Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Ta tạ ơn xong, hoàng thượng tuyên bố bãi triều, Tử Thừa tướng giận đùng đùng phất tay áo đi, những quan viên khác trong mắt cũng tràn đầy địch ý với ta.

“Lam Hàn lâm.” Là Hoàng Thượng Thư, ha ha ta nhất định phải thật sâu sắc cám ơn người này mới được.

“Hoàng Thượng Thư, vừa rồi đa tạ Hoàng Thượng Thư giúp đỡ.” Ta khách sáo nói với Hoàng Thượng Thư.

“Không đâu, là Lam hàn lâm đây tài hoa xuất chúng thôi, sau này chúng ta là đồng liêu rồi, hi vọng Lam hàn lâm có thể tiếp tục cố gắng vì bốn chữ trên vua có dân, vì dân tạo phúc.” Lúc Hoàng Thượng Thư nói những lời này từ cơ thể toát ra một loại cảm giác chánh khí lẫm liệt. Ngày sau, Hoàng Thượng Thư nhất định sẽ là một vị quan tốt, mà ta cũng sẽ như thế.

“Dạ.”

“Lam... Đệ.”

“Tam hoàng tử.”

“Tam hoàng tử.”

Ta cùng với Hoàng Thượng Thư đồng thời hành lễ với Bạch Tinh Ngân, Bạch Tinh Ngân dường như có lời gì muốn nói với ta, nhưng lại như không biết mở lời thế nào, Hoàng Thượng Thư là một người sáng suốt, nhìn ra Bạch Tinh Ngân lo lắng, lập tức biết ý rời đi.

“Lam đệ, theo ta ra ngự hoa viên tụ họp một chút.” Bạch Tinh Ngân nhỏ giọng nói xong, ta cũng theo sau lưng Bạch Tinh Ngân rời khỏi Kim Loan điện, hướng về phía ngự hoa viên mà đi.

Không biết tại sao, Bạch Tinh Ngân rõ ràng là hoàng tử, lời nói vô cùng cẩn thận, như e sợ những người khác sẽ nghe được nơi ta và hắn đến, nhưng nói thế nào thì hắn cũng là Tam hoàng tử, những đại thần kia biết thì có thể làm gì được đây?

Hay là... ngôi vị Tam hoàng tử này của Bạch Tinh Ngân này chẳng qua là để xem mà thôi? Thật ra thì không hề có thực quyền? Hắn cũng nhất định phải đề phòng những người khác?

Nghĩ tới đó, ta và Bạch Tinh Ngân đã vào đến trong ngự hoa viên, mà trong đình tại ngự hoa viên đã có một người ngồi, nhìn kỹ lại, là Bạch Nguyệt Diệu...

“Tam hoàng tử, chắc không phải là Bạch Nguyệt Diệu gọi ta tới chứ?”

Nghe xong câu hỏi của ta, Bạch Tinh Ngân nghiêng đầu, khẽ mỉm cười với ta: “Ừ, là Nhị hoàng huynh bảo ta gọi đệ tới, nhưng... Ta cũng vậy rất muốn cùng Lam... đệ ôn chuyện.” nửa câu sau của Bạch Tinh Ngân còn chưa nói hết, cả gương mặt đã đỏ bừng, đỏ bừng, khiến ta cũng cảm thấy không tự nhiên.

Ta bất đắc dĩ bước vào trong đình, mà Bạch Tinh Ngân lại ở bên ngoài đình giúp chúng ta canh chừng, gương mặt Bạch Nguyệt Diệu vẫn nghiêm túc cùng với vẻ tức giận, ta đứng ở đình nghỉ một lúc lâu, hắn cũng không nói chuyện.

“Này, nếu ngươi không có gì muốn nói thì ta đi đây.” Nói xong ta cất bước tính ra khỏi đình.

“Đứng lại đó cho ta!!!” Bạch Nguyệt Diệu lớn tiếng rống xong, lập tức đi tới bên cạnh ta, hắn đùng đùng nhìn ta: “Ai kêu ngươi tới?”

“Ta tự nguyện tới.” Ta không quan tâm đáp trả Bạch Nguyệt Diệu.

“Ngươi... Ngươi mau thu dọn đồ, rời đi càng xa càng tốt!!!!”

“Chuyện của ta liên quan gì tới ngươi? Ta cho ngươi biết Bạch Nguyệt Diệu, bắt đầu từ bây giờ, ngươi đi đường dương quan của ngươi, ta qua cầu độc mộc của ta, ngươi hoàn toàn không có tư cách trông nom ta!” Ta cũng vậy không cam lòng yếu thế tức giận đáp lễ Bạch Nguyệt Diệu, thật ra thì đây là lần đầu tiên ta thấy Bạch Nguyệt Diệu tức giận, hắn luôn luôn tà mị xinh đẹp, nói chuyện luôn là so người khác chậm ba lần, hơn nữa giọng nói êm ái, hiện giờ hắn trở nên như thế này hoàn toàn mất đi vẻ phong lưu khí thế trước kia.

Ta không hiểu việc ta làm quan ảnh hưởng gì đến hắn, cũng không biết sao hắn lại phải ngăn cản ta làm quan.

“Ngươi nhất định phải ở lại nơi này?” vẻ mặt hắn vốn vô cùng tức giận, nhất thời biến đổi, lại trở nên tà mị vô cùng.

“Đúng! Thì sao?” Ta kiên định nói với hắn.

Ta nói xong, Bạch Nguyệt Diệu bắt được cánh tay ta, sau đó lôi kéo, môi của hắn trực tiếp dính vào môi ta, trong lòng ta lửa giận nhất thời lên tới não, ta dùng sức đẩy hắn ra, sau đó hung hăng cho Bạch Nguyệt Diệu một bạt tai! Ta phát hiện trước kia vốn đánh không tới Bạch Nguyệt Diệu, nhưng hiện giờ... Quả nhiên luyện võ rất có lợi.

Nhưng bị ta đánh xong Bạch Nguyệt Diệu hắn chẳng qua là khẽ vuốt chỗ bị ta đánh, vẻ mặt không có chút biến hóa nào, vẫn như thế phóng đãng không kềm chế được.

“Ta cho ngươi biết, Bạch Nguyệt Diệu, chuyện lúc trước ta đã xem như chưa từng xảy ra, nếu ngươi cứ tiếp tục ba lần bốn lượt trêu ghẹo ta, ta sẽ gom cả chuyện mới nợ cũ đem ra tính một lượt với ngươi!” Nghe xong uy hiếp của ta, Bạch Nguyệt Diệu cũng không chút rung động, khóe miệng của hắn còn cười tà mị.

“A? Muốn tính bằng cách gì? Dựa vào việc nịnh bợ phụ hoàng ta sao?” Bạch Nguyệt Diệu chẳng thèm nhìn châm chọc ta.

Nghe hắn nói như vậy xong, ta hơi bình phục lại quyết tâm, sau đó nói: “À, dựa vào nịnh hót mà có được chức Hàn lâm cũng không tồi đâu.” Nói xong ta hai tay tóm lấy cổ áo Bạch Nguyệt Diệu: “Sau này ta còn muốn dựa vào nịnh hót lấy được vị trí Thừa tướng nữa kìa!! Ngươi có thể làm khó dễ được ta ư?” Ta nói xong là buông hai tay ra, thật ra thì ta nói thế hoàn toàn là nói lẫy, dựa vào nịnh hót để có được quan vị thà không có còn hơn, nhưng đối mặt với hôn quân ta phải dùng thủ đoạn đùa bỡn một chút.

“Được, thật có chí hướng, hứ, nếu ngươi thật muốn tiếp tục ở lại triều đình, nhớ cẩn thận ta “tấn công” ngươi.”

“Ngươi uy hiếp ta sao? Cũng muốn học Tử Thừa tướng gây khó khăn cho ta?”

“Sao có thể chứ?” Bạch Nguyệt Diệu nói xong đưa tay ra, khẽ vuốt lên gương mặt của ta: “Ta rất biết thương hương tiếc ngọc đó!”

Hắn nói xong, lập tức xoay người rời khỏi đình, mà trong lương đình chỉ còn lại trái tim băng giá của ta, Bạch Nguyệt Diệu không phải khiêu khích ta, hắn đang nói cho ta biết, nếu ta ở lại nơi này, hắn sẽ không ngừng vũ nhục ta, trêu ghẹo ta.

Loạn trong giặc ngoài! Xem ra, ngày sau ta không chỉ đề phòng những quan viên khác lừa gạt ta, còn phải đề phòng Bạch Nguyệt Diệu tấn công ta nữa...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui