''Hôm nay ta không có sai người mang canh gà đến cho nàng.'' Triệu Hằng cau mày nói.
''Nhưng cung nữ kia rõ ràng nói là chàng sai nàng đưa tới, còn cố ý nói chàng dặn dò ta lập tức uống, lúc đó ta không có khẩu vị nên mới thưởng cho Châu Nhi các nàng, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.'' Lộ Tử nam nghĩ đến cũng có chút phát run, hình như có người muốn hại nàng, lại thần xui quỷ khiến Châu Nhi bọn họ thay nàng chịu khổ.
Mặt hắn trầm xuống: ''Người nào to gan như vậy!''
''Theo thái y mới vừa báo lại, các nàng ăn chính là thuốc phá thai!'' Tiểu Trụ Tử bẩm báo.
Sắc mặt của hắn càng âm trầm hơn.
''Thuốc phá thai!'' Nàng kêu lên, là ai ác độc như vậy, không tha cho đứa bé của nàng ra đời?
Hắn dùng sức vỗ bàn, giận không kiềm được: ''Người tới, dẫn Vương thị tới cho Bổn cung!'' Hắn hét lớn, nhất định là nữ nhân đó! Cả Đông cung chỉ nàng mới có can đảm làm ra chuyện như vậy, nàng đáng chết!
''Thái tử, chẳng lẽ chàng cho rằng Thái tử phi làm?'' Nàng kinh hãi.
''Không sai, nhất định là nàng, hơn nữa ta còn hoài nghi sau lưng nàng còn có chủ mưu.'' Mặt hắn đằng đằng sát khí, không ngờ bọn họ vô pháp vô thiên đến tình trạng này, có lẽ đây là bước đầu tiên bọn họ hành động.
Nàng kinh ngạc: ''Nàng thật sự hận thiếp như vậy?''
Hắn đi về phía nàng, cảm xúc kích động: ''Hoàn hảo nàng không uống chén canh gà đó, nếu không hậu quả thật không tưởng tượng nổi.'' Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đáng sợ đó, tay của hắn không nhịn được run rẩy, tâm cũng thắt lại.
Tim của nàng đập mạnh: ''Đúng vậy, thật là nguy hiểm, chỉ là bọn Châu Nhị thay thiếp chịu tội rồi, thiếp cảm thấy có lỗi với các nàng.''
''Ta sẽ lấy lại công đạo cho bọn họ.'' Cuối cùng hắn không khống chế được lửa giận, bọn họ lại dám xuống tay với Nam Nhi, hắn muốn phản kích, mà còn tuyệt không dung tình.
''Thái tử, Thái tử phi đã được mang tới.'' Thị vệ đẩy ngã Vương Nhu Thủy bị sợ đến toàn thân phát run đến trước mặt hắn.
Vương Nhu Thủy sợ hãi, nàng biết sự tình bại lộ, nàng vạn kiếp bất phục rồi.
Toàn thân hắn tràn ngập sát khí đi về phía nàng: ''Ngươi đáng chết!'' Hắn dùng sức đá nàng một cước.
Lập tức nàng bay xa một trượng, ngã xuống đất không dậy nổi: ''Thái tử..... Tha..... Mạng.''
''Ngươi dám hạ độc thủ với Nam Nhi, tội ngươi đáng chết vạn lần!'' Hắn níu lấy nàng, trong mắt tràn đầy tức giận không khống chế được.
Nàng sợ đến gần như không thể hô hấp được: ''Ta biết sai rồi, tuyệt đối không dám tái phạm.....''
Hắn hung hăng đánh nàng một bạt tai: ''Càn rỡ, ngươi còn muốn có lần sau!'' Hắn bừng bừng lửa giận.
''Thái tử, đừng đối với nàng như vậy, nàng là Thái tử phi!'' Lộ Tử Nam ngăn cản hắn làm ra chuyện không may.
''Làm ra loại chuyện này, nàng sẽ không còn là Thái tử phi, ta muốn phế nàng.'' Hắn nghiêm nghị nói.
Vương Nhu Thủy tê liệt, khóc đến một mất một còn.
''Thái tử, không cần.'' Lộ Tử Nam không đành lòng.
''Tội nàng không thể tha, đã đánh mất tư cách làm Thái tử phi.'' Hắn không chút khoan dung: ''Người tới, giải xuống, nhốt vào thiên lao, Bổn cung sẽ xử trí!'' Hắn muốn một lưới bắt hết kẻ chủ mưu.
''Thái tử!'' Vương Nhu Thủy thê thảm kêu.
''Thái tử --'' Lộ Tử Nam thật không đành lòng.
''Không nên nói nữa!'' Hắn kiên quyết.
''Ai!'' Vương Nhu Thủy làm như vậy cũng vì muốn củng cố địa vị của mình, nàng có thể hiểu được, chỉ là Vương Nhu Thủy làm vậy quá độc ác, nàng không ngừng thở dài.
''Ta không cho phép nàng bị bất kỳ thương tổn nào thêm lần nữa, kể từ hôm nay ta muốn phái thêm thị vệ đến Hồng Điện, về sau chuyện ăn uống của nàng phải được kiểm tra chặt chẽ, một chuyện cũng không thể khinh thường.'' Nàng thiếu chút nữa bị thương tổn khiến hắn vẫn còn sợ hãi, hắn tuyệt đối không để xảy ra chuyện như thế nữa.
Nàng ngoại trừ thở dài cũng chỉ là thở dài, Đông cung giống như một lồng chim to lớn thâm sâu giữ chặt nàng, khiến nàng không thể cử động, cũng không thể thoát khỏi.
*****
''Nương nương, Nhu Thủy thất bại, phải làm sao bây giờ?'' Vương Cổ Triều gấp đến độ đầu đầy mồ hôi đến tìm Vương quý phi.
''Nha đầu này thật sự ngu không chịu được!'' Vương quý phi phỉ nhổ. Nha đầu này chưa từng làm chuyện gì ra hồn.
''Sao ngươi lại nói những lời như thế, nàng đã bị nhốt vào thiên lao, Thái tử lấy tội danh hung tàn thất đức mà phế nàng.'' Hắn nóng nảy nói.
''Chuyện đã tới nước này, là hắn ép chúng ta, cũng đừng trách ai gia tuyệt tình!''
''Ý của nương nương là.....?'' Trong lòng hắn nắm chắc.
''Ca ca, chúng ta ra tay trước mới chiếm được lợi thế, Hoàng đế lão nhân này tuổi già sức kém, theo ta thấy hắn không còn nhiều thời gian lắm, mất đi chỗ dựa vững chắc này, tương lai Thái tử lên ngôi muốn giết đầu tiên nhất định là chúng ta.''
Trong lòng hắn cả kinh: ''Ta hiểu, nương nương nói ta phải làm sao bây giờ?'' Dã tâm của hắn cũng cực kỳ lớn, nếu lấy được thiên hạ, muội muội không có con, vậy hắn đương nhiên sẽ thành Hoàng đế, nghĩ đến hắn lập tức vui vẻ.
''Được, ở kinh thành ít nhất cũng có một nửa nhân mã theo phe chúng ta, vừa đủ chống lại nhân mã của Thái tử, chúng ta có thể liều mạng một phen.'' Nàng sớm âm thầm an bài tất cả, chỉ đợi ngày này.
''Tốt, nương nương tính khi nào động thủ?'' Hắn ngoan tâm.
''Phát động đảo chính là chuyện lớn, chúng ta phải xem thời cơ mới có thể một lần hành động liền thành công, nếu không người chết sẽ là chúng ta.''
''Nhưng cũng không nên kéo dài quá lâu, Thái tử hắn rất khôn khéo, có lẽ sớm phát hiện ra cái gì.'' Hắn nhắc nhở nàng.
''Ta biết rồi, Thái tử là chướng ngại lớn nhất của chúng ta, đáng tiếc từ đầu đến cuối vẫn trừ bỏ không được, nhưng lần này ta muốn hắn với cả giang sơn Đại Tống đều dễ như trở bàn tay!'' Nàng ác độc nói.
''Ừm!'' Hắn gật đầu, cũng mang vẻ mặt tính toán.
''Tháng sau là sinh thần của Hoàng thượng, chúng ta chọn ngày này động thủ, lúc cơm no rượu say, sẽ không ai nghĩ đến thời đại thay đổi, thừa dịp lúc này chúng ta đánh bất ngờ, giết bọn hắn không chừa mảnh giáp!'' Nàng âm ngoan nói.
''Được, cứ làm như thế!''
''Ngày đến gần, động tác huynh phải nhanh.'' Nàng dặn dò.
''Muội yên tâm, Vương thị nhất tộc chúng ta sẽ chờ thâu tóm thiên hạ Đại Tống!'' Hắn khoác lác vô sỉ.
Nàng lộ ra nụ cười điên cuồng, sau khi thành công nàng sẽ trở thành Nữ hoàng đế thứ hai sau Hoàng đế Tắc Thiên của Đại Chu, nàng cười điên cuồng không dứt.
Hắn thấy không khỏi kinh hãi, có lẽ hắn có cô muội muội có dã tâm còn lớn hơn cả hắn. Hắn sợ hãi rùng mình.
*****
''Thế nào?'' Triệu Hằng hỏi Hắc y nhân đứng trong chỗ tối.
''Ngày hành động là ngày sinh thần của Hoàng thượng.'' Hắn lộ ra tuấn dung khiến người ta hoa mắt.
''Ừ, ta biết, Hãn Tuyệt, lần này nhờ có ngươi.'' Triệu Hằng vỗ vỗ vai Hãn Tuyệt, Văn Hãn Tuyệt là bạn thân đắc lực và ẩn mật nhất của hắn.
Văn Hãn Tuyệt nhún vai: ''Chuyện nhỏ.''
Hắn gõ nhẹ đầu vai Văn Hãn Tuyệt: ''Ngươi vẫn tự đại như trước.'' Hắn cười ha ha, chuyện Hãn Tuyệt ra tay, từ trước đến giờ rất ít có sai lầm.
Tuấn mi Văn Hãn Tuyệt khẽ nhếch: ''Đây là đương nhiên.'' Hãn Tuyệt vẫn là đức hạnh này, Triệu Hằng lắc đầu. Nhưng Hãn Tuyệt tự đại không phải không có đạo lý, thuở nhỏ hắn và Hãn Tuyệt lớn lên cùng nhau, biết năng lực Hãn Tuyệt vượt xa tưởng tượng, nếu hai người không phải sinh tử chi giao, tuyệt đối tin tưởng lẫn nhau, nếu không hắn thật sự có vài phần sợ hãi năng lực của Hãn Tuyệt.
''Đây là tin tức khác mà ngươi muốn.'' Văn Hãn Tuyệt đưa cho hắn một phong thư.
Hắn nóng vội tiếp lấy, cực kỳ kích động: ''Huynh đệ! Đa tạ!''
''Không dám, tình yêu là thứ thật giày vò.'' Văn Hãn Tuyệt xì mũi coi thường.
''Đừng cười ta, gặp phải ngươi sẽ biết.'' Hắn không vui nói.
Vẻ mặt Văn Hãn Tuyệt xem thường: ''Nếu không còn chuyện gì, ta đi đây.'' Hắn còn có chuyện vui đang chờ hắn!
''Ừ.'' Hắn mỉm cười. Không biết tiểu tử này vội vã đi nơi nào phong lưu khoái hoạt đây.
''Ta đi đây.'' Trong nháy mắt hắn biến mất không còn bóng dáng.
''Võ công Hãn Tuyệt tiến thêm một bước.'' Hắn không thể không khâm phục.
''Thái tử?'' Thấy Văn Hãn Tuyệt rời đi, Tiểu Trụ Tử nóng lòng hỏi.
Hắn giơ tay: ''Bổn cung đã sớm nắm được tiên cơ, nhất cử nhất động của mấy người Vương quý phi đều nằm trong lòng bàn tay.''
Tiểu Trụ Tử thở phào nhẹ nhõm: ''Nhưng ngài muốn làm thế nào?''
''Giết!'' Hắn phun ra một từ duy nhất, nói xong nắm chặt phong thư Văn Hãn Tuyệt đưa cho hắn trong tay xong phất tay áo bỏ đi, không ai có thể mơ tưởng giang sơn Đại Tống của hắn!
*****
Hôm nay là sinh thần của Hoàng đế, cả nước vui mừng, vua và dân chúng khắp nơi ăn mừng, các đại thần từng người từng người chúc mừng.
Rầm rộ khó thấy.
''Hoàng thượng, cung chúc Thánh thể an khang, hôm nay cần phải uống nhiều một chút.'' Vương quý phi liều mạng rót rượu cho Hoàng đến.
Hoàng đế vui mừng một ly lại một ly, cũng có chút say.
Vương quý phi lấy ánh mắt ra hiệu cho Vương Cổ Triều đi chuốc rượu cho Triệu Hằng vẫn nghiêm mặt, tốt hắn hắn cũng nên uống sau, như vậy mới có thể làm việc.
Vương Cổ Triều hiểu ý, lôi kéo Dương Xương Thành và Liêu Tông Nghiêm, ba người không có hảo ý đi tới trước mặt Triệu Hằng.
''Thái tử, hôm nay là Thánh thọ của Hoàng thượng, ngài cũng phải uống thêm vài chén chúc mừng đó!'' Vương Cổ Triều giơ rượu, khuôn mặt tươi cười chào đón.
Triệu Hằng lạnh lùng nhìn hắn một cái, ẩn nhẫn khinh thường ngửa đầu uống cạn một chén lớn.
Khiến cho nụ cười ảm đạm cứng trên mặt Vương Cổ Triều thoáng chốc cười lên.
Lúc này Dương Xương Thành cũng vội vàng tiếp lời: ''Thái tử, vi thần kính ngài ly này --''
Không đợi hắn nói xong, Triệu Hằng sảng khoái uống cạn một chén này.
''Thái tử, chàng không thể uống như thế.'' Ngồi bên cạnh, Lộ Tử Nam thấy thế lo lắng ngăn cản.
''Ai, Nam phu nhân, hôm nay là ngày vui của cả nước, để cho Thái tử uống nhiều thêm hai chén cũng không sao, ngay cả Nam phu nhân ngài cũng nên uống hai chén để chúc mừng mới đúng, ly này thần kính Nam phu nhân.'' Liêu Tông Nghiêm đưa ly rượu cho Lộ Tử Nam.
Triệu Hằng lấy rượu trong tay nàng: ''Nam Nhi đang có thai, để Bổn cung uống thay nàng!'' Hắn lại một hớp uống cạn.
''Thái tử chàng --'' Mắt nàng choáng váng, hôm nay Thái tử xảy ra chuyện gì vậy?
''Thái tử, tửu lượng khá, vi thần bội phục bội phục, chúng ta lại kính Thái tử một ly.'' Vương Cổ Triều kính thêm một chén.
Triệu Hằng cười cười, không chút nghĩ ngợi uống cạn.
Lập tức mặt mày ba người hớn hở, âm thầm hả hê, dù sao Thái tử vẫn còn trẻ, dỗ hai ba câu thì dễ dàng giải quyết: ''Thái tử, thêm một chén nữa thì thế nào?''
Thân thể Triệu Hằng rõ ràng lung lay hai cái: ''Không thành vấn đề!'' Sau khi hắn uống xong chén này, chậm rãi gục trong ngực Lộ Tử Nam.
''Thái tử!'' Lộ Tử Nam giật mình.
Ba người mừng thầm: ''Nếu Thái tử say rượu, vi thần không quấy rầy nữa.'' Mục đích bọn họ đã đạt được nên rút lui.
Lộ Tử Nam gật đầu. Đám người kia rõ ràng có dụng ý khác, cố tình Thái tử chàng -- nàng cảm thấy có vấn đề, nhẹ lay động Triệu Hằng: ''Thái tử, tỉnh, chàng sẽ không dễ dàng say như vậy chứ?'' Nàng đã từng thấy tửu lượng của hắn, không tin có mấy chén như vậy là có thể khiến hắn say khướt nằm trong lòng nàng, bất tỉnh nhân sự.
Hắn nằm trong ngực nàng cười khẽ, cố ý cọ sát hồi lâu, chưa từng có loại cơ hội được nhuyễn hương ôm trong lòng này.
''Chàng --'' Lộ Tử Nam nổi cáu, hắn đang mượn cớ say rượu ăn đậu hũ nàng.
''Hư!'' Ý hắn bảo nàng an tĩnh, lại ở trong ngực nàng sờ soạng lung tung một phen. Khiến nàng vừa nóng vừa giận lại không tiện phát tác, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ thành gan heo.
''Còn không dừng tay, thiếp sẽ không khách khí với chàng.'' Nàng bị hắn trêu chọc đến ngứa ngáy khó chịu, cắn răng nói.
Lúc này hắn mới thở dài dừng tay, nhưng vẫn dựa sát vào ngực nàng, kể từ khi nàng cự tuyệt hắn đến nay, đây là lần đầu hắn ở gần nàng như vậy, hắn thật nhớ hương vị của nàng, thật nhớ thân thể xinh xắn của nàng nằm trong ngực hắn hờn dỗi, ngày đó sẽ không còn lâu nữa, hôm nay hắn muốn giải quyết tất cả mọi chuyện: ''Nam Nhi, nàng bình tĩnh nghe cho kỹ, hơi chút nghiêng đầu nhìn về phía bên trái, thấy một đám thị vệ hay không? Đám thị vệ đó là tâm phúc của ta, nếu có chuyện gì xảy ra, ta muốn nàng lập tức trốn sau bọn họ, bọn họ sẽ thề chết bảo vệ nàng an toàn.''
Toàn thân nàng cứng đờ, sắc mặt thay đổi: ''Có thể nói cho thiếp biết chuyện gì xảy ra hay không?'' Nàng kinh hãi.
''Vương quý phi bọn hắn muốn đảo chính.'' Hắn vẫn làm bộ say rượu nằm trong lòng nàng, nhỏ giọng nói tình huống sắp xảy ra tối nay.
Nàng hít một hơi: ''Bọn hắn dám.....''
''Trước đó không nói cho nàng biết, chính là sợ nàng sợ, vào lúc này ta muốn nàng giữ bình tĩnh, yên lặng theo dõi biến hóa, tất cả không có việc gì.'' Hắn trấn an nàng.
Nàng gật đầu, biết giờ phút này nàng phải giữ bình tĩnh, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, nếu không sẽ đánh rắn động cỏ: ''Đây là nguyên nhân chàng giả say sao?''
Hắn lại cố ý nhúc nhích trong ngực nàng một hồi, mượn dịp ăn không ít đậu hũ mới cười nói: ''Không sai, hắn muốn ta uống say để dễ thực hiện, ta liền tương kế tựu kế, xem ai có thể giả heo ăn cọp thành công.''
Nàng cười yếu ớt: ''Chàng đó!'' Lúc này chỉ có hắn còn có thể cười đùa, coi như không có chuyện gì.
''Thái tử, thật sự say à?'' Sau khi Vương quý phi chuốc say Hoàng đế, không yên lòng tới xác định xem Triệu Hằng có thật sự bị giải quyết hay không.
Lộ Tử Nam thấy nàng, cố giữ bình tĩnh: ''Đúng vậy, chàng uống quá nhiều, khuyên cũng không khuyên được.'' Nàng giả bộ ảo não.
Vương quý phi mừng thầm: ''Có lẽ sinh thần Hoàng thượng khiến hắn vui mừng, cho nên uống nhiều hai chén.'' Nàng cố ý đẩy hắn một cái, muốn xác định hắn say thật hay không.
Đương nhiên hắn lập tức mượn lực tới sát vào trong ngực Lộ Tử Nam, quậy đến cả người nàng nóng lên, thân thể cực kỳ nóng, Thái tử thật là --nàng xấu hổ muốn chết.
''Ơ, Thái tử say cũng biết nhào vào trong nhuyễn ngọc ôn hương, thật không hổ là Thái tử phong lưu.'' Sau khi Vương quý phi xác định hắn thật sự say, xì mũi coi thường nói.
Lộ Tử Nam xấu hổ hận không có một cái động để chui vào: ''Nương nương nói đùa.''
Vương quý phi hừ lạnh: ''Nếu Thái tử đã say, ai gia cũng muốn trở về chăm sóc Hoàng thượng.'' Nàng khinh thường xoay người.
''Thái tử, nàng đi rồi.'' Lộ Tử Nam nhỏ giọng nói.
"Hừ, lần này nữ nhân này chạy trời không khỏi nắng rồi.'' Hắn nằm trong ngực nàng lạnh lùng nói.
''Chàng muốn giả bộ say tới khi nào?'' Nàng xấu hổ lo lắng uốn éo người. Hắn thật sự không an phận, toàn thân đều bị hắn sờ mó.
Hai tay hắn không thành thật tiến công trước ngực nàng. Nàng tức giận xê dịch thân thể thuận tiện đẩy hắn ra xa: ''Nếu không thành thật, ta sẽ kêu to phi lễ đó.''
''Ai có thể ngờ được đường đường là một Thái tử lại dùng thủ đoạn phi lễ để đoạt lấy một nữ nhân?'' Hắn không ngừng cười nham nhở, lại tiếp tục khi dễ, lúc này ôm nàng kín không một kẽ hở, có ý chấm mút.
''Chàng --'' Nàng đỏ mặt vô cùng tức giận.
''Đừng nóng giận, ta tin tưởng không bao lâu nữa, Vương quý phi sẽ có hành động.'' Trong mắt hắn lóe sáng sự sắc bén bức người.
''Chàng đã chuẩn bị xong chưa?'' Nàng khẩn trương hỏi.
''Yên tâm.'' Hắn vẫn bình chân như vại, bộ dạng hoàn toàn nắm chắc.
Nàng ngầm thở ra một hơi: ''Như vậy thì tốt.''
''Nhớ kỹ lời ta mới nói với nàng, đối với ta an toàn của nàng là quan trọng nhất.'' Hắn nghiêm nghị nhắc nhở nàng.
''Ừ.'' Nàng khẽ gật đầu: ''Thiếp sẽ chiếu cố mình, chàng cứ việc an tâm làm chuyện chàng nên làm.'' Nàng không muốn hắn vì nàng mà để lỡ chánh sự, thành chướng ngại vật của hắn.
''Chăm sóc chính mình, cuối cùng ta không bỏ xuống được nàng.'' Ôm nàng, hắn vẫn không ngừng lo lắng đao kiếm không có mắt, ngộ nhỡ --
''Đừng lo lắng cho thiếp.'' Nàng vẫn thoát không được trở thành gánh nặng của hắn.
''Bọn hắn bắt đầu hành động!'' Hắn cười lạnh.