, trong vòng hai ngày này có thể anh sẽ suy nghĩ lại."
"Ừm! Như vậy là tốt nhất."
Lý Ngật Châu nhìn cô, sau một hồi im lặng anh mới nói: "Liễu Liễu, đổi tư thế khác đi."
"Hả?"
Phương Nam Chi thu nhỏ khung hình của bản thân lại, còn khung hình của Lý Ngật Châu thì chiếm hết màn hình, hơn nữa từ đầu đến giờ cô để ý bản thân nên nhất thời cô không hiểu Lý Ngật Châu đang nói cái gì.
Mãi cho đến khi giọng nói khàn khàn của Lý Ngật Châu lại vang lên: "Ngoan chút nào, em đừng nằm sấp như vậy nữa, em nằm như bình thường đi."
Phương Nam Chi bỗng phát hiện ra điều gì sau đó cô giơ tay che ngực lại, lúc cô ngước mắt lên nhìn về phía Lý Ngật Châu thì hai gò má của cô lại càng đỏ hơn.
Cô không cố ý...
"Em, em muốn đi ngủ rồi!" Phương Nam Chi cảm thấy cực kì lúng túng, cô giơ tay cầm điện thoại ra xa: "Đợi hai ngày nữa rồi nói sau nhé! Em tắt đây."
Sau khi nói xong câu đó cô cũng không chờ anh nói thêm tiếng nào mà lập tức tắt điện thoại.
Cuộc gọi video đã tắt, Lý Ngật Châu cũng hết cách, anh cầm điện thoại lên thở phào nhẹ nhõm.
Một lát sau anh ngồi dậy, đôi mắt của anh nhìn chằm chằm vào phản ứng sinh lý của cơ thể, không thể kiềm chế được, sau đó, không làm gì nữa mà nằm xuống giường.
- -
Tâm trạng của Phương Nam Chi mấy ngày nay đều rất tốt, sau khi ông nội và bà nội đến ba ngày cô sẽ ở nhà ở ông bà, đến tối thời tiết mát mẻ hơn một chút thì dẫn hai người đi dạo.
Vào khoảng chín giờ tối ngày hôm đó, cô vừa ngồi trong phòng khách nói chuyện với người nhà vừa nhắn tin Wechat với Lý Ngật Châu.