Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Giờ phút này Bạch Nguyệt Diệu đang giao chiến với Hắc Mạc Dực, Bạch Nguyệt Diệu chĩa thương về hướng Hắc Mạc Dực, Hắc Mạc Dực cũng không vừa nhanh chóng thay đổi tư thế, tránh được đòn tấn công của Bạch Nguyệt Diệu. Bạch Nguyệt Diệu lại xoay ngựa tấn công thêm một lần nữa.

Xem ra ta thấy Hắc Mạc Dực không hề có chút nhượng bộ nào. Nhưng phải nói rằng Hắc Mạc Dực đúng là một cao thủ của Vân Long Quốc, có bao nhiêu kẻ có thể vượt qua nổi hắn?

Chẳng lẽ Bạch Nguyệt Diệu lại là một trong số đó ư, thật không thể nhìn mặt mà đoán người.

Thời gian dần trôi qua, trận diễn luyện này nhẽ ra chỉ trong một canh giờ, nhưng đã quá ba bốn canh rồi mà hai bên vẫn còn đánh nhau, dù sao thì ai là người thua cuộc, Bạch Nguyệt Diệu cũng sẽ là người thua, trừ phi...

Ta hiểu rồi! Ta hiểu rồi! Mặc dù không biết kế hoạch của hai người bọn họ chính xác là thế nào, nhưng tuyệt đối là cao chiêu.

Ta giơ cao lá cờ trên tay, báo hiệu trận chiến kết thúc! Sau đó Bạch Nguyệt Diệu và Hắc Mạc Dực cùng toàn bộ đội quân hai bên đều dừng lại.

“Lam Hàn Lâm, vì sao lại kết thúc như vậy? Vẫn chưa phân thắng bại cơ mà?” Hoàng thượng tò mò hỏi ta.

Ta xoay người nhìn về phía hoàng thượng, khẽ mỉm cười: “Hoàng thượng, chuyện dùng mấy cây thương tấn công mấy tấm khiên[1], không biết ngài đã nghe chưa?”

“Ý khanh là gì?” Hả? điển tích cổ này mà chưa từng nghe qua sao?

Ta bất đắc dĩ phải chạy ra nơi diễn ra trận đấu, chọn lấy hai tên lính, cầm thương cùng khiên của họ chạy về phía Hoàng thượng.

“Thưa Hoàng thượng, thương và khiên này đều là của Vân Long quốc, tại hạ muốn hỏi hoàng thượng, ngài cảm thấy cây thương này sắc bén hơn hay là tấm khiên này bền chắc hơn?”

Hoàng thượng nghe xong câu hỏi của ta, do dự một chút, sau đó nói: “Thử thì sẽ biết.”

Ta đem tấm khiên đưa cho Bạch Nguyệt Diệu, sau đó giơ cao cây thương rồi đâm thẳng vào chiếc khiên, khi cây thương tiếp xúc với tấm khiên, cả hai đều không hề hấn gì.

“Bất phân thắng bại nhỉ.” Hoàng thượng nói xong, ta lại cười một lúc.

“Hoàng thượng, đây chính là lí do hạ quan muốn kết thúc cuộc đấu ở đây, Nhị hoàng tử Vân Long quốc và tướng quân tương lai Hắc Mạc Dực cũng như cây thương và tấm khiên này, thực lực đều mạnh, không cách nào phân thắng bại, cần gì phải cố phân minh chứ? Có đúng vậy không thưa Hoàng thượng?”

Ta rốt cuộc cũng hiểu rõ tại sao Bạch Nguyệt Diệu và Hắc Mạc Dực đánh nhau quyết liệt đến vậy, kéo dài những bốn canh giờ bất phân thắng bại rồi, cái này nhất định là do bọn họ đã bàn tính trước rằng cả hai đều sẽ là người chiến thắng, ai cũng không thiệt thòi!

“Ta và Mạc Dực thiếu chút nữa mệt mà chết rồi, nàng mới gọi ngừng.” Bạch Nguyệt Diệu bên cạnh ta nhỏ giọng nói.

“Gì chứ, ta đây đã hô lên từ sớm rồi, chỉ tại các người hăng hái suốt bốn canh giờ đấy chứ.”

“Muốn mưu sát chồng à?” Bạch Nguyệt Diệu khẽ nhếch môi, mang theo một nụ cười tà mị.

Bị Bạch Nguyệt Diệu trêu đùa như vậy, ta cảm giác gò má mình có chút nóng lên, nhưng vẫn không khỏi tức giận quát: “Ngươi nói linh tinh gì vậy!”

“Hai người chúng ta chẳng phái đã bái đường đó sao.”

“Đó là luyện tập!”

“A? Vậy lần sau Bổn hoàng tử sẽ cùng nàng bái đường thật sự nhé, thế nào?” Hắn vừa nói vừa nhìn chăm chăm vào ta, sau đó híp mắt lại, cười xấu xa..

Nếu không phải hoàng thượng đang ở đây, ta thật sự muốn dạy dỗ tên Bạch Nguyệt Diệu này một phen, quả thật rất quá đáng, cũng đã là chồng người ta rồi, vậy mà vẫn có thể ăn nói tùy tiện như thế, vẫn luôn trêu chọc ta.

“Nghe Lam Hàn Lâm phân tích như vậy, quả thật ta cũng thấy Nhị hoàng nhi và Hắc Mạc Dực là kì phùng địch thủ, ha ha, đến đây nào Hắc Mạc Dực, trẫm phong ngươi làm Đại tướng quân của Vân Long Quốc!”

“Tạ ơn hoàng thượng!”

Sau khi Hoàng thượng phong cho Hắc Mạc Dực chức đại tướng quân, ta lập tức nhìn về phía Bạch Nhật Uyên, vẻ mặt của hắn vẫn lãnh đạm như trước, không một chút tức giận, sao lại thế được nhỉ?

“Vở kịch hay đòi hỏi tài diễn xuất tốt.” Lời của Bạch Nguyệt Diệu khiến ta cả kinh, cái gì mà vở kịch hay chứ?

Bạch Nguyệt Diệu vừa nói xong đã thấy Bạch Nhật Uyên ngồi dậy khỏi vị trí: “Phụ hoàng, nhi thần nhận được cấp báo, Phong Minh quốc liên tục xâm phạm đến lãnh thổ biên giới nước ta, nếu vừa rồi Nhị đệ cùng Hắc tướng quân xuất chúng như thế, nhi thần đề nghị, chi bằng gọi hai người cùng ra trận dẹp yên bọn giặc kia.”

Kế trùng kế!!!!

Hóa ra là Bạch Nhật Uyên dùng kế trùng kế ư, kế thứ nhất là muốn làm nhục Bạch Nguyệt Diệu, để Bạch Nguyệt Diệu đấu với Hắc Mạc Dực, nếu Bạch Nguyệt Diệu thắng, kế thứ hai sẽ là gọi Bạch Nguyệt Diệu ra trận. Trận này hai người đều thắng, như vậy hai người sẽ cùng đi. Xem ra trận chiến lần này cũng sẽ không đơn giản như vậy, nếu là chuyện tốt thì Bạch Nhật Uyên đâu thể để cho nó diễn ra như thế. Hơn nữa nếu Bạch Nguyệt Diệu từ chối sẽ bị chỉ trích là hèn nhát.

Vừa rồi Bạch Nguyệt Diệu tưởng chừng chỉ nói đùa, xem ra hắn đã sớm nhìn ra quỷ kế của Bạch Nhật Uyên rồi, ta thật sự muốn biết, huynh đệ các người rốt cuộc ai là kẻ lợi hại hơn đây?

“Nhị hoàng nhi, con có muốn xuất chinh hay không?”

“Nhi thần cam nguyện vì sự bình an của bá tánh Vân Long quốc, ngàn vạn lần chết cũng không chối từ. Nhưng, nhi thần còn có một thỉnh cầu.”

“Hoàng nhi cứ nói”

“Nhi thần muốn Lam Hàn Lâm cùng đi và làm Giám quân!” Không thể nào? Ta ư? Xem ra sẽ rất lâu mới được gặp lại Huyễn Ngâm Phong rồi đây.

“Nhị hoàng đệ, Lam Hàn Lâm không có kinh nghiệm thực chiến, ta nghĩ đệ nên tìm người khác thì hơn.” Thế là thế nào? Đáng nhẽ ra Bạch Nhật Uyên nên để ta đi chứ, ba người chúng ta cùng đi, nếu cùng chết trên chiến trường không phải là đúng ý nguyện của hắn hay sao? Nhưng tại sao hắn lại muốn ngăn ta nhỉ? Sẽ không phải là hắn nghĩ Bạch Nguyệt Diệu và Hắc Mạc Dực đi xa sẽ thoái mái mà hành hạ ta trong chốn quan trường chứ?

“Nếu nàng đồng ý đi với ta, hãy dùng miệng lưỡi khéo léo của nàng mà thưa với phụ hoàng ta đi.” Bạch Nguyệt Diệu nhỏ giọng nói với ta, nhưng trong lời nói tràn đầy châm chọc, cái gì mà miệng lưỡi khéo léo chứ?

“Không muốn!” Ta tức giận nói.

“Vậy nàng ở lại theo đại ca ta đi!”

“...” Cho là Bạch Nguyệt Diệu lợi hại đi! “Hoàng thượng, vi thần tuy không có chút kinh nghiệm thực chiến nào, nhưng dù sao vi thần đã bao nhiêu năm đọc sách thánh hiền, cho nên vi thần tự tin rằng lần này có thể tham gia trận chiến!” Ta nói xong, Bạch Nguyệt Diệu tỏ vẻ rất đắc chí. Thật ra thì, ta cũng không biết tại sao, trong thâm tâm ta lại thực sự muốn đi, mặc dù nếu ở lại có lẽ sẽ có thể nhìn thấy Huyễn Ngâm Phong, đi như thế này ta lại phải sớm tối ở bên cạnh tên Bạch Nguyệt Diệu kia, ta nên ghét mới đúng chứ?!? Vậy mà ta còn cầu xin hoàng thượng để ta cùng đi với Bạch Nguyệt Diệu ra trận nữa!

“Học nhiều trong sách, cũng chỉ toàn là thứ lí luận suông thôi.” Tử Thừa tướng lại muốn đối đầu với ta rồi.

Ta nhìn Tử Thừa tướng, lúc này cũng không thèm khách sáo, trực tiếp giận dữ hét: “Giám quân đâu cần phải cưỡi ngựa trực tiếp ra trận đâu!!! Không hiểu giám quân làm gì thì ngài nên xem lại bậc quan của ngài đi!! Như vậy thật là mất mặt đấy!” Ta nói xong đã nghe thấy mọi người cười rộ lên, nhưng những người này không phải cười ta, mà là cười Tử Thừa tướng. Tử Thừa tướng thoáng chốc cảm thấy mất mặt.

“Ngươi dám vũ nhục Bổn quan ư?” Tử Thừa tướng quát ta.

“Haiz, Tử Thừa tướng cũng đã nhiều tuổi rồi, cần gì so đo với tên tiểu tử này chứ?” Bạch Nguyệt Diệu sau khi cười nhạo Tử thừa tưởng lại nói giúp ta.

“Hoàng thượng, vi thần cảm thấy Lam Hàn Lâm đối với địa thế chiến trường có những chú giải vô cùng tinh tế, chức vụ này giao cho Lam Hàn Lâm là vô cùng thích hợp.” Mỗi lần đến thời điểm mấu chốt đều có Hoàng Thượng Thư ra tay giúp ta. Ta mỉm cười cảm kích với Hoàng Thượng Thư.

“Được rồi, được rồi, trẫm muốn đi nghỉ ngơi rồi, chức giám quân kia giao cho Lam Hàn Lâm đi.”

“Tạ ơn Hoàng thượng.” Sau khi Hoàng thượng rời đi, Tử Thừa tướng lại giận dữ nhìn ta, ta đắc ý lè lưỡi lại hắn ta.

“Haiz, mấy ngày tới Lam Hàn Lâm phải cùng Nhị hoàng đệ ra chốn sa trường rồi, bảo trọng nhé.” Bạch Nhật Uyên nói rồi quan tâm ôm lấy ta.

Ta nhất thời cảm thấy vô cùng lúng túng, muốn đẩy hắn ra nhưng như vậy là phạm thượng, làm thế nào đây. Trong lúc lơ đãng ta thấy đôi mắt Bạch Nguyệt Diệu tràn đầy ngọn lửa tức giận, hắn dùng sức kéo ta ra khỏi Bạch Nhật Uyên, Bạch Nhật Uyên nhìn thấy cảnh này, nở một nụ cười sau đó xoay người rời đi.

“Ngươi xem lại mình một chút đi!!!” Bạch Nguyệt Diệu tức giận đằng đằng đối với ta hầm hừ.

Ta? Ta thật sự không hiểu: “Là hắn ôm ta mà?”

“Hắn ôm ngươi, ngươi cũng không thèm đẩy hắn ra?”

“Hắn là Đại hoàng tử đó!”

“Được.” Bạch Nguyệt Diệu tức giận nói xong, ôm chặt lấy ta, ta vốn định đẩy hắn ra, nhưng hắn lại ở bên tai ta nhỏ giọng nói: “Ta chính là Nhị hoàng tử đó.”

“Ngươi phải nhớ rằng ta và Đại hoàng tử đều như nhau cả thôi, tốt nhất là cứ để ta ôm như vậy, đừng buông tay”. Ta lại tức giận phản kháng, Bạch Nguyệt Diệu mới buông lỏng tay.

“Hai người...?” Bạch Tinh Ngân không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, làm ta giật cả mình, hắn ngạc nhiên nhìn thấy cảnh vừa rồi, vẻ mặt ẩn chứa chút thống khổ cùng khó hiểu.

Ta cảm thấy vô cùng mất mặt, những quan viên khác không biết thân phận thật của ta, nhưng cả Hắc Mạc Dực và Bạch Tinh Ngân đều biết rõ, dù sao đây cũng là cổ đại, ta đã cùng với Huyễn Ngâm Phong từng bên nhau như vợ chồng, nay lại ôm ấp Bạch Nguyệt Diệu ở đây, không biết Hắc Mạc Dực sẽ nghĩ ta thế nào đây?

“Tam Hoàng đệ, vì sao phải ngạc nhiên?”

“Nhị hoàng huynh và Lam đệ đang làm gì vậy?”

“Đang bày tỏ tình cảm.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong, ta kinh ngạc nhìn hắn.

Trời ơi hắn đang nói cái gì vậy? Nói như vậy chẳng khác nào đang nói ta là tiện nhân sao? Hắn là đàn ông có vợ, ta cũng đã có người trong long rồi, vậy mà hắn dám nói ta quan hệ tình cảm cùng hắn?

“À, đệ hiểu rồi.” Bạch Tinh Ngân nói với vẻ mất mát, ánh mắt dường như đang tránh nhìn vào ta.

“Ôi, thật ra thì như vầy, hắn là hoàng tử, ta là hạ thần, đây chẳng qua là quan hệ tình cảm giữa chủ và tớ, hơn nữa ta và Nhị hoàng tử còn là bạn bè mà, đúng không? Nhị hoàng tử cũng là có ý này thôi, đúng không?” Ta cắn răng nhìn chăm chú vào Bạch Nguyệt Diệu, ánh mắt ta muốn cho hắn biết nếu hắn dám phủ nhận ta sẽ giết hắn ngay.

Bạch Nguyệt Diệu nghe ta giải thích như vậy, lại phá lên cười: “Ta vốn cũng có ý như thế, không lẽ Lam Hàn Lâm lại hiểu sang ý khác?”

...

Bạch Nguyệt Diệu, ngươi được lắm! Thật là có gan lắm! Ta phục rồi đấy, cứ tiếp tục như thế đi, ta mãi bị hắn đùa bỡn không biết chán.

Nghe Bạch Nguyệt Diệu nói vậy, Bạch Tinh Ngân mới có vẻ hồi phục tinh thần.

Hắn đến bên Bạch Nguyệt Diệu nói: “Nhị hoàng huynh và Lam đệ đều xuất chinh, triều đình chỉ còn lại đệ...”

“Tam Hoàng đệ, nhớ chú ý bảo vệ mình!” Lời nói của Bạch Nguyệt Diệu ra vẻ bề trên, thể hiện sự quan tâm của ca ca đối với đệ đệ của mình, ta thiết nghĩ chẳng qua Bạch Tinh Ngân ở lại sẽ không có gì đáng ngại, dù sao hắn cùng với Bạch Nhật Uyên cũng là quan hệ ruột thịt cùng một mẹ sinh ra mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui