Hoàng Phi Ham Sắc Cả Tài


Tì nữ sững sờ, sau đó khuôn mặt tràn đầy sự bối rối, không biết phải làm như thế nào: “Có, ở trong tủ…”
Nói xong, tì nữ giống như hiểu ra điều gì đó, trước mắt sáng lên.

“Lạc công tử, ý của ngài là…!”
Tô Diễm vội vàng “xuỵt” một tiếng với nàng ta: “Nhỏ tiếng thôi.”
Sau đó cô hất cằm về phía bên ngoài phòng, lại nói.

“Bây giờ nhân lúc phu nhân các ngươi kéo dài thời gian cho chúng ta, mau đi lấy đi.”
“Vâng, nô tì đi ngay.”
Lúc này, bên ngoài phòng.

Bởi vì bị Lục thị cản trở nhiều hơn, Âu Dương thị và Từ Chiêu Chiêu đã nhận định chuyện Lục thị thông dâm với người khác.

“Lục thị, ngươi ngăn cản như vậy, là không để người mẹ chồng này vào mắt đúng không, hay là phải để bổn phu nhân đi mời tướng gia đến!”
Trong lòng Lục thị đã hoảng loạn từ lâu, nhưng vì kéo dài thời gian để cho Tô Diễm chạy trốn, nàng ta chỉ có thể cứng rắn chống đỡ.

“Mẹ, con dâu không có ý này, trong phòng ngoại trừ nô tì của con dâu ra thật sự không có người nào khác.”
Từ Chiêu Chiêu nhếch khóe miệng, dương dương tự đắc nói: “Rốt cuộc có hay không, đại tẩu để chúng ta vào kiểm tra không phải là biết sao.”
Lục thị vẫn muốn nói gì đó, không ngờ lúc này Từ thừa tướng lại đột nhiên đến.
Hóa ra, trước khi Âu Dương thị và Từ Chiêu Chiêu đến đã kêu người đi mời Từ thừa tướng.

Trên đường đi Từ thừa tướng đã biết xảy ra chuyện gì, vì vậy lúc này đi đến viện này, sắc mặt của ông ta rất xấu, trong lòng ông ta không muốn ồn ào, lật mặt với nhà họ Lục quá sớm, cũng không nghĩ đến đứa con gái này của mình lại không nghe lời như vậy, còn tìm phu nhân của ông ta đến.

Bình thường Âu Dương thị là người cưng chiều, bao che khuyết điểm của con trai mình nhất, nếu để bà ta biết được Lục thị có thể cùng với người đàn ông khác thông dâm, sao có thể chịu để yên chứ.

“Ồn ào cái gì, để người khác biết được rồi đến xem chuyện nực cười của bổn tướng sao?” Từ thừa tướng nhìn một vòng đám người trong viện, giọng điệu không được tốt nói.

Âu Dương thị hành lễ với ông ta, sau đó chỉ vào Lục thị.

“Tướng gia, hôm nay ta không phải vô duyên vô cớ đến tìm nàng ta gây sự, mà là người ta phái đi, tận mắt nhìn thấy Lục thị sai người khác từ cửa sau đón một nam nhân trẻ tuổi vào phủ, hơn nữa không sai lệch, đi đúng vào căn phòng này.”
Từ Chiêu Chiêu cũng bổ sung thêm: “Phụ thân, mẫu thân nói không sai, thật sự là như vậy, nếu như người không tin có thể hỏi người mà mẫu thân phái đi, đây đều là chuyện tận mắt nhìn thấy, kiên quyết sẽ không nói linh tinh.”
Lục thị đi lên, còn muốn giải thích.

“Phụ thân, chuyện không phải như vậy…”
Từ thừa tướng bị tiếng ồn ào làm cho đau đầu, ông ta cũng biết Âu Dương thị đã đến, hôm nay nếu như không để bà ta kiểm tra kỹ càng, thì không thể kết thúc được, nên ông ta cũng không nghe Lục thị sau đó nói cái gì, vẫy tay.

“Được rồi, đừng nói nữa, muốn kiểm tra thì kiểm tra đi.”
Từ Chiêu Chiêu thấy Từ thừa tướng lên tiếng, khuôn mặt tràn đầy sự vui mừng, hừ một tiếng với Lục thị, sau đó đi đầu, dẫn theo mấy bà bà.
Mặc dù Lục thị vẫn còn muốn ngăn cản, nhưng Từ thừa tướng cũng ở đây, nàng ta cũng không dám nhiều lời, trong lòng chỉ hi vọng Tô Diễm đã nhảy qua cửa sổ cao để chạy trốn.

Bên này, Từ Chiêu Chiêu đã đi đến cửa phòng.

Nàng ta nhấc chân lên đạp một cái.

“Lục soát cho bổn tiểu thư!”
Sau đó nàng ta cũng rất nhàn nhã, thong dong đi vào trong phòng, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong phòng có hai tì nữ, đều ngoan ngoãn đứng ở một bên, trông có vẻ không có manh mối gì.

Ánh mắt của Từ Chiêu Chiêu lướt qua hai người hầu đang cúi đầu, sau đó thu lại.

“Lục soát cẩn thận cho ta, trên giường, trong chăn, còn có dưới gầm giường, tủ quần áo gì đó, đều không được bỏ qua.”
Rất nhanh, người lục soát đi qua báo cáo.

“Tứ tiểu thư, không tìm thấy ai.”
Từ Chiêu Chiêu trợn tròn mắt: “Sao có thể chứ! Đã tìm hết chưa?”
Lúc này Từ thừa tướng, Âu Dương thị và Lục thị đi vào, đồng thời cũng nghe thấy lời báo cáo của thuộc hạ.

Lục thị liếc nhìn Tô Diễm đã cải trang thành người hầu, thở phào nhẹ nhõm.

Ngược lại Âu Dương thị vẫn có chút không tin: “Tận mắt nhìn thấy người đi vào, sao có thể không tìm thấy chứ, chẳng lẽ nhảy qua cửa sổ chạy trốn rồi?”
Từ thừa tướng vốn dĩ không muốn làm lớn chuyện này, bây giờ nghe thấy lời nói này của Lục thị, trầm giọng nói.

“Được rồi!”
Nói xong, ông ta liếc nhìn khắp căn phòng, lại nói.

“Không có người, vậy là do các ngươi nhìn nhầm rồi, được rồi, bổn tướng còn có việc, các ngươi đưa người trở về đi.”
Nghe thấy vậy, Từ thừa tướng vốn định rời đi, ánh mắt lại vô tình nhìn thấy ngón tay trắng nõn đang rũ xuống của Tô Diễm, bước chân dừng lại, mắt cũng đột nhiên nheo lại….
“Đợi đã…”
Lời nói của Từ thừa tướng vừa rơi xuống, đã đi đến trước mặt Tô Diễm, nheo mắt nhìn chằm chằm vào cô.

“Ngẩng đầu lên để bổn tướng nhìn.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui