HOÀNG PHI NHẤT TIẾU KHUYNH THÀNH

Đã ăn xong cơm sáng, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào vang vọng lại từ ngoài cửa, xuyên suốt các tầng mây, Tiết Tịnh Kỳ đặt đũa xuống, thị nữ ở bên cạnh rất giỏi nhìn mặt đoán ý, còn chưa đợi cô lên tiếng đã mở lời giải thích: “Đây là kèn lệnh xuất phát, khi kèn hiệu vang lên thì chứng tỏ chúng ta phải xuất phát rồi.”

Tiết Tịnh Kỳ gật đầu hiểu ý, sau khi đeo vải che mặt lên, cô gạt màn của tấm lều lên rồi đi ra ngoài, quân đội được huấn luyện kỹ lưỡng đã xếp hàng ngay ngắn, nói ít cũng lên đến vài ngàn người, trông có vẻ rất hoành tráng, cô chỉ cảm thấy hình ảnh trên ti vi đang xuất hiện ngay trước mắt mình.

“Công chúa, mời lên xe ngựa.” Một thị nữ lập tức mở rèm xe ngựa ra, lấy một chiếc ghế thấp cho Tiết Tịnh Kỳ leo vào trong.

Triết Tông cưỡi trên một con ngựa đỏ, đeo thanh kiếm dài đằng sau lưng, bộ chiến bào đen làm tôn lên vẻ oai phong lẫm liệt của hắn ta, đôi mắt của hắn ta trông có vẻ lạnh lùng như ba tấc băng, dường như một người điên cuồng vì A Lạc Lan như ngày hôm qua đã không còn nữa, chỉ nhìn thấy một người đàn ông mặt lạnh vô tình này mà thôi.

Hắn nhìn Tiết Tịnh Kỳ với ánh mắt lạnh lùng rồi gật gật đầu, hắn ta vung roi ngựa phi đến trước đội ngũ rồi dẫn đoàn quân đi.

Quá trình hành quân vô cùng chậm rãi, mặc dù có kị binh nhưng đại đa số vẫn là bộ binh.

Quân đội hành quân giữa thung lũng dài và khúc khuỷu gập ghềnh, dù sao bọn họ cũng đi từ ngọn núi của nước Thành Châu nên chẳng quan tâm đến con đường núi này.

Chỉ có Tiết Tịnh Kỳ không hiểu vì sao có đường rộng mà họ không đi, cứ phải đi đường núi.

Những hòn đá trên ngọn núi tuyết ở hai bên nhánh quân không ngừng hiện lên trước mắt bọn họ, hai bóng người trắng xuất hiện từ sau lưng tảng đá, nhìn nhánh quân đội trước mặt chăm chú rồi bước lên.

“Chúng ta phải đi đến bao giờ mới đuổi kịp họ đây?” A Lạc Lan đấm chân, đã lâu lắm rồi nàng ta chưa từng đi bộ qua con đường dài như thế này bao giờ nên đôi chân đau tấy, thấy Minh Khê đi như bay bên cạnh mình bèn lên tiếng cằn nhằn.

“Đợi chờ thời cơ.” Minh Khê nói thế rồi lại đuổi theo.

“Lại là bốn chữ này, ngươi không lên thì ta lên, lề mà lề mề, có giống với đại nam nhân không hả?” A Lạc Lan tức giận đứng dậy từ sau tảng đá, nàng ta dong dỏng cao, vừa khéo lộ ra cái đầu, nhìn chăm chú vào nhánh quân trước mặt.

Nhưng vừa mới đứng lên một lúc, một bàn tay to lớn đặt trên đầu nàng ta rồi chậm rãi đè xuống, nàng ta quay người lại nhìn vào ánh mắt toát ra vẻ giận dữ của Minh Khê.

“Đừng có manh động, nếu như bị phát hiện thì ngươi phải đi hòa thân lần nữa.” Minh Khê không nhìn nàng ta, chỉ nhìn đoàn quân đang đi chậm rãi ở trước mặt.

Nghe thấy hai chữ hòa thân, đầu của A Lạc Lan muốn nổ tung, vốn dĩ nàng ta liều mạng bỏ trốn vì không muốn đi hòa thân, bây giờ không những đứng ở đây mà còn cách quân đội vài bước, có phải nàng ta điên rồi không?

“Không ngờ ngươi lại dám uy hiếp ta?” A Lạc Lan híp mắt lại, nàng ta vươn tay muốn kềm chế bàn tay của Minh Khê lại, nhưng hắn ta lại đi trước nàng ta một bước.

A Lạc Lan vồ hụt, suýt nữa đã ngã xuống từ tảng đá, may mà nàng ta nhanh chân lẹ mắt chống tay để đứng lên. A Lạc Lan nhìn hành động của Minh Khê, không biết hắn ta đã dùng châm độc để giết hai tướng sĩ từ khi nào, đang kéo thi thể của bọn họ ra sau hòn đá.

“Cởi áo giáp của bọn họ ra rồi mặc lên người, chúng ta trà trộn vào trong quân đội đi.” Minh Khê nhanh chóng lột áo giáp của tên tướng sĩ dong dỏng cao, nhanh chóng mặc lên người mình.

Nhưng A Lạc Lan ở bên cạnh lại không muốn đụng đến, nàng ta kháng nghị khe khẽ: “Làm sao mặc được? Ngươi cố ý tìm hai tên binh sĩ chứ gì, sao ta có thể mặc áo giáp của bọn họ đây?”

Minh Khê liếc nhìn nàng ta, nếu không phải vì nàng ta thì Tiết Tịnh Kỳ có bị đổi vào trong quân đội không? Bây giờ thì sao, hắn ta chẳng còn một chút ấn tượng tốt đẹp nào về nàng ta cả. Nàng ta đột ngột làm hỏng kế hoạch, khiến cho Tiết Tịnh Kỳ gặp nguy hiểm, đến bản thân hắn ta cũng không nghĩ ra cách nào, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó mà thôi.

“Không thể mặc thì đừng mặc nữa, ngươi về nước Thành Châu của mình đi, cũng vừa hay.” Minh Khê nói với giọng lạnh lùng, hắn ta cởi áo ngoài xuống, tròng áo giáp lên, cũng khá là vừa vặn, khiến cho hắn ta trông có vẻ rất oai phong và lạnh lùng.

“Ngươi…” A Lạc Lan không có gì để nói, cuối cùng nàng ta cắn môi: “Mặc thì mặc, cũng đâu có phải không mặc nổi.”

Nàng ta chậm rãi lấy áo giáp ở dưới mặt đất lên, hai tay A Lạc Lan không ngừng run rẩy, máu của người chết và mùi vị kỳ quái xộc vào mũi của nàng ta, nàng ta cố gắng nín thở.

A Lạc Lan bực mình trừng mắt nhìn Minh Khê khi thấy hắn ta không hề có ý định giúp đỡ mình, nàng ta cởi áo giáp ra với vẻ mặt đáng thương, cuối cùng cũng mặc lên trên người mình.

Binh sĩ ấy không cao, áo giáp cũng không lớn lắm so với người A Lạc Lan, nàng ta cột chặt thắt lưng, áo giáp nặng nề khiến cho nàng ta di chuyển khó khăn, mới nhấc chân thử đi hai bước đã ngã xuống bên chân Minh Khê.

Minh Khê nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng ta, đôi lông mày của hắn ta hơi nhíu lại rồi nhìn nàng ta với ánh mắt lạnh lùng.

“Mau đứng lên.” Cuối cùng, giọng nói khàn khàn chậm rãi cất lên từ cổ họng của hắn ta, lông mày của hắn ta sâu thành hình cung.

A Lạc Lan đứng lên với gương mặt đỏ bừng, gò má của nàng ta giống hệt như hai trái táo chín đang treo trên ngọn cao. Lần đầu tiên vẻ xấu hổ thoáng hiện lên trong mắt nàng ta, ban nãy tiếp xúc với Minh Khê, đây là lần đầu tiên nàng ta tiếp xúc thân mật với nam nhân trong nhiều năm nay, nàng ta cúi đầu ngượng ngùng.

“A Lạc Lan…Đừng ngẩn người ra đó nữa, nhân lúc đang rẽ nhanh chóng trà trộn vào trong quân đội đi, không thể để bọn họ phát hiện ra thiếu hai người được.” Minh Khê quay người lại, thấy gương mặt A Lạc Lan đỏ bừng như trái táo cũng không nghĩ nhiều, bây giờ hắn ta chỉ chú ý đến tình hình trước mặt.

A Lạc Lan sững sờ, nàng ta nhanh chóng bình tĩnh lại rồi đi theo sau Minh Khê, tìm cơ hội thâm nhập vào trong quân đội.

“Đợi đã, chắc hẳn bọn họ nhận ra mặt của ngươi, mặc dù chúng không biết mặt ta nhìn dù gì cũng là gương mặt mới, nếu như bị chúng nhận ra thì xong rồi.” Minh Khê nói, hắn ta lấy ra một cây châm bạc ở eo ra, cắm vào sau gáy mình.

Gương mặt hắn ta lập tức trở nên đen sì sì.

Đây là một loại thuốc có thể khiến cho gương mặt của người ta trở nên đen sì, nhưng nếu như để cho gương mặt của mình đen thui, có đánh chết A Lạc Lan cũng không làm.

Nàng ta liều mạng ôm chặt hai gò má, suýt nữa đã nặn mặt mình thành cái bánh bao rồi.

“Không muốn không muốn, ta sẽ không để cho bọn họ phát hiện ra ta đâu.” A Lạc Lan liều mạng phản đối, nếu như muốn nàng ta khiến cho bản thân mình trở nên đen sì thì chi bằng nàng ta đi hòa thân luôn cho rồi.”

“Thuốc này có thuốc giải, chỉ cần uống thuốc giỉa thì làn da sẽ trở lại bình thường.” Minh Khê giải thích với nàng ta.

A Lạc Lan lắc đầu làm nũng, cho dù có thuốc giải khiến cho làn da trở lạnh như bình thường thì nàng ta cũng không chịu.

Rõ ràng Minh Khê không cho nàng ta cơ hội thương lượng, hắn ta lấy châm bạc trong tay mình nhanh chóng đâm vào gáy của nàng ta, chẳng qua chỉ trong vài giây thôi, mặt nàng ta mỗi lúc một đen, cuối cùng trở thành màu đen sì sì như bóng đêm.

Cơn đau sau cổ khiến cho nàng ta hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, A Lạc Lan nhìn Minh Khê với vẻ mặt bất mãn, trông nàng ta có vẻ rất khôi hài.

“Minh Khê, ta muốn giết ngươi!”

Nàng ta vừa mới nói dứt lời, miệng của mình đã bị bàn tay to lớn của Minh Khê chặn lại, gương mặt trở thành màu đen của hắn ta vẫn có thể rất chững chạc, đi sau lưng hắn ta khiến cho nàng ta có cảm giác an toàn, dường như đem đến cảm giác sắp sửa lật trời đến cho nàng ta.

“Đừng nói nữa, có người chú ý rồi.”

Minh Khê bụm miệng nàng ta lại, hắn ta thì thầm vào tai A Lạc Lan, hơi thở dịu dàng không ngừng phả vào tai của A Lạc Lan, gò má của nàng ta lại trở nên bỏ bừng, chỉ tiếc là làn da đen sì đã chặn hết mọi ánh sáng, không có ai nhận ra lỗ tai của nàng ta đã bỏ bừng.

“Không còn nhiều thời gian nữa, chúng ta phải nhanh chóng đột nhập vào trong quân đội.” Minh Khê chậm rãi buông ra, hắn ta kéo tay A Lạc Lan rồi đi nhanh về phía quân đội.

Nhưng mà, trong lòng A Lạc Lan chỉ có cảm giác thân mật quá đáng khi bọn họ chạm vào người nhau. Như có dòng suối dịu dàng chảy trong tim A Lan Lan rồi dâng lên từng tầng từng tầng một.

Không biết đây là lần thứ mấy Minh Khê nắm tay nàng ta.

“Khi nãy các ngươi đi đâu? Tại sao lâu như thế mới quay trở về?” Một giọng nói ồm ồm của nam nhân bên cạnh vang lên.

“Khi nãy muốn đi tiểu tiện, nhịn hết nổi rồi.” Minh Khê cười cười với hắn, hắn ta gần như không dám ngẩng cao mặt lên, dường như sợ bị nhận ra vậy.”

“Ta nói này, nếu như bị quân đội phát hiện ra thì cái mạng nhỏ của các ngươi không giữ nổi đâu, mới đi được có một lúc mà đã đi tiểu rồi.” Dường như nam nhân ấy không mấy để ý, cũng không định bỏ đá xuống giếng, nghe giống như đang nhắc nhở bọn họ vậy.

“Lần sau sẽ không làm thế nữa, lần này chẳng phải vì nhịn hết nổi rồi sao?” Minh Khê giải thích.

Đấy là một binh sĩ có tuổi tác hơi lớn, đã làm trong quân đội được vài năm rồi, khá là hiểu biết quy định trong quân, bởi thế cũng xem như là có lòng tốt nhắc nhở.

“Ờ, ta thấy ngươi quen ghê, có phải chúng ta gặp nhau ở đâu không?” Ánh mắt của binh sĩ ấy dừng trên người A Lạc Lan, cảm giác quen thuộc nảy sinh trong lòng hắn.

A Lạc Lan giật mình, mặc dù mình đã thay đổi nước da nhưng vẫn khiến cho người khác có cảm giác quen thuộc như trước đó.

“Mẹ ta kêu mặt ta nhìn hơi quen quen, người nào nhìn cũng nói như vậy hết, ha ha.” A Lạc Lan thay đổi ngữ điệu, nàng ta cố gắng khiến cho giọng mình trở nên ồm ồm, hai tiếng cười ngờ nghệch cuối cùng cũng đã làm tan đi sự nghi ngờ trong lòng hắn.

“Nói mà! Nhưng mà ngươi rất giống với một người, có điều ta không nhớ ra, người anh em…” Hắn giơ trường mâu trong tay lên, không nói hai lời mà vỗ vào vai A Lạc Lan.

Hắn là người luyện võ, lại chinh chiến trường kỳ ngoài sa trường, tất nhiên mạnh đến bất ngờ, thái độ của hắn không giống như xem A Lạc Lan là huynh đệ mà lại giống như thăm dò xem nàng ta có chịu đựng được cú vỗ của mình hay không.

Hắn dồn sức, dứt khoát vỗ xuống vai của A Lạc Lan, nhưng mà Minh Khê lại kéo A Lạc Lan sang một bên nhanh như chớp, cú vỗ của hắn đập vào vai của Minh Khê.

Lúc bàn tay và vai tiếp xúc thân mật với nhau, Minh Khê nhìn binh sĩ kia với sắc mặt bình tĩnh như thường: “Huynh đệ, chúng ta rớt xuống cuối đoàn quân rồi, có phải nên lên trước không?”

Người đó nhíu mày, đến bây giờ mới sực nhớ ra. Hắn chạy thẳng một nước lên trước, chẳng bao lâu sau đã dừng lại phía cuối quân đội, không chỉ có hắn, cả nhánh quân dừng lại không bước tiếp nữa.

“Chuyện gì thế này?” Minh Khê và A Lạc Lan chậm rãi chạy theo, trông quân đội hùng dũng giống hệt như một con rồng uốn lượn.

“Xảy ra chuyện gì rồi nhỉ!” A Lạc Lan nói khẽ.

Theo như cách hành xử của Triết Tông, nếu như không có chuyện gì hết sức quan trọng nhìn chắc chắn hắn ta sẽ không cho đoàn quân ngừng lại đâu, hắn ta là một người có nguyên tắc, sẽ không để chuyện từ bên ngoài làm ảnh hưởng đến việc chỉ huy của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui