Hoàng Huynh Biết Mọi Thứ


Thẩm Trăn Trăn chẳng thấy hắn định nói gì cả.

Trong phòng này bụi bặm khắp nơi, hắn lại không bắt bẻ, ngồi xuống cũng ít nhất vỗ vỗ tro bụi đi.

Thẩm Trăn Trăn không dám lên tiếng, đi đốt lửa.

Vệ Lang không chịu nổi nữa, che lại eo nhìn mưa to ngoài phòng, trầm giọng nói: “Ta đau.

”Giọng điệu hắn không hề dao động, cũng không nhìn Thẩm Trăn Trăn.

Nếu không phải trong phòng thật sự không có người thứ ba, Thẩm Trăn Trăn không nghĩ rằng hắn nói cho mình nghe.

Cho nên đây? Là muốn nàng giúp băng bó?Thẩm Trăn Trăn thật thận trọng liếc nhìn hắn.

“Ta rất đau.

”Nam tử ngồi trên mặt đất lần nữa trầm giọng mở miệng, lần này hắn vẫn không nhìn nàng, mà là nhìn ngọn lửa đang nhảy động kia.


Thẩm Trăn Trăn có thể nghe thấy sự lúng túng trong giọng nói của hắn.

Được rồi, dù sợ hắn nhưng nói thế nào hắn cũng cứu mình.

Nàng lần mò dưới bàn thờ rất lâu.

Nơi này hẳn là còn có một ít thuốc trị thương nàng lưu lại —— lần trước bị sư phụ đánh là Thẩm Chước xuống hiệu thuốc dưới chân núi mua, không biết có hiệu quả đối với vết thương của nam nhân này hay không.

“Ngụy huynh, ngươi cởi quần áo ra, ta giúp ngươi nhìn xem.

”Thẩm Trăn Trăn thật vất vả mới tìm ra thuốc trị thương còn sót lại.

Nàng còn chần chờ, sợ rằng người nam nhân này sẽ không nghe nàng nói, lại phớt lờ cô lần nữa.

Nhưng ai biết Vệ Lang đã cởi áo, trong chốc lát nửa người trên đã cởi sạch.

“Ngươi còn thất thần làm gì?”Hắn nhíu mày nhìn về phía thuốc trị thương trong tay nàng, từ trong quần áo cởi ra lấy ra một lọ sứ màu đỏ tươi.

“Dùng cái này.

”Đây là giọng điệu sai khiến người khác, nghe xong khiến người ta ngứa răng.

Nhưng miệng vết thương bên hông nam tử không ngừng chảy máu cũng làm người không đành lòng nhìn kỹ.

Thẩm Trăn Trăn nhận mệnh đến lại gần.

Nhìn gần vết thương rướm máu mà ngực nàng thấy ớn lạnh nếu đổi lại là nàng chắc sớm sẽ òa khóc như mưa.

Nhưng Vệ Lang cố ý quay đầu lại, tựa hồ muốn nàng nhìn kỹ một chút.


Hắn trịnh trọng nói: “Ta bị dao găm đâm vào, rất đau.

”Nhưng bộ dáng của ngươi cũng không giống như vô cùng đau đớn.

Thẩm Trăn Trăn tiếp nhận bình dược, thầm nghĩ trong lòng.

Nghĩ là như vậy, nàng vẫn bôi dược băng bó cho hắn.

Ngay khi thứ bột trắng trơn trong chiếc lọ sứ tráng men rơi xuống vết thương, miệng vết thương dữ tợn lập tức đông lại không còn chảy máu ra bên ngoài.

Khi nhìn lại, thế nhưng nó đã khép lại một chút, chỉ để lại một vết sẹo nông.

" Dược này thật lợi hại!”Thẩm Trăn Trăn chưa bao giờ thấy qua thần dược như vậy trước đây, nhịn không được chọc vào vết sẹo trên eo Vệ Lang vừa rồi vẫn còn chảy máu, bây giờ đã nhìn không ra một chút dấu vết đáng sợ.

"Hừ! "Nam nhân vừa rồi còn ôm eo cũng chỉ bình tĩnh kêu đau, bị nàng chọc một cái, nhịn không được "hừ" một tiếng.

Thẩm Trăn Trăn bối rối ngước mắt lên.

Mắt phượng nam tử tuấn mỹ nghiêm nghị vẫn mang theo vẻ u ám giữa hai lông mày, nhưng trên má lại ửng hồng khả nghi.

Trong mắt phượng kia có một cảm xúc không rõ dần dần trở nên mạnh mẽ hơn.


Hô hấp của hắn cũng có chút không ổn định, đôi môi đỏ tươi đang run rẩy.

Nhìn thế nào cũng là bộ dáng không đúng đắn, Thẩm Trăn Trăn cũng không khỏi đỏ mặt.

Nàng chỉ vào một tấc* da trên eo của người nam nhân.

1 tấc = 10cmNam tử thân trên trần trụi, lồng ngực rắn chắc hiện ngay ở trước mắt nàng.

Vòng eo thon gầy săn chắc và vạm vỡ, ẩn chứa cơ bắp mạnh mẽ đặc trưng của nam giới.

Người này chỉ cần ngồi ở đó, trên người đã có cảm giác uy nghiêm và cao quý cùng khí chất hung hãn như một con báo.

Nói thật ra, Thẩm Trăn Trăn chưa thấy qua thân hình của nam tử nào khác, cũng đã có thể khẳng định trên đời này không có nam nhân khác có thể đẹp mắt hơn hắn.

Nhưng hắn lại nắm lấy cổ tay nàng, khàn khàn mở miệng, mang theo hương vị dụ dỗ: "Ngươi muốn sao?"---------------------------------------------------------------------------------------Edit: Blueberry4657.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận