Hoàng Phi Khuynh Thiên Hạ Phượng Ngâm Sương Quân Mặc Trần


Nam Ngự Thiên lang tử dã tâm, vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế đã bất chấp tất cả.
Dù sao ở trong lòng hắn căn bản cũng không thật sự xem Phượng Ngâm Sương là thê tử, chỉ là công cụ lợi dụng mà thôi, Phượng Ngâm Sương cho dù trong sạch bị hủy cũng không ảnh hưởng đến giá trị lợi dụng của nàng, người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, hắn ngay cả việc bị cắm sừng cũng có thể nhịn, còn có cái gì nhịn không được.
......
Phượng Ngâm Sương ở Thanh Bình vương phủ bình yên trải qua một đêm.

Anh không chạm vào cô nữa, càng không có bất kỳ câu hỏi nào, hai người bình yên ở trên giường qua đêm.
Cho dù muốn đuổi hắn xuống giường cũng không có lý do, bởi vì chính nàng chủ động "trêu chọc" hắn.
Vốn dĩ nàng còn rất căng thẳn, sợ hắn lại đột nhiên thú tính đại phát ra tay với nàng thì phải làm sao? Nhưng sau đó lại nghe nhịp hô hấp đều đều của y, nàng cũng cảm giác mệt mỏi đánh tới, cũng bất tri bất giác ngủ thiếp đi, ngay cả nàng cũng thập phần ngoài ý muốn, sao lại lớn gan như vậy, ở chung một phòng với một nam nhân bên ngoài đồn đại giống như ma quỷ thế nhưng còn ngủ ngon đến thế.
Vừa rửa mặt xong, liền nghe phía ngoài truyền đến thông báo, hoàng cung ra roi thúc ngựa truyền đến thánh chỉ, yêu cầu Thanh Bình Vương lập tức tiếp chỉ.

Ánh mắt Phượng Ngâm Sương bỗng nhiên nặng nề, nàng đương nhiên biết Thánh chỉ này là gì.
Ngay từ khi có ý định như vậy, nàng đã quyết định gánh chịu mọi hậu quả.

Lập tức sửa sang lại quần áo một chút, nàng cùng Quân Mặc Trần cùng nhau đi ra cửa, Quân Mặc Trần được chính miệng Hoàng Thượng miễn hành quỳ bái lễ, thế nhưng Phượng Ngâm Sương lại quỳ trên mặt đất, chờ tuyên chỉ.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Thanh Bình Vương mang theo Phượng Gia chi nữ Phượng Ngâm Sương mau tới hoàng cung vấn an, khâm thử!"
Nam nhân đưa tay tiếp nhận thánh chỉ, ánh mắt ý tứ sâu xa nhìn nàng một cái: "Đi thôi, Ái Phi."
Vị công công truyền chỉ kia lộ ra thần sắc thập phần khiếp sợ, lại cúi đầu thấp hơn.
Phượng Ngâm Sương hít sâu một hơi, nếu đã bái đường thành thân, coi như đã vào động phòng, như vậy chuyện này xem như đã kết thúc rồi, cho dù nháo đến trước mặt Hoàng Thượng, chỉ cần Thẩm Doanh bên kia không để lộ chuyện, nàng cũng không sợ.
Chỉ là nhìn xem nam nhân trước mắt này, y như là đã biết nàng là đang lợi dụng y, vì sao không vạch trần, hơn nữa còn giúp nàng?
Hắn có thật sự xấu xí như lời đồn bên ngoài hay không, thân mang bệnh tật, ham giết thành tính hay không?
Dung mạo rốt cuộc như thế nào nàng khẳng định nhất thời không nhìn thấy, về phần những thứ khác nàng tạm thời còn chưa có cảm giác được.

Dù sao tình hình hiện giờ, so với nàng dự liệu tốt hơn rất nhiều.
......
Lúc này ngự thư phòng của Hoàng thượng, người nên đến cũng đã đến đầu đủ.

Ngoại trừ Tam hoàng tử, Lệ phi, Phượng thái sư ra, còn có Thẩm gia tiểu thư Thẩm Doanh.
Nam Ngự Thiên vừa nhìn thấy nàng, lập tức một bước vọt tới, một tay kéo tay nàng: "Sương nhi, ta đã bẩm báo phụ hoàng, vì ngươi đòi lại công đạo, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi, tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào khi dễ ngươi."
Phượng Ngâm Sương trong lòng khinh bỉ, nếu thật sự nói dễ nghe như vậy, vậy sao tối hôm qua hắn không cứng rắn xông vào Thanh Bình vương phủ cứu nàng ra, mà là lãng phí một đêm vô ích.
Nguyên nhân chỉ có một, đó chính là hắn kiêng kỵ Thanh Bình vương, xem ra "phu quân tiện nghi"* này vẫn có chút hữu dụng.
*(chap trước có dịch là ông chồng rẻ rúng, mà thôi nghĩ lại vẫn nên cho anh nhà tí mặt mũi nên mình để nguyên là "phu quân tiện nghi", ý là nữ chính cậy quyền chiếm tiện nghi của nam chính xíu xiu)
Phượng Ngâm Sương hơi đỏ hốc mắt, sau đó nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra: "Tam hoàng tử, chỉ sợ ngươi và ta kiếp này hữu duyên vô phận."
"Sương nhi, ngươi đây là có ý gì, chẳng lẽ ngươi đã không còn yêu ta sao?" Nam Ngự Thiên thập phần khẩn trương nói.
"Hiện tại nói những thứ này đều vô dụng, ta đã cùng Thanh Bình vương bái đường thành thân, là thê tử của hắn, ông trời vì sao lại trêu người như thế, lại để cho có tình nhân không được quyến luyến." Phượng Ngâm Sương cúi đầu lấy khăn ức lệ, biểu tình thương tâm muốn chết.
Hai người này, kẻ tung người hứng.

Diễn xuất thâm tình, nhưng đều là giả.
Quân Mặc Trần khẽ cong khóe môi, nữ nhân này so với hắn tưởng tượng cũng thú vị hơn nhiều.

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngươi nói cho ta biết, có phải Thanh Bình vương uy hiếp ngươi? Hay là Thẩm Doanh kia động tay động chân với ngươi? Phụ hoàng ở chỗ này, ngươi chịu ủy khuất gì đều nói ra, phụ hoàng nhất định sẽ vì ngươi chủ trì công đạo."
Tựa hồ nhiều người như vậy chỉ có một mình Nam Ngự Thiên gấp gáp giậm chân, Phượng thái sư vẻ mặt bình tĩnh, tạm thời cũng không có biểu hiện gì.
Thẩm Doanh lập tức quỳ trên mặt đất dập đầu: "Hoàng Thượng minh giám, tiểu nữ vốn nên gả cho Thanh Bình vương, cũng hoàn toàn không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn lên nhầm kiệu hoa, hôn nhân đại sự há có thể đùa giỡn, Hoàng Thượng tự mình hạ chỉ tứ hôn tiểu nữ cảm kích vô cùng, sao dám cãi lời thánh chỉ, khi quân phạm thượng chứ?"
Nàng đương nhiên là cũng không dám nói ra, thậm chí cũng không dám nhìn Quân Mặc Trần một cái, nghĩ đến những lời đồn đãi kia, lại nhìn thấy mặt nạ Lang Nha trên mặt hắn, sợ tới mức trái tim liền co rụt lại, âm thầm may mắn chính mình thoát khỏi lồng giam.
Phượng Ngâm Sương nhẹ nhàng lắc đầu: "Việc này Thẩm tiểu thư không có lỗi gì, hết thảy đều là thiên ý.

Bởi vì mưa to ngăn cản hành trình nên gặp nhau trong miếu, ta và Thẩm tiểu thư cùng ngày xuất giá, cảm thấy rất hợp duyên, liền kết bái làm tỷ muội, ra kiệu nói chuyện phiếm.

Tất cả đều tại Ngâm Sương ham chơi mà ra.

Không nghĩ tới sẽ gặp phải đại họa này, hoàng thượng nếu là trừng phạt vậy trừng phạt một mình Ngâm Sương đi."
Ngay cả đương sự cũng nói như vậy, Nam Ngự Thiên có không cam lòng đi nữa, cũng không còn cách nào khác.
Hoàng Thượng lẩm bẩm nói: "Có thể có trùng hợp như vậy, xem ra quả nhiên là ý trời!"
"Mặc kệ là thiên ý hay là trùng hợp, nếu đã biết là sai người rồi, vậy thì lập tức đổi lại, bổn vương không có đụng vào một sợi tóc của Thẩm tiểu thư.


Vật về nguyên chủ, bổn vương hiện tại muốn mang đi hoàng phi thuộc về mình." Nam Ngự Thiên tiến lên đã muốn nắm tay Phượng Ngâm Sương, nàng vừa chuẩn bị né tránh, lúc này lại có một thân ảnh thon dài nhanh hơn chắn ở trước mặt hắn.
"Thanh Bình Vương, ngươi như vậy là có ý gì?" Nam Ngự Thiên nghiêm nghị chất vấn.
"Nàng hiện tại...!Là vlCương phi của bổn vương, Tam hoàng tử chớ nên quên thân phận của mình." Đôi mắt phía sau mặt nạ quá mức lạnh lùng, quanh thân tản ra luồng khí lạnh như băng, làm cho người ta thậm chí không dám nhìn thẳng vào mặt hắn.
"Tam hoàng tử, là ta có lỗi với ngươi, hiện tại thân thể ta đã không còn trinh khiết, ta căn bản không xứng với ngươi, ngươi quên ta đi." Phượng Ngâm Sương nức nở nói.
"Sự thật" này, Nam Ngự Thiên đêm qua cũng đã biết, hơn nữa còn dùng một đêm thời gian tiêu hóa, tiếp nhận, thậm chí còn đem biến thành giá trị lợi dụng.
Nam Ngự Thiên làm ra vẻ mặt không thể tin nhìn nàng chất vấn: "Ngươi nếu biết hắn không phải ta, vì sao lại để cho hắn chạm vào ngươi, có phải hắn ép buộc ngươi hay không?"
"Không có, tối hôm qua ánh nến động phòng quá mức ảm đạm, lúc Thanh Bình vương tiến vào ta.

Ta cũng không kịp thời phát hiện, coi hắn là ngươi, mãi cho đến sáng sớm hôm nay mới...".
Phượng thái sư rốt cục sờ sờ râu ria, phát ra một câu khẽ: "Ngâm Sương, ngươi sao lại hồ đồ như vậy."
"Ngâm Sương tự biết không còn mặt mũi đối mặt với Hoàng Thượng, đối mặt với Tam hoàng tử, cho nên hôm nay đến đây, một là vì nói ra chân tướng, hai là ôm quyết tâm phải chết."
Phượng Ngâm Sương liếc một cây cột thoạt nhìn không tính là quá thô trực tiếp đâm đầu tới, trong dự liệu, nàng bị người ta ngăn lại, Phượng Ngâm Sương đương nhiên cũng không ngốc như vậy muốn đi tìm chết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận