Ưm ưm. Tiếng nói của ai đó khẽ vang lên dù rất nhỏ nhưng cũng đủ để làm 5 con người kia quay lại nhìn. Mắt nó nhắm hờ nhìn 5 con người trước mặt mình. Người thì tóc tai bù xù như ổ quạ, người thì quần áo xốc xếch.
- Thiên Băng dậy rồi hả - 5 con người đồng thanh
- Ừ - nó mệt nhọc nói
- Các người có nghĩ là nên về tắm rửa không ? Bốc mùi quá đấy - nó nói rồi cười ha hả
5 người nhìn lại mình rồi nhìn nó xấu hổ
- Công nhận bốc mùi thật á - Kin cười
- Go home - nó ( về nhà )
- Ở 1 mình không sao chứ ? - Zin lo lắng
- Làm giấy ra viện đi - nó mệt mõi
- Không được em mới tỉnh - Han ngăn không cho nó xuất viện
- Không làm tôi phá banh cái bệnh viện này - nó nhếch môi
5 con người chung 1 cảm giác rùng mình
- Thôi được rồi nhưng phải có bác sĩ về nhà - Han
- Được - nó bước ra khỏi nhà
* Biệt thự Angel
Nó vừa bước vào nhà đã thấy Lâm Gia Vy ở nhà mình. Đang mắng quản gia của cô
- Tôi không dạy lại ông tôi không phải Lâm Gia Vy - Vy ( mọi người nhớ là ai chứ ? )
- Hôm-nay-tôi-không-dạy-lại-cô-tôi-không-phải-Hàn-Thiên-Băng - nó gằn từng chữ
- Sao cô lại ở đây - Vy nhìn nó
- My home - nó nói ( nhà của tôi )
- Tại sao cô ta lại ở đây - nó nói với giọng lạnh buốt
- I Don't Know ! - 4 người kia đều không biết chỉ có ông Trương là im lặng lo lắng nhìn nó