Hoàng Phi Khuynh Thiên Hạ Phượng Ngâm Sương Quân Mặc Trần


Nam Sở vương triều Thiên Trạch năm thứ mười bốn, mùa đông khắc nghiệt, nước đóng thành băng.
Gió vù vù thổi mạnh, sâu trong địa lao u ám, truyền đến từng tiếng roi vọt, kèm theo tiếng kêu thảm thiết thống khổ của nữ nhân, khiến cho người ta có loại cảm giác sởn tóc gáy.
Lại nhìn trong các phòng giam chất đống đủ loại hình cụ, mặt trên tràn đầy máu đỏ tươi, thậm chí còn dính da thịt người, quanh năm suốt tháng từng tầng từng tầng chồng chất xuống, đã sớm bao trùm màu sắc ban đầu, tăng thêm thập phần đáng sợ.
Nữ nhân bị trói trên cột xõa tung tóc, trên người đã sớm bị đánh cho máu thịt be bét, thậm chí còn có dấu của thanh sắt nung nóng, nhìn qua đã thấy rùng mình, nhưng hết thảy vẫn chưa kết thúc.
"Á!".

Một chậu nước muối bị hất tới, nữ nhân phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thống khổ làm cho cả người nàng phát run, nhưng cũng không ngăn cản được oán hận cùng bất khuất trong ánh mắt nàng.
Nam nhân mặc long bào màu vàng sáng đứng trước mặt nàng lạnh lùng lên tiếng: "Phượng Ngâm Sương, thức thời một chút nhanh chóng nhận tội, ngươi cũng có thể bớt chịu chút khổ sở."
Phượng Ngâm Sương trước kia đã hoàn toàn biến mất, nhưng cho dù chật vật như vậy cũng vẫn không che giấu được nàng một thân kiêu ngạo: "Thần thiếp vô tội, tuyệt đối không chịu oan ức nhận tội."
Một nữ tử thanh tú, mềm mại ở bên cạnh lập tức lấy khăn tay lau nước mắt:"Hoàng Thượng phải làm chủ cho thần thiếp, đáng thương cho hoàng tử của chúng ta, mới ba tháng còn chưa sinh ra đã chết non, thần thiếp làm sao đối mặt với Hoàng Thượng, đối mặt với liệt tổ liệt tông hoàng thất."
Tô Mạn Nhu là tỷ muội tốt của nàng, nàng đối với ả vô cùng tín nhiệm, ả có thể trở thành quý phi đều nhờ Phượng Ngâm Sương nàng một tay đề bạt, nhưng hiện tại mới biết cái gì gọi là dẫn sói vào nhà.

Nhớ tới đủ loại chuyện trước kia, Phượng Ngâm Sương không rét mà run, lòng người sao có thể đáng sợ như vậy?
Nam Ngự Thiên vội vàng an ủi: "Nhu Nhi yên tâm, trẫm chắc chắn vì ngươi lấy lại công đạo, đem tiện phụ kia băm thành trăm mảnh, người đâu, tiếp tục hành hình!"
Tô Mạn Nhu bày ra bộ dạng cực độ thương tâm tựa vào trong ngực Nam Ngự Thiên, nhưng sau lưng nhìn về phía Phượng Ngâm Sương, trong ánh mắt lại tràn đầy oán hận cùng hung ác, còn có một tia vui sướng khi thấy người gặp họa.
Hoàng đế ra lệnh một tiếng, Phượng Ngâm Sương từ trên cột bị kéo xuống, sau đó đem tay nàng đặt ở trên bàn, mà ở trước mặt nàng, đang ngang một thanh đại khảm đao.
"Trẫm lại cho ngươi một cơ hội cuối cùng, mười ngón tay liên tâm*, ngươi sẽ không muốn nếm thử cảm giác sống động bị chém đứt mười ngón tay chứ." (*mười ngón tay liên tâm: ngón tay liền với ruột, ý chỉ tay đứt ruột xót)
Nhìn thấy tình hình trước mắt, sắc mặt Phượng Ngâm Sương càng thêm trắng bệch, nhưng vẫn kiên định lắc đầu: "Không, ta chưa từng làm chuyện gì, chết cũng sẽ không thừa nhận."
"Thật sự là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, hành hình."
"Á!".

Lúc này đây tiếng kêu so với lúc trước càng thêm thảm thiết, trên bàn nằm mười ngón tay đứt lìa máu chảy đầm đìa, Phượng Ngâm Sương nằm trên mặt đất thân thể đau đến không ngừng phát run, nàng hiện tại quả thực là sống không bằng chết.
Người đàn ông mà nàng từng yêu thương, lúc này lại lạnh lùng tuyên án tử hình nàng: "Ngươi làm hoàng hậu nhưng năm năm không có hài tử, ấy là tội thứ nhất; ghen tị mưu hại hoàng tự trong bụng Tô quý phi, tội thứ hai.


To gan lớn mật lại dám hạ độc mưu hại Thái hậu, tội ba.

Phượng Ngâm Sương, ngươi thủ đoạn độc ác như thế, xúc phạm thiên uy, lẽ ra phải tru di cửu tộc."
Không, nàng không có!
Chuyện đến nước này, nàng làm sao có thể không rõ, tất cả đều là âm mưu của hắn và Tô Mạn Nhu, nhưng nàng không cam lòng cứ như vậy mà chết đi, gia gia nàng là nguyên lão tam triều trong bách quan đức cao vọng trọng, vây cánh trải rộng triều chính.

Lúc trước Nam Ngự Thiên có thể kế vị toàn bộ dựa vào Phượng gia một tay nâng đỡ, hắn lại dám đối với nàng như vậy!
Có lẽ là nhìn thấu tâm tư của nàng, Nam Ngự Thiên cười lạnh nói: "Ngươi không phải đến bây giờ còn vọng tưởng Phượng thái sư sẽ tới cứu ngươi chứ? Trẫm chính là chân mệnh thiên tử, Cửu Ngũ Chí Tôn, há có thể sợ một Phượng gia nhỏ bé? Trẫm nhận được một lá thư tố Phượng thái sư tham ô nhận hối lộ, chứng cớ xác thực, trẫm đã hạ chỉ chém đầu cả nhà."
Cái gì, Phượng Ngâm Sương không dám tin mở to hai mắt: "Không...!Không thể nào...".
Phượng gia cội nguồn sâu xa, làm sao có thể dễ dàng ngã xuống như vậy, gia gia nàng cả đời thanh liêm, làm sao có thể tham ô nhận hối lộ, đây là âm mưu, hết thảy đều là âm mưu
Hoá ra mục đích của hắn căn bản cũng không phải là nàng, mà là Phượng gia, hắn sớm đã tồn tại tâm tư diệt trừ Phượng gia.

Phượng Ngâm Sương căm hận nhìn hắn: "Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do, Nam Ngự Thiên, ngươi vậy mà vong ân phụ nghĩa, ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng, tuyệt đối!"
Nam Ngự Thiên không tức giận cười ngược lại: "Phượng thái sư là nguyên lão tam triều, được hoàng gia gia cùng phụ hoàng coi trọng, nếu như không phải bất đắc dĩ trẫm cũng không muốn giết hắn, bất quá hiện tại, trẫm có thể cho ngươi một cơ hội cứu bọn họ."
Phượng Ngâm Sương thân thể run lên, nhất thời hiểu được cơ hội hắn nói là gì.
"Ngày mai trên pháp trường, nếu một mình ngươi gánh chịu mọi tội lỗi, trẫm đương nhiên sẽ thả bọn họ an toàn."
"Lời của ngươi nói là thật?" Phượng Ngâm Sương nhìn vào ánh mắt của hắn hỏi ra lời cuối.
"Quân vô hí ngôn!"
Hiện tại, nàng còn có lựa chọn khác sao? Nếu nàng đã là nữ nhi của Phượng gia, như vậy nhất định sẽ bảo vệ Phượng gia, nếu mạng của Phượng Ngâm Sương có thể đổi lấy tính mạng bảy mươi hai người phượng gia, nàng đương nhiên không thể từ chối.
Cuồng phong gào thét, tuyết lớn đầy trời.
Buổi trưa, trên pháp trường, bảy mươi hai cây cột vây quanh một vòng, những gương mặt quen thuộc bị trói ở phía trên, đều là người thân của Phượng Ngâm Sương nàng.
Đám người phía dưới đứng ngồi không yên, người người bàn tán, thậm chí chất vấn, không thể tin nổi Phượng thái sư gia tộc lương thiện, chính trực lại làm ra chuyện như vậy.
Phượng Ngâm Sương quỳ trên mặt đất, từng chữ từng chữ thú nhận tất cả tội trạng không thuộc về nàng.
Phượng thái sư đau đớn nói: "Ngâm Sương, ngươi sao có thể ngốc như vậy, ngươi cho rằng ngươi nhận tội, súc sinh này sẽ buông tha cho chúng ta sao?"
Nàng gắt gao nhìn Nam Ngự Thiên ngồi trên cao, hy vọng hắn có thể giữ lời hứa, thả người nhà nàng.
Lúc này, khóe miệng Nam Ngự Thiên nhếch lên một nụ cười lạnh như băng, tay hắn nhẹ nhàng giương lên, giám trảm quan ra lệnh một tiếng, đao phủ nâng đao, đồng loạt bảy mươi hai cái đầu người từ trên cột nhà lăn xuống.


Thậm chí, ngay cả đứa bé mới sinh một tháng cũng không chịu buông tha.
Bảy mươi hai sinh mệnh, trong nháy mắt bị tiêu diệt, Phượng gia diệt vong.
Phượng Ngâm Sương hai mắt đỏ bừng, khàn giọng: "Nam Ngự Thiên, ngươi đồ đạo đức giả bất lương không giữ lời, ta sẽ giết ngươi!"
Nàng muốn xông qua, lại bị thị vệ ngăn lại, một cước đá vào bụng, từ trên đài cao lăn xuống.
Phượng Ngâm Sương ngửa mặt lên trời cười dài, trong mắt chảy xuống hai hàng huyết lệ, nàng gắt gao nhìn hắn, nếu ánh mắt có thể giết người, như vậy Nam Ngự Thiên hiện tại nhất định là ngàn vạn vết thương.
"Cái gì trung can nghĩa đảm, thiết huyết đan tâm, thiên đạo bất công, Phượng gia ta ba đời vì quốc tận trung, lại rơi vào kết cục như vậy.

Nam Ngự Thiên, ngươi ngụy quân tử dối trá vô tình này, Phượng Ngâm Sương ta ở đây thề, nguyện sau khi ta chết hóa hồn thành quỷ, ngày đêm quấn lấy ngươi, nhìn ngươi sơn hà câu diệt, quốc phá gia vong."
Nói xong những lời này, nàng đâm đầu vào một trụ cột lớn giữa trảm đài, đầu rơi máu chảy, rốt cuộc không một tiếng động.
Phượng Ngâm Sương chết rồi, nhưng con mắt của nàng còn mở thật to, tràn ngập oán hận cùng không cam lòng.
Nếu có kiếp sau, Phượng Ngâm Sương nàng sẽ không bao giờ yêu nam nhân vô tình vô nghĩa này nữa, nhất định sẽ móc tim hắn, lột da gân, làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho hắn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận