Hoàng hôn rực cháy

Nghe thấy Hứa Đình Ưu nói đến chuyện tiệc sinh nhật của Hứa Nguyên Hách, suy nghĩ đầu tiên của Phương Nam Chi không phải là về chủ của bữa tiệc sinh nhật.
 
Mà là... Có lẽ anh sẽ đến.
 
Cô vẫn chưa quên lời Lý Ngật Châu nói với cô vào lúc trước kỳ thi cuối kỳ trong phòng vẽ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh nói anh muốn xem thử thành phẩm bức tranh kia của cô. Vì thế giữa trưa mấy ngày sau ngày nào cô cũng đến phòng vẽ, chỉ là không có lần nào có cơ hội được gặp anh.
 
Chắc gần đến cuối kỳ nên anh rất bận rộn. Hoặc có lẽ lúc đó anh chỉ thuận miệng nói vậy, cô lại coi là thật.
 
“Đã lấy quà cho Nguyên Hách rồi, Liễu Liễu sắp đến giờ rồi, con qua đấy đi.”
 
Sinh nhật của Hứa Nguyên Hách được tổ chức vào buổi tối, Triệu Lợi Vân đến phòng cô thúc giục.
 
Phương Nam Chi đứng trước cửa sổ nhà mình cũng có thể nhìn thấy có rất nhiều người liên tục đi vào nhà Hứa Nguyên Hách
 
Đột nhiên cô hơi muốn rút lui, dù sao thì cũng có nhiều người như vậy mà cô lại không quen ai trong số họ.
 
[Cậu đâu rồi thế? Còn chưa đến à, đến thì nhớ nói với tớ một tiếng.]
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điện thoại rung lên, là tin nhắn của Hứa Đình Ưu gửi cho cô, hôm đó ở trước cửa nhà hai người đã trao đổi phương thức liên lạc.
 
Ý định muốn lùi bước của Phương Nam Chi cũng vơi bớt đi phần nào khi nhìn thấy tin nhắn này.
 
Dù sao thì Hứa Đình Ưu mời cô đến cũng đang đợi cô
 
Hơn nữa, chẳng phải sau khi đến đó rồi có thể gặp được anh sao.
 
Cấu trúc của nhà Hứa Nguyên Hách không khác nhà cô là mấy, điểm khác duy nhất là nhà bọn họ mua hai căn, lúc thiết kế nhà đã thông hai căn với nhau, khu vườn của hai nhà được nối liền thành một nhà, còn một căn khác được lắp đặt KTV và rạp chiếu phim gia đình, không gian hoạt động rất rộng.
 
Lúc này, dì giúp việc đi tới đi lui trong nhà, bọn họ đang làm bước chuẩn bị cuối cùng cho tiệc sinh nhật của “cậu chủ cả”.
 
Lúc Phương Nam Chi đến trong phòng khách có mấy nam sinh đang ngồi, quan hệ của Hứa Nguyên Hách với các bạn học cũng không tệ lắm, mời hơn một nửa số bạn học, ngoại trừ những người đang ngồi đây thì còn có rất nhiều người đang đi quanh quanh khắp hai căn biệt thự.
 
Thấy có người đi vào, đương nhiên ánh mắt của mấy nam sinh đang ngồi cùng nhìn về phía đấy, phát hiện người đến không phải bạn học trong lớp bọn họ.
 
Tóc ngắn, tóc mái dày cộp, đeo mắt kính, ngũ quan không rõ nét, bù lại da trắng nhưng mũm mĩm, tổng thể thì vô cùng tầm thường
 
Mọi người không biết cô song Triệu Kha lại nhận ra người đến bèn lên tiếng chào hỏi: “Hi, bạn cùng bàn của Đình Ưu, đã lâu không gặp em.”
 
Bị nhiều người nhìn mà còn là người xa lạ, Phương Nam Chi có hơi sợ hãi, cô gật đầu chào hỏi với anh ấy.
 
Sau đó cô đi đến bên cạnh Hứa Nguyên Hách, đưa quà đến tận tay anh ấy theo lời dặn của Triệu Lợi Vân, lí nhí nói một câu “Sinh nhật vui vẻ ạ”.
 
Ấn tượng của Hứa Nguyên Hách với cô không sâu sắc lắm, nhưng hai ngày trước lúc ở nhà Hứa Đình Ưu có nói thành tích môn toán của cô ấy tăng cao có liên quan rất lớn đến cô bé này.
 
“Cảm ơn.” Hứa Nguyên Hách khách sáo nói cảm ơn, nhận lấy cái túi trong tay cô rồi bổ sung thêm một câu: “Đình Ưu đang ở trên tầng, phòng đầu tiên bên phải.”
 
“A… Vâng.”
 
Phương Nam Chi ước gì có thể nhanh chóng rời khỏi đây, cô nhanh chân đi về phía cầu thang.
 
Đến khi cô đi rồi, Triệu Kha mới hơi tò mò hỏi: “Sinh nhật của cậu còn mời bạn ngồi cùng bàn của em gái á, quen thân vậy luôn hả.”
 
“Có thân gì đâu, gần đây cô bé ấy khá thân với em gái tớ.” Hứa Nguyên Hách nói: “Hơn nữa nhà cô bé ở ngay bên cạnh, quan hệ của mẹ tớ với mẹ em ấy khá tốt nên phụ huynh bảo đến.”
 
Triệu Kha: “A! Em ấy chính là hàng xóm bên cạnh được các cậu đưa đi đón về ấy hả! Lúc trước tớ không biết!”
 
Hứa Nguyên Hách: “Ừ.”
 
“Mau mau mau, xem thử xem em gái hàng xóm tặng cậu cái gì đi.”
 
“Để yên đấy đi.”
 
“Xem thôi có sao đâu mà.” Triệu Kha cười hớn hở: “Có rất nhiều cô gái trong trường chúng ta ghen tỵ với em hàng xóm này đấy, ở gần cậu vậy mà, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.”
 
Hứa Nguyên Hách liếc anh chàng một cái: “Cậu bị dở à.”
 
Triệu Kha: “Hồi trước cuốn tiểu thuyết Như Như đọc viết về hàng xóm thanh mai trúc mã đấy, tớ có đọc mấy lần, cuốn tiểu thuyết kia ngọt ngào cực, hơn nữa cốt truyện cũng không khác cậu là mấy. Cô gái kia chuyển nhà đến đây xong rồi cứ thế là…”
 
“Đần độn, cậu cứ liệu đấy.” Hứa Nguyên Hách kéo cổ anh chàng rồi đè ra, Triệu Kha cười đến nỗi ho sặc sụa, nhanh chóng quay ra vật lại.
 
Mấy nam sinh bên cạnh cũng cười đùa.
 
Nhưng mấy người Triệu Kha có nói vậy thì cũng chỉ là trêu ghẹo, trêu đùa chủ tiệc sinh nhật hôm nay chứ không thật sự cảm thấy em gái hàng xóm này có chuyện lửa gần rơm lâu ngày cũng bén với Hứa Nguyên Hách.
 
Dù gì thì cô gái này quá bình thường, sao có thể có liên quan gì đến kiểu con trai như Hứa Nguyên Hách.
 
Phương Nam Chi ở trong phòng cùng với Hứa Đình Ưu, khoảng chừng mười phút sau tiệc sinh nhật được chuẩn bị xong, có người lên gọi hai người xuống tầng.
 
Ba mẹ của Hứa Nguyên Hách mời các bạn đến ăn cơm, nhưng họ cũng rất tâm lý, chuẩn bị xong tất cả thì cùng nhau ra ngoài, nói là không quấy rầy mấy đứa vui chơi.
 
Người lớn vừa đi là người trong phòng lập tức bùng nổ.
 
“Anh Châu đâu rồi, sao còn chưa đến nữa.” Sau khi ngồi xuống có người lớn tiếng hô hào.
 
Hứa Nguyên Hách nói: “Vừa nãy cậu ấy nói là sắp đến rồi.”
 
“Chẳng phải nhà cậu ấy cũng ở trong khu dân cư này à, sao mà còn lề mề hơn cả bọn mình nữa thế.”
 
“Sơ Tuyền cũng chưa đến nữa, A Hách, sinh nhật cậu mà hai người họ dám đến muộn, nhớ ghi sổ lại đấy! Lần sau mua trà sữa không mua cho hai người họ!”
 
Tâm trạng Hứa Nguyên Hách nhìn cũng không tệ lắm: “Được thôi, không đợi bọn họ nữa.”
 
Ngoài miệng thì nói như vậy, song anh ấy lại không lấy bánh kem ra cắt mà chỉ bảo mọi người ăn mấy món trước.
 
Phương Nam Chi ngồi bên cạnh Hứa Đình Ưu, một bên khác của cô là Hứa Nguyên Hạo - em trai song sinh của Hứa Đình Ưu. Hứa Nguyên Hạo học lớp 10/3, cùng một tầng với cô, có đôi khi sẽ gặp mặt nhau trên hành lang nhưng hai người không thân lắm.
 
Trong sự ồn ào nhộn nhịp, Phương Nam Chi ngồi yên lặng, thỉnh thoảng nói một hai câu với Hứa Đình Ưu.
 
Qua khoảng tầm năm phút sau, chuông cửa lại vang lên lần nữa, trong lòng Phương Nam Chi khẽ nảy, cô nhìn về phía cửa phòng ăn.
 
Quả nhiên là Lý Ngật Châu đến.
 
Đây là lần đầu tiên Phương Nam Chi nhìn thấy anh không mặc đồng phục, áo len cổ tròn màu trắng đơn giản, quần âu màu đen với áo khoác dài cùng màu, cách phối đơn giản nhưng anh cao nên dáng đẹp như thể người mẫu, kiểu cách càng đơn giản lại càng làm nổi bật vóc dáng cao ráo và điển trai của anh.
 
Khoảnh khắc ấy suýt chút nữa Phương Nam Chi không kìm được nhảy cẫng lên vì sung sướng, chỉ vì cô nhìn thấy anh.
 
Nhưng chút hớn hở này lại hơi chùng xuống khi thấy người đi phía sau anh.
 
Người bước vào ngay sau anh là một cô gái, hiện đã là trời đông giá rét nhưng bên trong áo khoác cô ấy lại mặc một chiếc váy ngắn, quần tất hơi mỏng trông như thể không mặc, hoàn toàn không che được đôi chân thon dài nuột nà ấy.
 
Khác với kiểu đẹp có nét gì đó ngầu ngầu của Hứa Đình Ưu, người đến là vô cùng xinh đẹp và ngọt ngào, đôi mắt to tròn, làn da trắng nõn, khi cười còn có thể thấy hai má lúm đồng tiền trên mặt.
 
Cô ấy và Lý Ngật Châu đứng cạnh nhau rất hài hoà, như thể một bức tranh vậy.
 
Phương Nam Chi gần như cảm thấy xấu hổ và tự ti ngay trong giây phút ấy, còn là cảm giác trước giờ chưa từng có.
 
Như vừa mới tỉnh giấc khỏi cơn mơ.
 
Cô đột nhiên phát hiện ra sao cô lại dám... Trong khoảng thời gian này, sao cô lại dám có những tâm tư khác thường ấy với anh.
 
“Anh Châu, Sơ Tuyền, sao hai người lại đến cùng nhau thế, đến muộn rồi.” Triệu Kha đứng dậy nói.
 
“Trong nhà có chút chuyện nên đến muộn.” Lý Ngật Châu vỗ lên vai Hứa Nguyên Hách: “Tặng cậu này.”
 
Nhìn hộp thì có vẻ anh tặng Hứa Nguyên Hách một đôi giày, người kia nhận lấy rồi nói cảm ơn.
 
Tống Sơ Tuyền cũng tiến lên: “Tớ cũng có việc đột xuất nhưng cậu đừng có trách tớ, tại tớ bị tắc đường lúc đi lấy quà.”
 
Nói xong Tống Sơ Tuyền đưa hộp quà đang cầm trên tay cho Hứa Nguyên Hách: “Đây, A Hách, sinh nhật vui vẻ.”
 
Hứa Nguyên Hách cũng nói cảm ơn.
 
Mọi người cùng ngồi xuống.
 
Bây giờ mọi người đã đến đông đủ, Hứa Nguyên Hách bảo dì đẩy bánh kem lên.
 
Đốt nến, cắt bánh kem, một vòng người vừa nói vừa cười.
 
Trong tiếng người ồn ã, Phương Nam Chi liếc nhìn người đối diện một cái.
 
Lý Ngật Châu ngồi cạnh cô gái tên Tống Sơ Tuyền kia, không biết là cô gái kia nói gì mà Lý Ngật Châu đang nhàn tản tựa lưng vào ghế lại khẽ nở nụ cười.
 
Đôi mắt cô gái kia còn cong cong, cười vui vẻ.
 
Phương Nam Chi cụp mắt, nhìn bánh kem được đặt trước mặt. Cô ăn một miếng nhưng không nếm được vị ngọt mà chỉ có vị chua chát ập đến, nuốt không trôi.
 
Tự dưng cô không muốn ăn miếng bánh kem này nữa.
 
Bữa tối kết thúc sau một tiếng, nhưng buổi tiệc hôm nay không dừng lại ở đây
 
Hứa Nguyên Hách đưa mọi người đến chỗ khác chơi, ở đó có phòng karaoke, bida, còn cả phòng chiếu phim. Hứa Đình Ưu không học cùng lớp với mấy anh chị nên sau khi ăn cơm xong cô ấy không đi chơi, chuyện này cũng giải cứu được Phương Nam Chi, để cô có thể ở lại đây.
 
Lúc này, trong phòng khách còn để rất nhiều quà cáp, hai người ngồi giữa đống quà cùng xem gameshow trên TV.
 
Khoảng tầm một tiếng sau, Hứa Nguyên Hách đi từ phía bên cạnh ra, ngồi xuống ghế sô pha và uống một ngụm nước.
 
Hứa Đình Ưu đang hăng say xem gameshow, bớt chút thời gian nhìn ông anh một cái: “Anh, sao anh lại ra đây.”
 
Hứa Nguyên Hách chỉ vào đầu mình, lướt điện thoại và đáp: “Bọn họ hát hò ồn quá.”
 
“À.”
 
Hứa Nguyên Hách ngước mắt nhìn phòng khách đầy ắp quà, đứng dậy cầm mấy túi: “Cầm hộ anh một ít lên phòng đọc đi.”
 
Hứa Đình Ưu: “Anh bảo Nguyên Hạo cầm đi.”
 
Hứa Nguyên Hách chậc một tiếng: “Anh không thấy ai khác ở đây cả, nhanh lên đi, chất đống rồi đây này.”
 
Nói xong, anh ấy đi về phía phòng học trên tầng.
 
Hứa Đình Ưu mất kiên nhẫn lườm bóng lưng ông anh trai, lúc này cô ấy mới không tình nguyện đứng dậy.
 
Phương Nam Chi thấy vậy tất nhiên cũng ngại ngồi tiếp, vội vàng bước đến bảo: “Để tớ giúp cậu một tay.”
 
Hứa Đình Ưu: “Không cần đâu, cậu cứ ngồi xem tiếp đi.”
 
“Không sao đâu, để tớ giúp cậu đi.”
 
Thấy cô kiên quyết, Hứa Đình Ưu cũng không khách sáo với cô nữa, hai người cùng nhau bê cái chiếm chỗ nhất trong đống ở đấy lên, một cái thùng rất to, bên trong là lego.
 
Hai người bê một hộp lego cũng chẳng nặng lắm, nhưng nó chiếm diện tích quá lớn nên ảnh hưởng đến tầm nhìn.
 
Hai người mỗi người bê một đầu đi về phía cầu thang.
 
“Ui da.” Cuối cùng là vẫn đánh giá thấp cái hộp đồ này, Hứa Đình Ưu vừa không để ý đã hụt chân, người nghiêng sang bên cạnh, ngã phịch xuống bậc thang.
 
Phương Nam Chi đi cùng với cô ấy, cô ấy ngã thì đương nhiên cô cũng không thoát được, suýt chút nữa thì cũng ngã chung sang bên cạnh.
 
Đúng lúc này, thình lình có người bước mấy bước chạy lên cầu thang túm được cánh tay cô!
 
Cô đứng vững lại.
 
“Hai đứa bê thùng đồ lớn thế làm gì?”
 
Người đến là Lý Ngật Châu, Phương Nam Chi liếc mắt nhìn sang thấy anh đang cau mày, anh cúi người ôm cái hộp to lên: “Em bỏ tay ra.”
 
Lời này là anh nói với cô, Phương Nam Chi dừng một lúc cũng buông tay ra.
 
Lý Ngật Châu nhẹ nhàng nâng cái hộp trước người: “Ngã có bị sao không?”
 
Hứa Đình Ưu đứng lên: “Không có... Tất cả là tại anh em, cứ bắt em phải bê cơ.”
 
Lý Ngật Châu lắc đầu, bê đồ lên trên tầng, cái hộp kia dài nên Phương Nam Chi và Hứa Đình Ưu đành phải lên trên trước để nhường đường cho anh đi.
 
Sau khi bê lên tầng, vừa đúng lúc Hứa Nguyên Hách đi từ phòng đọc ra: “Ơ? Sao cậu cũng đến đây thế.”
 
Lý Ngật Châu bỏ đồ xuống: “Cậu cũng giỏi thật, để hai em ấy bê đồ nặng thế này.”
 
Hứa Nguyên Hách nhìn hai cô gái đứng bên cạnh rồi lại nhìn hộp lego kia, anh ấy hiểu ngay: “Tớ bảo hai em ấy bê cái này bao giờ, Hứa Đình Ưu, em không biết chọn cái nào nhỏ mà bê lên à.”
 
Hứa Đình Ưu trợn mắt: “Em thấy cái này chiếm chỗ nhất nên bê lên trước, anh còn trách em!”
 
Hứa Nguyên Hách giơ tay dúi đầu nhỏ em xuống: “Không tự xem lại xem mình được đến đâu đi, xuống tầng bê mấy cái nhỏ lên đây.”
 
“Em không bê đâu, anh tự bê đi.”
 
Hứa Nguyên Hách mặc kệ, kiên quyết kéo người xuống tầng: “Em càng lớn càng nổi loạn đúng không.”
 
“Anh mới nổi loạn ấy!”
 
Hai người xô xô đẩy đẩy nhau xuống tầng, bỗng dưng trên tầng chỉ còn lại cô và Lý Ngật Châu.
 
Phương Nam Chi không dám nhìn về phía anh, cô vội vội vàng vàng đi xuống dưới tầng theo.
 
“Hai cậu ở bên này hết à, đang làm gì thế? Mọi người đều đang tìm hai cậu đấy.” Tống Sơ Tuyền cầm một ly nước xuất hiện trong phòng khách.
 
Hứa Nguyên Hách huỵch toẹt: “Ầm ĩ quá, các cậu chơi đi, cho lỗ tai tớ được nghỉ ngơi cái đã.”
 
“Cái gì thế, chủ tiệc không ở đấy thì bọn tớ còn chơi gì nữa.”
 
Lý Ngật Châu có ý muốn hóng chuyện, khoác vai Hứa Nguyên Hách: “Chủ trì qua đấy thôi.”
 
Hứa Nguyên Hách nhíu mày: “Vậy đừng để Triệu nó hát nữa, khó nghe ghê hồn.”
 
Tống Sơ Tuyền cầm ly nước đi bên cạnh hai người họ, thản nhiên cười: “Tớ cũng nói thế với cậu ấy rồi mà cậu ấy không nghe.”
 
Hứa Nguyên Hách: “Tên đần này...”
 
Ba người nhanh chóng rời đi, cuối cùng đồng quà khắp phòng vẫn không được bê lên trên.
 
Phương Nam Chi nhìn bóng lưng bọn họ như nhìn một thế giới khác, nỗi chua xót trong lòng từ từ lan rộng, cuối cùng chiếm trọn cả trái tim cô.
 
“Chúng ta xem gameshow tiếp đi, không cần bê mấy cái này cho anh tớ nữa đâu.” Hứa Đình Ưu nằm liệt trên sô pha, nói xong mới phát hiện Phương Nam Chi không trả lời, cô ấy nhìn sang: “Cậu đang nhìn cái gì thế?”
 
Phương Nam Chi sửng sốt, hoàn hồn: “Không...”
 
Sau khi ngồi xuống, cô lại không nhịn được hỏi: “Chị gái vừa rồi cũng là bạn cùng lớp của anh cậu à.”
 
“Chị Sơ Tuyền á, đúng rồi, bọn họ học cùng lớp, sao thế?”
 
“Không có gì.” Phương Nam Chi lại đưa mắt nhìn về phía bọn họ rời đi, cô khẽ mỉm cười: “Chỉ là tớ cảm thấy chị ấy rất xinh đẹp.”
 
Sau khi đến thành phố Hàng Châu cô đã gặp rất nhiều người, Lý Ngật Châu, Hứa Đình Ưu, Hứa Nguyên Hách... Thậm chí là Chương Lam Lam cùng lớp.
 
Có lẽ là do chất lượng và hoàn cảnh sống tốt nên bọn họ không chỉ có vẻ ngoài thu hút mà cảm giác bên trong cũng cực kì tự tin, không có e dè nhút nhát, trên người họ toát lên vẻ bình tĩnh, tự tin không sợ bất cứ điều gì.
 
Tống Sơ Tuyền hôm nay cũng thế, có lẽ là vì vừa hay người đứng bên cạnh cô ấy là Lý Ngật Châu, là người mà bản thân cô nhìn thấy sẽ vô thức hoảng loạn.
 
Cho nên bộ dạng cô nói chuyện tự nhiên với anh, xinh đẹp lại hào phóng phóng đại vô số lần trong tâm trí cô.
 
Khi ấy dường như nỗi mặc cảm cô chôn sâu trong lòng từ khi đặt chân đến thành phố Hàng Châu đã xuyên thủng mặt đất, nhanh chóng sinh trưởng rồi quấn quanh, lập tức hòa vào máu đi khắp mọi nơi trong cơ thể.
 
Cô không nén được nghĩ thầm, phải làm thế nào mới có thể được như Tống Sở Tuyền...
 
Tự tin, năng động, khi đứng trước người mình thích sẽ không lúng túng chút nào.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui