HOÀNG PHI NHẤT TIẾU KHUYNH THÀNH

“Tiết Tịnh Kỳ, ngươi muốn làm gì mẫu thân ta?” Tiết Duệ Nghi nôn nóng đi tới, muốn đuổi theo Tiết phu nhân bị Nhục Nghê xách đi.

Tiết Tịnh Kỳ chặn lại đường đi của nàng ta, thần bí nói: “Đại tỷ yên tâm, Tiết phu nhân không sao đâu. Hôm nay tôi đến là có một món quà lớn muốn tặng cho Nhị tỷ, Đại tỷ, chị cũng phải nhìn kỹ.”

Nói xong, Tiết Tịnh Kỳ đi tới chỗ Tiết Duệ Hân trước bàn trang điểm, Tiết Duệ Hân thấy Tiết Tịnh Kỳ từ từ đi tới, nhớ đến mình liên tiếp bị tát hai bạt tai, giọng nói không nhịn được run rẩy: “Tiết Tịnh Kỳ, ngươi… ngươi đừng có xằng bậy, ta sắp gả cho Lâm Vương rồi đấy.”

“Đương nhiên ta biết, Nhị tỷ, ta đến là để tặng quà cho tỷ mà.” Nói rồi, Tiết Tịnh Kỳ lấy một chai thuốc độc và một con dao găm từ trong tay áo ra, đặt lên bàn trang điểm: “Nhị tỷ, tỷ vẫn không biết mình gả cho ai nhỉ? Đại tỷ, tỷ biết không?”

Tiết Tịnh Kỳ quay đầu lại, thấy Tiết Duệ Nghi đang nhìn mình với đôi mắt khó hiểu, khẽ thở dài: “Thì ra Đại tỷ cũng không biết, Lâm Vương gia vì luyện tà công đã vung dao tự cung rồi, bây giờ hắn chính là một thái giám, hoàn toàn không thể làm chuyện kia. Việc này, phụ thân của chúng ta cũng biết.”

Nói xong, Tiết Tịnh Kỳ nhìn vẻ mặt ngơ ngác, hai mắt trợn tròn của Tiết Duệ Hân, mà Tiết Duệ Nghi ở một bên cũng hơi hoảng sợ.

“Ta còn nghe nói Lâm Vương gia vì tự cung mà tính cách thay đổi lớn, luôn thay đổi nhiều cách hành hạ trắc phi của mình đấy, đó thật sự vô cùng thê thảm, các tỷ nghĩ một Vương gia không làm được chuyện kia, hành hạ đến phụ nữ kêu lên thê thảm như vậy.”

Tiết Tịnh Kỳ chậc chậc hai tiếng, vỗ bả vai Tiết Duệ Hân thương hại nói: “Nhị tỷ, chuyện này đã không thể tránh khỏi rồi, lúc trước tỷ cho ta những thứ này để ta tự lựa chọn, hôm nay tỷ cũng tự lựa chọn đi, người làm muội muội cũng chỉ có thể giúp tỷ đến đây thôi.”

Tiết Duệ Hân hiểu ra đột nhiên đứng dậy hất thuốc độc và dao găm kia rơi xuống đất, chói tai nói: “Tiết Tịnh Kỳ, những thứ ngươi nói là giả, chắc chắn ngươi hâm mộ ta tốt hơn ngươi, ngươi ghen tị, ngươi muốn khiến ta sợ. Ta mới không tin đâu.”

Tiết Duệ Nghi cũng nói theo: “Đúng vậy, Tam muội muội, ngươi đừng phí công vô ích nữa, bọn ta sẽ không tin Lâm Vương tự cung đâu.”

“Ha…” Tiết Tịnh Kỳ cười nhạo, liếc mắt nhìn thoáng qua hai chị em các nàng, thở dài: “Ta tốt bụng nhắc nhở mấy tỷ, mấy tỷ không tin thì thôi. Ta nghe nói Ôn Vương tặng rất nhiều đồ kỳ lạ cho Lâm Vương, chắc tối nay Lâm Vương sẽ cho tỷ tỷ một đêm động phòng hoa chúc khắc cốt ghi tâm đấy. Ta cũng đã nói hết lời rồi, Nhị tỷ tự cầu phúc cho mình nhé.”

“Tiết Tịnh Kỳ, sao ngươi có thể ác độc như vậy hả?” Tiết Duệ Nghi chỉ vào Tiết Tịnh Kỳ, vẻ mặt vặn vẹo.

Tiết Tịnh Kỳ bĩu môi nhìn Tiết Duệ Nghi, lắc đầu nói: “Đại tỷ, nếu tỷ còn muốn sống thì rời khỏi nhà họ Tiết sớm một chút, nếu không ngay cả người nhặt xác cho tỷ cũng không có đâu.”

“Ngươi…” Tiết Duệ Nghi tức giận đến không nói nên lời, chỉ có thể nhìn Tiết Tịnh Kỳ nhặt bình sứ và dao găm dưới đất lên nhét vào tay Tiết Duệ Hân: “Nhị tỷ, nhất định phải giữ kỹ nhé.” Nói xong thì cười ra tiếng, bước nhanh đi.

Ngày đó hai chị em bọn họ hù chết Tiết Tịnh Kỳ yếu ớt bất lực, hôm nay cô trả lễ cho hai chị em bọn họ thay oan hồn đã chết kia, tất cả chuyện này còn phải cảm ơn Thích Vũ Hạo đã nhúng tay vào đấy.

Nếu Thích Vũ Hạo biết tính toán của mình hợp ý Tiết Tịnh Kỳ, không biết có tức giận đến hộc máu không đây?

Đi ra khỏi Tiết phủ, Tiết Tịnh Kỳ nghiêng đầu hỏi Nhục Nghê: “Người không chết chứ?”

“Theo dặn dò của Vương phi, không chết được, cũng không thể kiểm tra ra vết thương, nhưng cũng đủ để Tiết phu nhân mười ngày nửa tháng không thể lên tiếng không thể động đậy.” Nhục Nghê cúi đầu đáp.

Tiết Tịnh Kỳ gật đầu hài lòng, sau đó trở về Vương phủ với Nhục Nghê. Xuống xe ngựa, Tiết Tịnh Kỳ thấy có một chiếc xe ngựa xa hoa đỗ trước phủ, có thị vệ đang canh giữa ngoài cửa, xem cảnh này chắc là có nhân vật lớn đến thăm.

Đi vào chính điện với Nhục Nghê, lập tức thấy Giả Sơn canh giữ bên ngoài, Tiết Tịnh Kỳ tiến lên hỏi: “Là ai đến thế?”

Giả Sơn hành lễ với Tiết Tịnh Kỳ rồi trả lời: “Là Thái Tử điện thoại, Thái Tử muốn đến phủ Lâm Vương chúc mừng, đúng lúc tiện đường đến thăm Vương gia.”

Thích Mạch Tường! Tiết Tịnh Kỳ không biết nhiều về vị Thái Tử này lắm, chỉ nghe nói từ nhỏ hắn yếu ớt nhiều bệnh, thường ngày cũng hiếm khi rời phủ.

“Nếu Thái Tử ở đây, vậy ta sẽ không đi vào làm phiền nữa.” Tiết Tịnh Kỳ nhìn thoáng qua nội đường, lại nghe thấy tiếng tách trà rơi xuống, còn có giọng nói nôn nóng căng thẳng của Thích Mặc Thanh vang lên từ bên trong.

Giả Sơn nghe thấy tiếng động vội vàng đi vào, Tiết Tịnh Kỳ cũng tò mò vào theo, nhìn thấy Thích Mặc Thanh ngồi trên xe lăn đang truyền nội lực cho người đàn ông áo tím ở trong điện.

“Vương gia, sao thế?” Giả Sơn khó hiểu hỏi.

Đáy lòng Thích Mặc Thanh lạnh lẽo, dặn dò: “Đi mời Chu thái y đến đây, hình như Thái Tử lại phát bệnh rồi.”

Tiết Tịnh Kỳ nhìn thái tử sắc mặt trắng bệch, đôi môi hơi xanh, không nhịn được hơi nghi ngờ: “Đợi đã, để ta xem thử.”

Giả Sơn dừng chân lại nhìn Thích Mặc Thanh, Thích Mặc Thanh ngẩng đầu nhìn Tiết Tịnh Kỳ, sau đó rụt tay về: “Vậy nàng đến đây xem thử đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui