''Cái gì, ngươi nói Phụ hoàng làm gì Nam Nhi?'' Triệu Hằng kinh hãi.
Tiểu Trụ Tử vừa thấy hắn tỉnh lại, vội vàng nói cho hắn biết tình huống nguy cấp của Lộ Tử Nam.
''Hoàng thượng quyết định giết Nam phu nhân.'' Tiểu Trụ Tử gấp gáp nói.
''Tại sao?'' Hắn ngạc nhiên.
''Nguyên nhân là do Vương quý phi và Vương Cổ Triều gọi Nam phu nhân là yêu nữ, là nàng làm hại ngài trọng thương bất tỉnh, muốn Hoàng thượng giết nàng vì ngài trừ ma hàng yêu, nếu ngài không tỉnh lại, thật sự không được nhìn thấy Nam phu nhân nữa.''
''Hoang đường, thật sự là hoang đường! Lúc này Nam Nhi ở đâu?'' Lòng hắn như lửa đốt hỏi.
''Hoàng thượng hạ chỉ giờ ngọ xử trảm, chỉ sợ lúc này Nam phu nhân đã đến pháp trường, Thái tử, ngài mau nghĩ biện pháp cứu Nam phu nhân đi!''
Triệu Hằng giãy giụa muốn ngồi dậy, hắn phải cứu Nam Nhi, Nam Nhi không thể chết được.
''Thái tử, ngài muốn làm gì?'' Tiểu Trụ Tử thấy hắn thiếu chút nữa té xuống giường, vội vàng ngăn cản.
''Bổn cung muốn tới pháp trường cứu Nam Nhi, nếu chậm trễ sẽ không kịp nữa.'' Hắn không để ý toàn thân đau đớn, một lòng chỉ lo lắng sống chết của Lộ Tử Nam.
''Nhưng thân thể của ngài --''
''Đừng chậm trễ thời gian, mau đỡ ta.'' Hắn đổ mồ hôi nói.
Tiểu Trụ Tử biết khuyên can không có hiệu quả, vội vàng giúp hắn mang giày vào, khoác áo liền dìu hắn chạy đi.
Hắn lắc lư nhảy lên lưng ngựa, gần như muốn ngất đi, hắn tự nói với mình tuyệt đối không thể ngã xuống, nếu ngã xuống sẽ không cứu được Nam Nhi.
Ôi! Nam Nhi của ta, nàng ngàn vạn lần phải chờ ta, ta sẽ tới cứu nàng. Hắn thúc ngựa không ngừng hò hét trong lòng.
Tâm tình sợ hãi chưa từng có, giờ phút này hắn sợ tiếng chuông đòi mạng buổi trưa vang lên, chịu đựng toàn thân đau đớn mệt mỏi, với từng cơn choáng váng đánh úp lại, hắn chạy thẳng tới pháp trường.
Tiểu Trụ Tử thấy hắn liều mạng chạy nhanh, cố gắng đuổi theo ở phía sau, cũng rất sợ tới trễ, y nhân (người ấy - thường chỉ nữ giới) hương tiêu ngọc vẫn, mà dường như tiếng chuông buổi trưa sắp vang lên.
*****
''Vương đại nhân, canh giờ đã đến, có thể hành hình rồi.'' Quan bồi trảm bên cạnh là Dương Xương Thành, chuyện hôm nay hắn cũng giúp một chút, trước mặt Hoàng thượng tham dự thêm một phần, nha đầu này không chết, sao tiêu tan oán khí trong lòng hắn. Tại nàng làm hại nhi tử bảo bối của hắn sung quân biên cương, vĩnh viễn không có ngày hồi kinh.
''Ừ.'' Vương Cổ Triều hả hê gật đầu, chờ nha đầu này vừa chết, Thái tử cũng đã chết, một nhà Lộ lão đầu liền diệt môn theo, như vậy thiên hạ Đại Tống là của bọn họ, đến lúc đó không còn người có thể ngăn trở, ha ha.....
Hắn ném trảm thủ lệnh xuống: ""Chém!'' Sảng khoái!
Dưới ánh nắng nóng, Lộ Tử Nam nhìn đám đông thỏa mãn vây xem náo nhiệt, nàng cảm thấy bi ai, nhiều người nhìn nàng mất mạng như vậy, lại vỗ tay bảo hay, xem ra nàng thật sự đáng chết, nhắm mắt lại, nàng chờ thanh đao sáng loáng hạ xuống.
Phụ thân, nương, Tử Nam thật xin lỗi các người..... Thái tử, nếu ngài tỉnh lại, hãy quên người mang điềm xấu là Nam Nhi đi! Quên Tử Nam đi, quên tình yêu của ta.
Đao phủ giơ cao tay cầm đao, tuân lệnh muốn hạ xuống --
"Dừng tay, đao hạ lưu tình!'' Xa xa một tiếng kêu truyền tới từ trong đám người.
Nàng đột nhiên mở mắt ra. Là giọng của Thái tử, thật là chàng, chàng đã tỉnh, nàng mừng như điên khóc lên: ''Thái tử!''
Thoáng chốc tay đao phủ dừng lại không dám động, nhìn Thái tử sắc bén đẩy dân chúng đang vây xem ra, chạy thẳng tới chỗ nàng.
Vương Cổ Triều và Dương Xương Thành lập tức luống cuống. Thái tử tỉnh, lại tỉnh vào lúc này, hắn biết Thái tử không chết, ngày bọn họ gặp tai họa sẽ đến gần.
''Đừng sợ, chúng ta phụng chỉ làm việc, Thái tử cũng không dám làm gì chúng ta.'' Vương Cổ Triều tự an ủi mình nói.
''Đúng..... Đúng, chúng ta phụng chỉ làm việc, tất cả không liên quan tới chúng ta.'' Dương Xương Thành cũng vội vàng định thần nói.
Mặt Thái tử không còn chút máu chạy tới trước mặt Lộ Tử nam, một tay đoạt lấy thanh đao trong tay đao phủ: ''Kẻ nào dám động thủ!'' Hắn uy nghiêm khiển trách.
Đao phủ lập tức hoảng sợ quỳ xuống, tránh ở một bên.
Thân thể hắn nhoáng lên, sắp không chống đỡ được nữa. Tiểu Trụ Tử vội vàng đỡ hắn, thân thể hắn bị tổn hại, lại nóng lòng thúc ngựa vội vàng, lúc này nguyên khí càng tổn thương.
''Thái tử!'' Lộ Tử Nam thấy thế hoảng sợ không thôi.
Hắn bình tĩnh, tầm mắt có chút mơ hồ. Quỳ gối trước mặt nàng, ôm nàng thật chặt: ''Nam Nhi, cuối cùng ta cũng tới kịp.'' Hắn thở dốc nói, vẻ mặt hết sức kích động.
Nàng cảm động rơi lệ: ''Chàng không nên tới.''
''Bé ngốc, sao ta có thể mất đi nàng.'' Trong cơ thể hắn, khí huyết kích động dâng trào vẫn không có cách nào bình ổn. Hắn thật sự sợ mất nàng, loại sợ hãi này còn khiến tim hắn đập nhanh hơn so với việc hắn đối mặt hơn một trăm người kiên cường. Cũng may, nàng vẫn còn ấm áp nằm trong ngực hắn.
''Chàng hãy rời đi, thiếp van chàng rời đi, thiếp phải chết, chỉ có chết, mới có thể kết thúc mọi chuyện.'' Nàng lắc đầu muốn đẩy hắn ra.
''Không, nàng không thể chết, ta không cho phép nàng chết!'' Hắn không thể nghĩ tới, lòng hắn như lửa đốt chạy tới cứu nàng, nàng lại một lòng muốn chết.
''Là ý chỉ của Hoàng thượng, chàng cũng không thể làm nghịch tử, Tiểu Trụ Tử, mau dẫn Thái tử rời đi! Chàng trọng thương không thể chịu nổi hành hạ như thế.'' Nàng chuyển sang Tiểu Trụ Tử.
''Không mang theo nàng đi cùng, ai cũng đừng mong ta rời khỏi.'' Hắn giận nói. Thân thể lại lung lay, máu ở miệng vết thương không ngừng trào ra, nhuộm một mảnh.
''Thái tử!'' Nàng hoảng sợ.
''Tiểu Trụ Tử, cởi trói cho nàng, chúng ta đi!''
Tiểu Trụ Tử lập tức làm theo.
Sợi dây vừa buông lỏng, hắn lập tức kéo mạnh nàng muốn lên ngựa rời đi.
''Thái..... Thái tử.....'' Vương Cổ Triều không thể run rẩy kêu lên.
Hắn lạnh lùng nghiêm túc quay đầu nhìn chằm chằm Vương Cổ Triều và Dương Xương Thành, tức thì bọn họ bị hù dọa rút tay về.
''Các ngươi còn dám ngăn cản!''
Bọn họ đều bị dọa sợ, Dương Xương Thành đẩy đẩy Vương Cổ Triều muốn hắn nói hai câu. Lúc này Vương Cổ Triều mới nhắm mắt nói: ''Thái..... Thái tử, đây là Hoàng..... Hoàng thượng hạ thánh chỉ, ngài..... Nhìn một chút, này yêu..... Nam phu nhân nếu bị ngài mang đi như vậy, vi..... Vi thần thế nào giao..... Giao phó với Hoàng thượng?'' Cuối cùng hắn cũng lắp bắp nói xong. Hắn là quan giám trảm, phạm nhân bị cướp, mặc dù đối phương là Thái tử, bọn họ cũng có trách nhiệm, không thể không thanh minh một phen, bày tỏ vô cùng trách nhiệm.
Trong lòng Triệu Hằng biết rõ thích khách lần này là xảy ra chuyện gì, hiện tại hắn còn bị thương nặng, không phải thời cơ đối phó với bọn họ, hắn lạnh lùng nhận lấy thánh chỉ, nhìn cũng không nhìn giao cho Tiểu Trụ Tử: ''Ta mang Nam Nhi đi, Bổn cung sẽ tự mình tới chỗ Hoàng thượng thỉnh tội.''
''Nhưng.....'' Đối với việc không chém được yêu nữ này, Vương Cổ Triều vẫn không cam lòng.
Ánh mắt của hắn lạnh lùng: ''Ngươi dám can đảm ngăn cản?''
Vương Cổ Triều vội vàng khoát tay: ''Không..... Không dám, cung tiễn Thái tử.'' Hắn vẫn không dám đắc tội Thái tử, khí thế Thái tử quá mạnh mẽ, hắn không hiểu Hoàng thượng đã sớm lớn tuổi hồ đồ, mọi việc cũng nghe theo Vương quý phi, nhưng hắn vẫn luôn luôn kiên trì chuyện Thái tử, không người nào có thể dao động mức độ tin tưởng với Thái tử, điều này cũng khiến cho bọn hắn kiêng kỵ Thái tử, không dám lỗ mãng.
''Hừ!'' Hắn phất tay áo, lôi kéo Lộ Tử Nam: ''Nam Nhi, chúng ta đi.''
''Không, đừng như vậy, chàng nghịch chỉ là chọc giận Hoàng thượng.'' Lộ Tử Nam không chịu đi.
''Chỗ Phụ hoàng ta sẽ thỉnh tội, nàng không cần quan tâm.'' Hắn càng lúc càng cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào. Một tay kéo mạnh nàng, một tay không còn sức lực được Tiểu Trụ Tử nâng.
Nàng dùng sức hất tay hắn ra: ''Thiếp xin chàng đừng quan tâm thiếp nữa, để cho thiếp tự sanh tự diệt đi!'' Thấy chàng còn sống nàng đã không còn nuối tiếc, còn nàng sống hay chết cũng đã không còn ý nghĩa.
''Nàng làm sao vậy? Chẳng lẽ nàng cũng thật sự cho rằng mình là yêu nữ? Thật sự tin rằng ta bị thương bởi vì nàng, đừng dại dột, ta bị thương tất cả đều là âm mưu, không liên quan đến nàng.'' Hắn lạnh lẽo nhìn Vương Cổ Triều và Dương Xương Thành.
Hai người bọn họ vừa đón nhận ánh mắt của hắn, lập tức chột dạ sợ hãi cúi thấp đầu. Thái tử vừa mới tỉnh, chẳng lẽ phát hiện cái gì? Chuyện này..... Xong rồi!
''Thái tử, mặc kệ thế nào, Tử Nam luôn là tai họa, mà tai họa thì không được tồn tại, chàng hãy đi đi, để cho thiếp kết thúc cuộc đời.'' Nàng buồn thảm nói.
''Không!'' Hắn tóe ra lửa giận rống to.
Một tiếng rống này xé rách vết thương của hắn lần nữa, hắn chấn động, thân thể nửa quỳ trên đất.
Tiểu Trụ Tử vội vàng đỡ hắn, vội vàng nói với Lộ Tử Nam: ''Trước tiên ngài trở về với Thái tử đi, nếu ngài không đi, Thái tử cũng sẽ không đi, hiện tại nếu thân thể Thái tử không được cầm máu ngay lập tức, chỉ sợ sẽ mất máu đến chết.''
Nàng thấy miệng vết thương của hắn không ngừng chảy máu, cũng kinh hãi đè miệng vết thương của hắn lại, muốn cho máu đừng chảy nữa. Trong lòng nàng giãy giụa không thôi, tâm tình rối loạn.
''Nếu như nàng không đi, khăng khăng đến Hoàng tuyền (âm phủ), như vậy ta tình nguyện đi với nàng.'' Hắn đã quỳ rạp trên mặt đất, chỉ có thể dựa vào Tiểu Trụ Tử chống đỡ.
Nàng khóc rống: ''Đừng ép thiếp.''
Hắn chịu đựng một hơi nói ra: ''Cõi đời này nếu không có Lộ Tử Nam nàng, ta sống có ý nghĩa gì nữa?''
Nàng ôm chặt hắn: ''Nói thiếp khờ, chàng còn khờ hơn thiếp, được, thiếp theo chàng trở về.'' Nàng không muốn hắn thật vất vả mới tỉnh lại, lại chết theo nàng ở pháp trường, nàng tạm thời đồng ý đi cùng hắn.
Hắn vui mừng nở nụ cười: ''Tiểu Trụ Tử, nếu ta không may bất tỉnh lần nữa, ngươi ngàn vạn lần phải che chở Nam Nhi rời đi, tuyệt đối không thể.....để cho.....Phụ hoàng bắt nàng.....lần nữa..... Tất cả chờ ta.....tỉnh lại.....'' Hắn vừa mới nói xong, thân thể mềm nhũn, chìm vào trong bóng tối lần nữa.
''Thái tử!'' Lộ Tử Nam kêu to.
Tiểu Trụ Tử ôm hắn, muốn đưa về Đông cung ngay lập tức.
''Chậm!'' Thấy Thái tử bất tỉnh, Vương Cổ Triều lại lớn gan, tức thì bày ra gương mặt buồn nôn.
''Vương đại nhân, cứu Thái tử quan trọng hơn, chẳng lẽ ngươi còn có dị nghị?'' Tiểu Trụ Tử giận nói.
''Muốn cứu Thái tử bản quan làm sao có dị nghị, chỉ là Lộ Tử Nam là người Hoàng thượng hạ chỉ muốn chém, thánh mệnh, bản quan không thể mặc cho các ngươi mang đi.'' Vương Cổ Triều giả bộ khó khăn.
Tiểu Trụ Tử giận dữ: ''Ngươi vừa thấy Thái tử hôn mê, liền không có kiêng kỵ, thật sự đáng giận, Thái tử có dặn dò, ngài nhất định phải mang Nam phu nhân đi, nếu ngươi không cho Nam phu nhân ly khai, thì phạm vào tử tội mưu hại Thái tử.
''Nói thế nào?'' Dương Xương Thành giật mình hỏi.
''Các ngươi thấy Thái tử hôn mê, tay vẫn nắm chặt tay Nam phu nhân không thả, nếu như không để cho Nam phu nhân theo Thái tử rời khỏi, nếu Thái tử xảy ra chuyện ai chịu trách nhiệm!''
Lúc này Vương Cổ Triều và Dương Xương Thành mới bình tĩnh nhìn lên, quả nhiên, Thái tử đã muốn tắt thở, vẫn còn che chở Lộ Tử Nam không rời: ''Chuyện này....." Này thì khó làm rồi.
''Chẳng lẽ các ngươi muốn phạm vào tử tội mưu hại Thái tử?'' Tiểu Trụ Tử không buông lỏng nói. Hắn tuyệt đối không phụ sự ủy thác của Thái tử, không thể để cho bọn họ chém Nam phu nhân.
Vương Cổ Triều Và Dương Xương Thành hết sức tức giận, chuyện sắp thành công lại thất bại, bọn hắn thật hận!
''Nếu Vương đại nhân và Dương đại nhân không còn chuyện gì, nô tài mang Thái tử và Nam phu nhân rời đi.'' Tiểu Trụ Tử có chút đắc ý nói, xem hai lão tặc tử các ngươi còn có pháp bảo gì?
''Hừ!'' Vương Cổ Triều tức giận xoay người, bọn hắn không gánh chịu được tội danh gián tiếp hại chết Thái tử, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là cho đi.
Dương Xương Thành cũng giận đến nghiến răng, dậm chân trơ mắt nhìn tử tù Lộ Tử Nam an toàn theo Thái tử rời khỏi.