Hoàng Huynh Biết Mọi Thứ


Vệ Lang không chút kiêng kỵ.

Thẩm Trăn Trăn lại không hiểu ý hắn.

"Vệ" là quốc họ, người trong thiên hạ đều biết sự thật này , nhưng huyết mạch hoàng tộc đã suy tàn.

Làm sao tên họ của thiên tử có thể dễ dàng bị bá tánh* biết được.

Bá tánh (hoặc bách tính): 百姓 /bǎixìng/: thuật ngữ chỉ quần chúng nhân dân nói chung, theo quan điểm trong thời kỳ phong kiến Trung Quốc.

Thẩm Trăn Trăn -- một tiểu đạo sĩ lớn lên trong núi, vài ngày trước nàng có một giấc mơ kỳ lạ, biết rằng mình là muội muội của hoàng đế, tộc nhân Vệ thị.

Thị: 氏 /shì/: Họ, ngành họ.

Thời xưa, tên nhân vật, triều đại hoặc nước đều đệm chữ “thị” ở sau.


Nhưng ngoại trừ cái tên Chu Khương, những thứ khác đều rất mơ hồ, nàng hoàn toàn không hiểu gì cả.

Nàng không biết nam tử rằng trước mặt vừa mới cứu nàng chính là đương kim hoàng thượng, cũng là vị huynh trưởng mà nàng tính toán lấy lòng trong tương lai.

Thẩm Trăn Trăn cười nói: “Ngụy lang*? Huynh đài người cũng như tên, sinh ra tuấn tú lịch sự, khó trách cùng tên với lộng ngọc Ngụy Lang của triều trước, phong thái của huynh đài thật sự nửa điểm cũng không thua ‘ lộng ngọc Ngụy lang ’.

”Từ "卫" wèi: Vệ đồng âm với "魏" wèi: NgụyLộng Ngọc Lang của triều trước chính là cận thần của Mạt Đế, hắn là nhân vật lịch sử nổi tiếng được yêu thích.

Dựa vào dung mạo mà được Ung triều Mạt Đế sủng ái.

Vệ Lang có ngông cuồng hỗn xược đến đâu, hắn tốt xấu cũng là hoàng đế, dù thế nào cũng không đến mức bực tức với người như vậy.

Tuy nhiên điều đó không quan trọng, quan trọng nhất chính là lộng Ngọc Lang họ Ngụy tên Thúc Ngọc.

Người đời ngưỡng mộ cái tên đẹp này nên gọi hắn là Ngụy Lang, nhưng tên thật là Ngụy Thúc Ngọc chứ không phải Ngụy Lang như Thẩm Trăn Trăn nói.

Thẩm Trăn Trăn còn chưa ý thức được kiến ​​thức thô sơ của nàng đã bị bại lộ chân tướng.

Bàn tính nhỏ vẫn đập ầm ĩ.

Nam tử Trước mắt nói chính mình họ Ngụy tên Lang, nhưng không có nghĩa không phải tên Giản vương thế tử Chu Khương kia, thời buổi bây giờ ai lại không dùng tên giả?Tóm lại, nàng vẫn nên thận trọng, tốt hơn là phủi sạch quan hệ càng sớm càng tốt.

“Đa tạ Ngụy huynh hôm nay đã cứu tiểu nữ, đại ân đại đức, tiểu nữ tử ······”Thẩm Trăn Trăn vẫn muốn dùng những lời hoa mỹ trước đó để lừa gạt.

Vệ Lang đã mở miệng: “Không cần chờ kiếp sau, nếu ta cứu ngươi, vậy ngươi tìm ta một chỗ ở tạm cũng không có gì quá đáng.

"Bầu trời mới vừa quang đãng đã tối sầm lại, từng lớp mây đen và gió ép những ngọn lau sậy.

Trời sắp mưa to.


Quần áo trên người Thẩm Trăn Trăn chỉ có thể che đậy thân thể, lại không thể nhìn thấy bất cứ ai.

Nếu lúc này lại xuống núi mua đồ, sẽ bị nhiều người chọc ghẹo sau lưng.

Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, ngươi đi với ta.

”Nam nhân này vừa mới đã cứu nàng, áo ngoài còn khoác ở trên người nàng.

Hắn mang một vẻ đáng thương khác với những vết thương trên cơ thể bị ướt sũng.

Ngoài chỗ ở tạm ra, nàng không cần phải đưa hắn về Huyền Đô Đạo để xem.

Trên núi Mang có một ngôi miếu đổ nát, đem hắn tới chỗ đó, nàng cùng hắn cũng thanh toán xong.

Thẩm Trăn Trăn hạ quyết tâm, đẩy lau sậy ra, rẽ vào con đường mòn vì sợ tiều phu cùng người chăn nuôi nhìn thấy bộ dáng này của nàng.

Vệ Lang không nói lời nào, che lại eo, đi theo sau nàng.

Cuối cùng, trong bầu trời ngày càng tối đen như mực, Thẩm Trăn Trăn mang theo Vệ Lang đi vào ngôi miếu đổ nát mà nàng thường đến khi rảnh rỗi.


Nàng quen cửa quen nẻo đẩy cửa miếu ra, thu dọn đồ lặt vặt cản đường, từ dưới bàn thờ lấy ra một nắm đá lửa trải giường, nhét hết vào người Vệ Lang đang trầm mặc.

"Ta chỉ có chỗ ở này, những thứ này ta cho Ngụy huynh mượn, cũng đã muộn, ngươi ở chỗ này ngủ qua đêm trước đi.

"Vệ Lang nhìn gian nhà xiêu vẹo, cũ nát, sau đó nhìn Thẩm Trăn Trăn đang chuẩn bị rời đi, nhíu mày nói: "Ngươi cứ để ta ở đây sao? Ngươi không ở lại?"“Trong nhà ta còn có người đang đợi ta trở về, ta đương nhiên là ······”Thẩm Trăn Trăn còn chưa dứt lời nói.

Ngoài phòng, một đạo sét đánh xuống dưới, nổ "ầm" một tiếng, tiếp theo chính là mưa to trút xuống mặt đất, bụi tung mù mịt ở ngoài cửa.

Có vẻ như bây giờ Thẩm Trăn Trăn cũng đi không được.

Nàng nhìn màn mưa dày đặc, lại nhìn Vệ Lang đang nhướng mày chờ nàng nói tiếp.

Người sau liếc nhìn ngực cô, bình tĩnh mở miệng: “Ngươi còn mặc áo ngoài của ta.

”---------------------------------------------------------------------------------------Edit: Blueberry4657.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận