[Chiều nay bà nội em làm món xương sườn kho nè, ăn ngon lắm luôn ấy, em đã học được bí kíp để làm món đó rồi, lần sau em sẽ nấu thử.]
Lý Ngật Châu: [Vậy thì em cũng dạy anh đi.]
Phương Nam Chi: [Được rồi, đây là công thức bí mật đấy nhé!]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Ngật Châu: [Tối nay em không ra ngoài đi dạo à?]
Phương Nam Chi: [Ông nội và bà nội em nói hơi mệt nên không đi, em chờ ở đây một lát sẽ về phòng đọc sách hoặc xem phim.]
Lý Ngật Châu: [À, vậy thì em có rảnh để gọi video với anh không?]
Phương Nam Chi nở một nụ cười: [Tất nhiên rồi.]
Lý Ngật Châu: [Vậy thì bây giờ luôn nhé?]
Phương Nam Chi dừng lại một chút: [Bây giờ á? Anh chờ em một chút nhé.]
Phương Nam Chi giả vờ nói với mọi người rằng cô muốn về phòng nghỉ ngơi một chút, sau đó cô đi lên tầng gửi yêu cầu gọi video cho Lý Ngật Châu: "Em ở đây nè."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hình như Lý Ngật Châu đang ở bên ngoài nên tối om: "Em lại trốn trong phòng rồi hả?"
"Đúng vậy... Mọi người vẫn đang ở trong phòng khách đấy. Anh không ở nhà à?"
Phương Nam Chi cảm thấy cây cối và đường đi đằng sau anh tuy hơi lờ mò nhưng lại rất quen.
Lý Ngật Châu: "Ừ, anh không ở nhà."
Phương Nam Chi: "Vậy anh đang ở đâu đấy?"
Lý Ngật Châu tránh ra một chút để cô nhìn rõ khung cảnh xung quanh anh, Phương Nam Chi dừng khoảng chừng hai giây sau đó mở to mắt nhìn.
Hàng cây này, con đường này, cổng của khu chung cư này - đây không phải là Phong Lan Vân Để à!
Anh đang ở cửa khu chung cư ư?
Phương Nam Chi: "Anh..."
Lý Ngật Châu mỉm cười, khuôn mặt anh khi ở dưới ánh đèn đường lại trở nên đẹp hơn bình thường: "Lại đây, anh ở đây chờ em."
Mấy người lớn vẫn đang nói chuyện và xem TV ở dưới tầng, bỗng nhiên họ nhìn thấy Phương Nam Chi vừa nói về phòng nghỉ ngơi một chút đã ăn mặc chỉnh tề vội vàng chạy xuống tầng.
"Liễu Liễu, cháu phải ra ngoài à?" Bà nội hỏi.
Phương Nam Chi: "Vâng ạ! Bà nội ơi cháu ra ngoài một chút ạ, lát nữa cháu sẽ về!"
"Đêm khuya rồi, cháu còn làm gì..."
Bà nội vẫn chưa nói hết câu thì người cũng đã chạy mất dạng, Triệu Lợi Vân nói: "Không sao đâu ạ, chắc con bé lại đi chơi với Đình Ưu rồi."
Phương Nam Chi chạy một mạch, từ trước đến giờ sao cô lại không phát hiện ra quãng đường từ nhà cô đến cổng khu chung cư lại xa đến như vậy nhỉ?
Chạy mất mấy phút đồng hồ cuối cùng cô cũng đến được cổng của khu chung cư, đúng là rất xa, từ xa cô đã nhìn thấy có người đang đứng ở dưới gốc cây đầu tiên ở ngoài cùng.
Thời gian trôi qua nhưng con người lại không hề thay đổi.
Phương Nam Chi đi chậm lại, trong luc ngẩn ngơ cô lại nhớ đến cái năm cô đến trường và lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ đó của Lý Ngật Châu.
Khi đó anh cũng đứng dưới gốc cây, anh mặc đồng phục học sinh đứng dưới ánh nắng mặt trời buổi sáng tạo cảm giác nhẹ nhàng, khoan khoái lại vô cùng tinh khôi.
Vào ngày hôm đó cô đã biết anh tên là gì, cũng vào ngày hôm đó anh đã cực kì thân thiện, nói với cô rằng cô có thể chơi với bọn họ.
Phương Nam Chi kích động nhìn Lý Ngật Châu đang đứng cách đó không xa, cô không nhịn được mà nghĩ... Có lẽ chuyện cô yêu anh là điều đương nhiên.
Lúc đó làm sao cô có thể từ chối một ánh mặt trời dịu dàng như Lý Ngật Châu cơ chứ.
"Liễu Liễu."
Lúc này hình ảnh của anh bây giờ và anh lúc mười bảy mười tám tuổi chồng lên nhau và cùng giơ tay về phía cô.
Phương Nam Chi chạy đến đó rồi nhào vào trong vòng tay của anh.
Bỗng nhiên anh lại bế cô lên, áp mặt mình lên mặt cô rồi ôm lấy cô thật chặt.
Bùm, bùm, dường như trong lòng cô cũng vang lên vô số tiếng trống.
Trái tim của cô đập quá nhanh khiến cho cô cảm thấy bản thân sắp không chịu nổi nữa.
"Sao anh lại đến đây rồi? Sao anh không báo trước cho em một tiếng? Anh nói trước thì em mới có thời gian chuẩn bị chứ! Không đúng không đúng, hôm qua anh nói dự án anh đang làm vẫn chưa xong cơ mà?"
Chỉ một lát thôi mà cô đã hỏi rất nhiều câu.
Lý Ngật Châu cười nhẹ rồi nói: "Anh muốn gặp em cho nên anh cố gắng làm xong sớm, lúc đầu anh nghĩ hôm nay không còn sớm nữa nên cứ để mai rồi nói với em là anh đến nhưng mà... Đêm nay anh vẫn muốn được nhìn thấy em."
Phương Nam Chi cảm thấy vô cùng ngọt ngào: "Ừm!"
"Bây giờ em có thể ra ngoài một lát đúng không?"
"Có thể chứ, em đã nói với người nhà là sẽ về muộn một chút rồi."
"Được."
Lý Ngật Châu dắt tay cô hỏi: "Đi đâu bây giờ nhỉ?"
Phương Nam Chi: "Đi đâu cũng được."
Hai người nhìn nhau mỉm cười sau đó nắm tay cùng nhau đi ra ngoài.
Đi loanh quanh một lúc lại đi tới gần trường THPT thực nghiệm Quận Hoa, lúc này vẫn chưa bắt đầu vào giờ tự học buổi tối nên học sinh vẫn còn đi qua đi lại ngoài cửa.
Bây giờ vẫn chưa đến ngày nghỉ thì chắc đây là những học sinh lớp mười hai chuẩn bị thi đại học.
Phương Nam Chi nắm lấy tay Lý Ngật Châu đi đến nơi đây, đột nhiên cô lại có một cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Dường như bản thân vẫn là học sinh Quận Hoa vẫn chưa tốt nghiệp giống như bọn họ, ừm... Là đôi tình nhân nhỏ còn chưa tốt nghiệp đã nắm tay nhau.
"Đàn chị?" Đi qua đi lại một lát đột nhiên lại có người nhìn về phía cô.
Phương Nam Chi nhìn về phía mấy nữ sinh đang nhìn cô, cô có chút bối rối vì không nhận ra họ.
Nhưng những nữ sinh kia lại rất kích động: "Đúng là đàn chị Nam này! Đàn chị, lúc chị học lớp mười hai thì chúng em học lớp mười đó ạ! Chúng em đều biết chị!"
Phương Nam Chi cảm thấy hơi ngoài ý muốn: "À... Chào các em."
"Chào chị, chào chị ạ." Mấy nữ sinh chào hỏi xong, ánh mắt không nhịn được mà liếc qua nhìn về phía Lý Ngật Châu.
Đợi đã, anh trai này đẹp trai quá đi mất!
Ủa.. Sao lại cảm thấy người này quen quen thế nhỉ?
"Đàn chị ơi, đây là bạn trai của chị đúng không?"
Mấy nữ sinh rất to gan khiến cho Phương Nam Chi cảm thấy hơi ngại nhưng cô vẫn gật đầu: "Ừm."
"Á, hình như là Lý Ngật Châu." Đột nhiên có một nữ sinh nhỏ giọng nói một câu.
Lý Ngật Châu lớn hơn Nam Chi hai tuổi nên lúc họ vào học thì Lý Ngật Châu cũng tốt nghiệp lâu rồi nên cho dù họ không biết đến anh cũng là chuyện bình thường. Vẫn có người nhận ra anh vì ảnh của anh vẫn được dán ở vị trí đầu trên bảng thi đua của trường.
Những người tham gia cuộc thi đều đã được các thầy cô kể lại rằng trường học của họ từng có một đàn anh rất đỉnh, các giải thưởng thi đua cũng cầm đến mỏi tay, nếu tính về số lượng giải thưởng thì đến tận bây giờ mà chưa ai trong các học sinh khóa dưới ở Quận Hoa có thể vượt qua được.
"Má ơi, anh ấy còn đẹp trai hơn bức ảnh đó nữa."
"Đúng thật này! Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy người thật rồi!"
"A a a, vậy mà hai người lại yêu đương rồi!"
"Đàn chị, có phải hai người yêu nhau từ thời cấp ba rồi có đúng không?"
"Không phải không phải, tôi còn nhớ khi đàn chị từ chối người khác có nói mình có người trong lòng rồi, chứ không nói là đang yêu đương với ai đó rồi..."
"Á! Nên người đó là đàn anh Lý Ngật Châu đúng không?"
Lý Ngật Châu nhướng mày nhìn về phía Phương Nam Chi.
Phương Nam Chi không ngờ mấy nữ sinh nhỏ này lại nhớ chuyện của cô như vậy, bây giờ người ta cũng đã hỏi thẳng như vậy nên cô cũng chỉ đành mỉm cười gật đầu.
Mấy nữ sinh hét chói tai.
Phương Nam Chi thấy các cô cũng rất đáng yêu nên nói: "Mấy em không vào lớp à?"
"Không đâu ạ, chuông vẫn chưa vang lên mà."
"Vậy thì chị mời các em uống trà sữa nhé."
"Thật vậy ạ! Cám ơn đàn chị!"
Gần đó có một quán trà sữa, Phương Nam Chi đi qua đó để mấy cô bé tự chọn, sau đó cũng mua cho mình và Lý Ngật Châu.
Trong khi hai người đứng đó chờ lấy đồ thì mấy nữ sinh kia vẫn đứng bên cạnh nói chuyện, thỉnh thoảng họ còn nhìn về phía hai người.
"Hóa ra trước đó có người coi anh là lá chắn." Lý Ngật Châu choàng một tay lên vai cô, tay còn lại véo nhẹ lên mặt cô một cái.
Phương Nam Chi nói: "Em cũng có cách nào đâu chứ, khi đó mấy bạn nam ấy rất... Rất tích cực, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc học của em nên em mới nói như vậy cho họ hết hy vọng."
"Ừm, rất tốt. Cảm ơn vì lúc đó bạn học Phương chỉ muốn học tập thật tốt."
"Anh cảm ơn làm gì..."
"Tất nhiên là anh phải cảm ơn rồi, nếu không như vậy thì sau này anh gặp em thế nào được."
Phương Nam Chi nhếch môi mỉm cười: "À, hình như là như vậy."
"Đàn anh, đàn chị." Lúc này, mấy nữ sinh kia xô đẩy nhau đi tới: "Chuyện là, bọn em có thể chụp ảnh chung với hai người được không? Sau khi hai người tốt nghiệp thỉnh thoảng mọi người vẫn nhắc đến hai người đấy ạ!"
"Đúng đúng đúng, đàn anh, em cũng tham gia thi nên anh là thần tượng của em đấy ạ."
"Cảm ơn các em, có thể chụp ảnh nhé." Phương Nam Chi nhìn Lý Ngật Châu hỏi: "Thần tượng, còn anh thì sao?"
Lý Ngật Châu dí trán cô: "Có thể chứ, đàn chị."
Phương Nam Chi khẽ lườm anh một cái.
Sau đó hai người đứng chung một chỗ lần lượt chụp ảnh chung với mấy nữ sinh.
"Cảm ơn đàn chị, cảm ơn đàn anh!"
"Đợi một chút."
Lý Ngật Châu đột nhiên gọi nữ sinh kia lại: "Có thể nhờ em chụp một bức ảnh giúp hai người chúng tôi được không?"
Nữ sinh vội vàng gật đầu: "Có thể chứ! Vậy thì hai người lại gần nhau một chút nhé."
"Ừm."
Trong ấn tượng của Phương Nam Chi thì dường như cô chưa chính thức chụp chung một bức ảnh nào với Lý Ngật Châu cả cho nên cô đứng thẳng vô cùng nghiêm túc.
Nữ sinh nói: "Đàn chị, chị chỉ cần cười một cái thôi không cần nghiêm túc như vậy đâu! Hai người thật sự rất đẹp đôi đấy."
Mấy nữ sinh bên cạnh cũng hùa theo: "Góc độ này nhìn cũng được đấy, vừa khéo chụp được cổng của trường chúng ta nè, đàn anh đàn chị hai người lại gần nhau thêm một chút nào!"
Mấy cô gái nhỏ này đúng là biết cách dày vò người ta.
Phương Nam Chi bị họ trêu ghẹo đến mức đỏ bừng mặt, cô ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Các em cứ chụp thêm mấy tấm là được rồi."
"Được rồi!"
"Đàn chị chị đừng căng thẳng, nụ cười của chị bị đơ mất rồi."
Đột nhiên phải chụp ảnh và bị nhiều người nhìn như vậy khiến Phương Nam Chi hơi mất tự nhiên.
"Liễu Liễu." Đột nhiên Lý Ngật Châu gọi cô một tiếng, cô cũng không biết vì sao anh lại gọi nên nghiêng đầu qua.
Giây tiếp theo cô cảm nhận được có một thứ mềm mại chạm lên trán cô.
Cô kinh ngạc ngước mắt lên nhìn thì ra là Lý Ngật Châu cúi đầu hôn lên trán cô.
"A a a a a!" Mấy nữ sinh cấp ba sững sờ một giây sau đó bắt đầu điên cuồng hò hét.
Khuôn mặt nữ sinh cầm máy chụp ảnh cũng tươi như một đóa hoa, cô ấy nhanh chóng chụp lại khoảnh khắc này.
"Bức ảnh này đẹp quá! Đúng là vượt qua cả bầu không khí trong tưởng tượng nữa!"
"Trời đất ơi, anh ấy hôn trán chị ấy kìaaaaa!"
"Ôi má ơiiiii, con cũng muốn tốt nghiệp, con cũng muốn yêu đương hu hu hu."
Lý Ngật Châu buông cô ra.
Ánh mắt của Phương Nam Chi khẽ dao dộng, vành tai của cô càng nóng hơn: "Anh làm gì vậy..."
Trong giọng nói của Lý Ngật Châu mang theo ý cười: "Không làm gì cả, chỉ muốn lưu lại một kỷ niệm trước cổng trường."