Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Nghe Hắc Mạc Dực nói vậy, Bạch Nguyệt Diệu sực bừng tỉnh, Lam Điệp Nhi tuy là nữ tử hắn yêu nhưng bây giờ đang mang thân phận nam nhi, để tránh dẫn đến những phiền toái không cần thiết, Bạch Nguyệt Diệu vội trấn an sự nóng nảy rồi ngồi xuống.

“Nhị hoàng tử, bệnh tình của Lam giám quân cũng không có gì đáng lo ngại, chỉ vì thân thể quá yếu nên nhiễm gió lạnh mà thôi.”

“Chỉ thế thôi???” Nghe xong lời đại phu, trong đôi mắt Bạch Nguyệt Diệu chợt bộc phát ngọn lửa giận dữ, đối với hắn bất cứ tổn hại nào đối với Lam Điệp Nhi cũng đều là không thể chứ đừng nói là nhiễm gió lạnh, thậm chí là cả một cái hắt hơi cũng đủ để khiến hắn lo lắng rồi.

“Nhị hoàng tử, tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết.” Vị đại phu kia hoảng hốt cầu xin.

“Biến ngay, cút ra ngoài! Lập tức bảo đầu bếp nấu cho Lam giám quân một chút cháo, còn nữa, đưa thuốc của Lam giám quân tới đây luôn.”

“Tuân lệnh Nhị hoàng tử”. Mọi người trong trướng cũng dần rời khỏi, chỉ còn Hắc Mạc Dực ở lại.

“Nhị hoàng tử, khi nào chúng ta xuất binh?”

Nghe Hắc Mạc Dực hỏi vậy, ánh mắt Bạch Nguyệt Diệu chợt tối lại: “Thư xin viện trợ gửi đi vẫn chưa có hồi âm sao?”

“Vẫn chưa thưa Nhị hoàng tử.”

“Chờ Điệp nhi khỏi bệnh lập tức cho xuất binh!” Trong lời nói của Bạch Nguyệt Diệu tràn đầy uy phong của một đấng quân vương cùng với quyết tâm mạnh mẽ. Trận chiến với ngàn vạn quân giặc này hoàn toàn có thể chịu thất bại nhưng xem ra Bạch Nguyệt Diệu lại tuyệt đối không hề sợ hãi. Phải chăng hắn đã có tính toán gì rồi?

“Mạc Dực, trừ ngươi ra, không ai được phép bước vào đây.”

“Tuân lệnh Nhị hoàng tử”

Hắc Mạc Dực nói xong lập tức xoay người rời đi, còn Bạch Nguyệt Diệu đem áo choàng của mình đắp lên người Lam Điệp Nhi. Một lát sau, Hắc Mạc Dực đem toàn bộ thuốc và cháo tới.

Bạch Nguyệt Diệu cầm bát thuốc đưa lên uống rồi ngậm trong miệng, trực tiếp truyền vào miệng Lam Điệp Nhi, Lam Điệp Nhi chỉ ho nhẹ một tiếng chứ không có dấu hiệu tỉnh. Khi ngụm thuốc thứ hai được bón cho Lam Điệp Nhi, Bạch Nguyệt Diệu không hề rời đi, mà nhẹ nhàng dùng đầu lưới thưởng thức đôi môi của nàng. Hắn cảm thấy có một làn khí nóng từ bụng tràn lên tới tận trái tim, nhưng dù sao Lam Điệp Nhi cũng là bệnh nhân, hơn nữa đây cũng là trại lính, hắn vẫn phải tuân theo quân luật, không thế để dục vọng kia đánh bại, hắn đành phải rời khỏi đôi môi ngọt ngào của Điệp Nhi.

Nhìn khuôn mặt đang ngủ của Lam Điệp Nhi, khóe miệng hắn hiện ra một nụ cười ngọt ngào, hắn nắm chặt tay nàng, cảm nhận hơi ấm của nàng.

“Phong... Phong...” Trong lúc mê man Lam Điệp Nhi gọi tên một người, một chữ ấy đủ để Bạch Nguyệt Diệu cảm thấy vô cùng ghen tỵ, mặc dù Huyễn Ngâm Phong cũng là hắn, nhưng rõ ràng nàng yêu hắn muốn chết mà ghét mình cũng là ghét muốn chết. Hắn đành phải dùng thân phận Huyễn Ngâm Phong để có được tình yêu của Lam Điệp Nhi, cho nên hắn cũng ghét chính cái thân phận của mình. Hắn tức giận rời bỏ đôi tay Lam Điệp Nhi, sau đó chỗ ngồi cũng cách Lam Điệp Nhi xa xa, nhưng chính vì hắn rời đi như thế nên hắn không nghe được câu cuối của nàng: “Yêu, Bạch Nguyệt Diệu...”

-

Ta nhớ là khi ta ra khỏi trại nhìn thấy ánh nắng chói chang lập tức bầu trời tối sầm lại, vậy giờ ta đang ở đâu? Cảm giác này thật là ấm áp, thật là ấm áp, không hề muốn rời đi chút nào.

Ta khẽ cử động thân thể, đầu hơi thấp xuống, hướng đến chỗ ấm áp kia, tay cũng giơ lên ôm lấy ‘thứ’ ấm áp đó.

‘Thứ’ ấm áp?

Sao ta lại có cảm giác nó giống người như vậy?

Ta nhanh chóng mở hai mắt ra...

Sao lại thế này? Tại sao Bạch Nguyệt Diệu lại ngủ bên cạnh ta? Ta lập tức muốn gọi hắn dậy mắng chửi một trận, nhưng lại phát hiện quần áo trên người hắn cùng với trên người ta đều rất chỉnh tề, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện xấu gì. Nhìn dáng vẻ ngủ say của hắn, lông mi dài nhếch lên, đây là lần đầu tiên ta nhìn hắn gần như vậy, hắn thật sự rất đẹp trai.

Ta chậm rãi ngồi dậy, nhìn xung quanh. Đây chẳng phải là doanh trướng chủ soái của Bạch Nguyệt Diệu sao, sao ta lại té xỉu ở chỗ này?

Ta nhẹ nhàng mở chăn ra bước xuống giường, nhìn thấy trên bàn có nửa bát thuốc bắc, cùng với một chén cháo trắng nhỏ. Xem ra là ta bị bệnh, ta sờ trán mình, xác định bệnh tình cũng đã ổn rồi.

Đi ra ngoài ta mới phát hiện trời đang dần sáng lên, xem ra ta đã ngủ cả ngày, bên trong trại lính vẫn có binh lính tuần tra.

Không khí sáng sớm thật là sảng khoái, hít thở thoải mái trong chốc lát, ta cảm thấy cả người nhẹ nhõm rất nhiều.

“Lam giám quân.” Tiếng của Hắc Mạc Dực đột ngột vọng đến từ phía sau.

“Hắc tướng quân.” Ta cũng khách sáo chào hỏi lại.

“Lam giám quân, bệnh của ngài thế nào rồi?”

“Bây giờ không sao nữa rồi.” Ta nói xong, cũng khẽ mỉm cười với Mạc Dực.

“Vậy còn nhị hoàng tử?”

“Vẫn còn đang ngủ.”

Trời đã sáng hoàn toàn rồi, nhưng vẫn chưa thấy Bạch Nguyệt Diệu rời giường, theo lý thuyết thì hoàn toàn không thể.

Chẳng lẽ...

Là vì ta sao? Hắn cả đêm qua chăm sóc ta sao? A, theo tính cách của hắn thì hẳn là như vậy, ta không hề có ý phản đối hắn quan tâm ta như thế, nhưng hiện giờ hắn là nguyên soái, vậy là ta hại hắn, làm hắn phân tâm rồi.

Thật không ngờ cơ thể ta từ bé đã yếu, đúng thời điểm này lại sinh bệnh, hơn nữa còn là thời điểm sắp xuất chinh nữa chứ!

Ta và Hắc Mạc Dực đứng ở bên ngoài, ước chừng nửa canh giờ sau, thấy Bạch Nguyệt Diệu vén màn trướng đi ra, hơn nữa trên người hắn còn mặc...

Áo giáp?

Chẳng lẽ hôm nay chính là thời điểm xuất chinh ư?

Bạch Nguyệt Diệu bước đến nói mấy câu với Hắc Mạc Dực, sau đó Hắc Mạc Dực lập tức đi triệu tập binh lính tới Điểm Tướng Đài, ta cũng theo Bạch Nguyệt Diệu đi tới đó.

Đứng trên Điểm Tướng Đài, ta có thể liên tưởng đến quang cảnh nơi sa trường kia, hôm nay trời vào đông rồi, gió lạnh thổi đến thấu tận xương, nhưng khí thế của quân lính vẫn không đổi...

Nhưng......

Sau khi nghe những lời Bạch Nguyệt Diệu nói, khí thế trăm quân dường như mất hết rồi.

“Giờ ta muốn nói với mọi người một chuyện, đó chính là theo tin tình báo có căn cứ xác đáng thì quân địch ước chừng khoảng ba vạn người”. Ba vạn? Quân ta chỉ có ba nghìn thôi mà, vậy chẳng phải quân địch đông gấp mười lần quân ta sao? Nếu không nói ra lúc này, quân địch cũng vẫn sẽ tấn công chúng ta. Giờ thì ta đã hiểu tại sao Bạch Nguyệt Diệu phải cố kéo dài thời gian, là vì muốn gửi thư xin viện binh. Xem ra là không có hồi âm rồi, nếu không thì Bạch Nguyệt Diệu cũng chẳng dám đem sinh mạng quân lính ra đùa giỡn như vậy.

Bạch Nhật Uyên lần này nhất quyết đưa Bạch Nguyệt Diệu ra trận, không ngờ là cố tình đẩy hắn xuống vực sâu như thế.

Nhưng tại sao vừa rồi Bạch Nguyệt Diệu thông báo một điều hệ trọng như vậy mà không hề xuất hiện chút khủng hoảng nào? Trái lại ý chí còn có vẻ sôi sục như vậy?

Quân lính phía dưới phần lớn đều đang khủng hoảng, vốn dĩ đây là phản ứng bình thường thôi, ngay cả ta cũng đang không ngừng run rẩy.

Bạch Nguyệt Diệu rút trường kiếm ra, dùng sức đâm thẳng xuống đất, tạo ra một âm thanh vang dội, lập tức phá tan sự khủng hoảng nơi lính tráng. Tất cả quân lính đều nhìn về hướng Bạch Nguyệt Diệu.

“Nghe cho kỹ đây! Trận đánh này rõ ràng là bất lợi đối với chúng ta, nhưng ta không cho phép bất kì ai có ý định đào ngũ!” Uy nghiêm của Bạch Nguyệt Diệu lan tỏa tới toàn bộ binh lính, nhưng một người không thế làm nên khí thế toàn cục, rõ ràng quan trọng nhất là phải thu phục lòng quân, tại sao hắn không giấu giếm chuyện đi, ít nhất còn có cơ hội...

“Quân cánh tả đâu.”

“Có thuộc hạ!”

Bạch Nguyệt Diệu tiến đến bên cạnh đống lửa, cầm lên một cây đuốc: “Phóng hỏa đốt rụi tất cả lương thảo! Ngoại trừ một số ngựa bên ngoài, còn lại thiêu hủy toàn bộ cho ta!!”

Nghe Bạch Nguyệt Diệu nói vậy, toàn bộ binh lính phía dưới đều xuất hiện vẻ bất mãn khó hiểu, cánh quân tả chậm chạp chưa chịu nhận lấy đuốc, lời Bạch Nguyệt Diệu vừa nói xong, toàn bộ binh lính phía dưới đều xuất hiện bất mãn cực kỳ lớn cùng với khó hiểu. Tiên Phong bên cánh tả chậm chạp không chịu nhận lấy cây đuốc của Bạch Nguyệt Diệu, ta vội tiến đến nhận lấy cây đuốc, nhanh chóng đi tới kho lương thực ném cây đuốc vào!

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía kho lương, tất cả đều nhuốm vẻ thất vọng vô cùng, chỉ có Bạch Nguyệt Diệu là đang nở nụ cười thỏa mãn.

“Nghe cho kỹ đây, hiện giờ chúng ta đã không còn đường quay đầu! Lương thảo đã đốt, hơn nữa còn phải đối đầu với hàng vạn quân địch, nếu mọi người vẫn muốn có thể bình an về nhà gặp lại người thân, thì hãy dốc hết toàn bộ tinh thần sức lực ra mà chiến đấu, nếu mọi người đói bụng, sẽ phải nghĩ cách mà đoạt lấy thức ăn từ tay địch.” Hắn nói xong lập tức cầm lấy thương của một quân lính, chọc thúng cái nồi lớn! “Mọi người hãy cũng nhau xoay chuyển tình thế, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu!!!!”

Hắn kích động hô to lôi kéo mọi người, tuy họ không hiểu vì sao Bạch Nguyệt Diêu lại có quyết định kinh khủng như vậy, nhưng ta lại hiểu, vô cùng hiểu. Ta chạy tới bên Bạch Nguyệt Diệu, dùng ánh mắt kính nể nhìn hắn: “Quyết đánh đến cùng!” Hạng Vũ đã từng dẫn quân sang sông, bắt quân lính phải dìm đắm thuyền, đập vỡ nồi nấu cơm, đốt lều trại, chỉ mang theo lương thực trong ba ngày để tỏ rõ lòng quân quyết chiến, mà nay Bạch Nguyệt Diệu, không chút lương thảo, đánh ngàn vạn quân địch (*), trận đánh này, ta tin tưởng cũng sẽ không thua!

Bạch Nguyệt Diệu đúng là người do đích thân hoàng thượng chọn, văn thao vũ lược toàn tài, cuộc đời làm sao có thể hạ gục hắn được.

“Sau này ta có cần đề phòng nàng hay không đây?” Bạch Nguyệt Diệu nói rồi vẫn đưa mắt nhìn ta, ta thật không hiểu, ý hắn là gì đây?

Quả thật, Bạch Nguyệt Diệu làm như vậy không phải là không có mục đích, kế này Bạch Nguyệt Diệu đã phải khổ sở suy nghĩ tận ba ngày, ngay cả đội quân tiên phong bên cánh tả kinh nghiệm là thế cũng không thể đoán ra, vậy mà Lam Điệp Nhi quả quyết nhận lấy cây đuốc, vực dậy khí thế ba quân, hình dùng được đường đi nước bước của hắn. Điều này không thể không khiến Bạch Nguyệt Diệu bội phục, Bạch Nguyệt Diệu đang nghĩ là nên khen Lam Điệp Nhi thông minh hơn người, hay là vì nàng hiểu rõ lòng dạ mình đây? Liệu có nên phòng bị với cái đầu thông minh của Điệp Nhi không, dù sao, rất nhiều nam tử đều không muốn nữ tử mình yêu nhìn thấu tâm can mình, huống chi Bạch Nguyệt Diệu còn là hoàng tử của vương quốc cổ đại này.

Dù thế nào cũng phải thừa nhận đầu óc Lam Điệp Nhi đúng là hơn người, nhưng đối với tình cảm nam nữ, vẫn nên có chỗ thua kém nam tử thì tốt hơn...

Chú thích: (*) Nói về sự kiện lịch sử: Sau khi giết Tống Nghĩa, uy thế của Hạng Vũ vang dội ở nước Sở, nổi tiếng khắp các chư hầu. Ông sai hai mãnh tướng là Anh Bố và Bồ tướng quân cầm hai vạn quân vượt sông Hoàng Hà đến cứu Cự Lộc. Vì chiến sự còn ít thắng lợi, nên Trần Dư lại xin quân tiếp viện, Hạng Vũ liền đem tất cả đại quân vượt Hoàng Hà, bắt quân lính phải dìm đắm thuyền, đập vỡ nồi nấu cơm, đốt lều trại, chỉ mang lương thực trong ba ngày để tỏ rõ sĩ tốt quyết tâm liều chết, không chịu quay về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui