Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Nghe được lời cầu khẩn của ta, nam tử thần bí cũng thu hồi kiếm vào trong vỏ, sau đó hai người trên mặt đất không ngừng dập đầu tạ ơn ta.

Ta ngồi chồm hổm xuống, nhìn hai người quỳ trên mặt đất: “Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày các ngươi được sống cuộc sống sung sướng, nhưng trong khoảng thời gian này các ngươi không được đi cướp của nữa.”

“Chúng ta biết, đa tạ công tử, đa tạ công tử.” Hai người kia nói xong lập tức nhanh chóng đứng lên hướng ngoài cửa ngôi miếu đổ nát chạy đi.

“Đợi một chút!” Hai người kia mới vừa chạy đến cửa thì đứng lại, mà giọng hắn cực kỳ lạnh như băng! Là giọng của nam tử thần bí kia, nam tử thần bí kia không phải câm? Ta đứng lên, ngạc nhiên nhìn nam tử thần bí, sau đó nam tử kia lấy từ trên người ra một đĩnh bạc, giơ tay lên vẫy hai tên cướp đi.

Hai tên cướp nhìn nhau một cái, trong con ngươi đầy nước mắt cảm kích, lập tức quỳ trên mặt đất dập đầu ba cái sau đó mới rời đi...

Nam tử thần bí này... Thật là một người rất tốt, hắn rất thiện lương, nhưng lại làm cho người ta có một cảm giác rất khó tiếp cận, vì trên người hắn đâu đâu cũng toát ra khí lạnh.

“Xin hỏi tên họ đại danh.” Ta hỏi nam tử thần bí, không biết tại sao, ta rất muốn biết danh tính của hắn.

“Huyễn Ngâm Phong!” Tiếng nói của hắn vẫn lạnh như băng, nhưng lại rất trầm thấp mê người. Hắn nói xong đã muốn phất tay áo rời đi, nhưng... Ta chỉ biết tên của hắn, ta còn chưa thỏa mãn.

“Chờ một chút...” Ta kéo ống tay áo của Huyễn Ngâm Phong lại, hắn quay đầu nhìn ta một cái, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo: “Huyễn đại hiệp có thể dạy ta võ công không?” Ta biết yêu cầu của ta có thể rất vô lý, nhưng ở nơi này trong biển người mênh mông, trừ Bạch Tinh Ngân, ta thật khó khăn mới gặp được một người tốt, hơn nữa lại võ công cao cường, ta phải tìm hắn dạy ta chút võ nghệ, như vậy ta ít nhất sẽ không phải là một nữ tử tay trói gà không chặt, hơn nữa không biết tại sao ta thật muốn cùng kết giao bằng hữu với Huyễn Ngâm Phong. Trong mắt ta tràn đầy cầu xin, cũng có thể hắn sẽ không đáp ứng ta, có lẽ hắn cứu ta cũng chỉ vì hắn gặp chuyện bất bình nên rút dao tương trợ mà thôi, ta nói lên loại thỉnh cầu này, dường như không thích hợp rồi, lúc ta đang thất vọng định buông tay, thì hắn lên tiếng...

“Có thể, ngày mai giờ Hợi ngươi ở ngôi miếu đổ nát chờ ta là được.” Hắn đáp ứng? Ta cao hứng nở nụ cười, lần đầu tiên sau khi xuyên không ta cười, lần đầu tiên nụ cười phát ra từ trong lòng.

Ta buông lỏng ống tay áo Huyễn Ngâm Phong, sau đó vội vàng nói cám ơn, hắn cũng không quay đầu lại đã ra khỏi miếu đổ nát. Mặc dù Huyễn Ngâm Phong lạnh như băng, nhưng ta lại không ghét, ngược lại cảm thấy hắn cực giỏi, mặc dù hắn mang mặt nạ, nhưng ta lại cảm thấy hắn rất đẹp trai, hơn nữa còn võ công cao cường.

Mặc dù Bạch Nguyệt Diệu có chút tiểu khốc, đối với nữ tử lại tình cảm, nhưng ta vô cùng ghét hắn! Mặc dù Bạch Nguyệt Diệu dáng vẻ vô cùng tuấn mỹ, nhưng ta lại cảm thấy hắn xấu xí! Sức lực của Bạch Nguyệt Diệu rất lớn, Nhưng, hắn nhiều lắm cũng chỉ có thể khống chế nữ tử trói gà không chặt, ta nghĩ hắn tuyệt đối không có võ công đâu, cho dù có cũng sẽ là cửu lưu hóa sắc. Ngày sau ta đây, tuyệt đối sẽ không bị Bạch Nguyệt Diệu ức hiếp nữa.

Nghĩ đi nghĩ lại, ý hận trong trong lòng ta lại xuất hiện ào ạt, Bạch Nguyệt Diệu ngươi chờ đi, Lam Điệp Nhi ta ngày sau không chỉ dùng văn giết chết ngươi, ngay cả võ ta cũng vậy, sẽ khiến ngươi phải cúi đầu xưng thần với ta!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui