Bữa ăn sáng đầu tiên trong Tết là bữa cơm đoàn viên, hai người nhất định phải ở bên nhau.
Tiết Tịnh Kỳ bị Thích Mặc Thanh gọi dậy từ sớm, dùng bữa với chàng trong Minh Vương phủ xong đầu óc nàng vẫn còn mơ mơ màng màng, lúc đó nàng mới được lại về Ôn Vương phủ.
Nàng về phủ khi rất sớm nhưng trong phủ vẫn có những nha hoàn thức dậy từ sớm.
Nàng tránh mặt bọn họ rồi đi vào Lục Nguyên Cư.
Hàn Nguyệt vẫn luôn túc trực trong phòng, không hiểu vì sao lúc nãy Doãn Tiêu La đã phái người tới giục mấy lần, nàng ta không có cách nào để ra khỏi cửa.
Cũng may người tới là Đông Vân nên nàng ta mới dễ dàng lừa được.
Chẳng may đích thân Doãn Tiêu La tới không biết nàng ta phải làm thế nào?
Lúc nhìn thấy Tiết Tịnh Kỳ vào phòng, nàng ta như nhìn thấy cứu tinh.
“Công chúa, cuối cùng người cũng đã về rồi.
Vừa nãy vương phi đã cho người tới giục mấy lần, cũng may người tới là Đông Vân.
Nô tỳ thấy vương phi làm vậy là định xem người có ở trong phòng hay không.” Hàn Nguyệt nói ra mối nghi hoặc trong lòng mình.
Tiết Tịnh Kỳ đang cởi y phục, nghe Hàn Nguyệt nói vậy nàng hơi bất ngờ.
Nàng cay mày nhìn Hàn Nguyệt nghi ngờ rồi nói: “Em nói Doãn Tiêu La muốn xem ta có ở trong phòng hay không sao ư?”
Vừa nãy Đông Vân tới đây rất nhiều lần, nàng ta cũng hỏi thử nhưng Doãn Tiêu La không nói trực tiếp.
Nhưng Hàn Nguyệt đã ở bên cạnh Thích Mặc Thanh lâu như vậy, làm sao nàng ta có thể không nhìn ra chuyện này?
“Đúng vậy, nô tỳ cho rằng vương phi muốn nắm được sơ hở của công chúa nên mới làm như vậy.” Hàn Nguyệt thấp giọng nói ra suy đoán của mình.
Tiết Tịnh Kỳ không trả lời, nàng cởi áo khoác ngoài vứt lên giường, bên trên vẫn còn có mùi rượu, nếu để người khác nhìn thấy thì không hay.
“Hàn Nguyệt, em đem áo ra ngoài giặt, em phải tự giặt, đừng để ai phát hiện ra.” Tiết Tịnh Kỳ dặn dò.
Hàn Nguyệt trả lời rồi lập tức đem áo ra ngoài.
Tiết Tịnh Kỳ ngửi thử mùi hương trên người mình, chỉ có mùi thơm nhàn nhạt buổi tối hôm qua sau khi nàng tắm ở Minh Vương phủ, không có vấn đề gì.
Sau khi trải đầu trang điểm xong, nàng đi vào chính đường, hôm nay là năm mới, theo lý mà nói nàng phải dùng bữa với Ôn Vương và Doãn Tiêu La.
Lúc nàng bước vào vừa hay kịp lúc, Doãn Tiêu La và Ôn Vương cũng vừa ngồi xuống, Tiết Tĩnh Kỳ hành lề rồi ngồi sang bên cạnh Ôn Vương.
“Hôm nay là năm mới, không giống với ngày thường.
Sáng nay ta phái người nhiều lần tới Lục Nguyên Cư thúc giục nhưng hình như muội không biết?” Diệp Tiêu La thấy nàng ngồi vào bàn ăn, không kìm được nên lên tiếng luôn.
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu lễ độ: “Những lần vương phi phái cô nương Đông Vân tới Lục Nguyên Cư thần thiếp đều biết cả, chỉ có điều lúc đó thần thiếp vẫn chưa tắm xong, không dám gặp người khác vậy nên mới vội vàng tắm cho xong rồi qua đây.”
Doãn Tiêu La từ trên cao nhìn liếc nhìn xuống dưới, nụ cười vô cùng khinh bỉ: “Ai mà biết được là muội cố tình không thèm để ý hay cố tình làm cao? Đến cả ngày đầu năm mới mà cũng tới muộn?”
Xem ra hôm nay Doãn Tiêu La thật sự muốn đối phó với nàng, chẳng lẽ là vì chuyện tối qua Ôn Vương không hề qua đêm ở Liên Phù Uyển?
Thấy nàng ta quyết tâm không định tha cho mình, Tiết Tịnh Kỳ đổi cách đối phó, nàng chỉ mỉm cười mà không trả lời lại.
“Sao không nói chuyện nữa? Có phải không còn mặt mũi để nói chuyện nữa không? Có phải tối qua mệt quá nên hôm nay không có sức để mở miệng nữa không?” Sự khinh bỉ thể hiện rõ ràng trong câu nói của Doãn Tiêu La.
Tiết Tịnh Kỳ vẫn không hề trả lời lại, Ôn Vương lại đập bàn tức giận.
“Doãn Tiêu La! Nàng nên biết rõ hôm nay là ngày gì, đây không phải là nơi nàng nói cho sướng miệng.
Tốt nhất là nàng im mồm đi cho ta.” Ôn Vương vô cùng tức giận.
Một chút yên tĩnh buổi sáng đầu năm cũng không có, Doãn Tiêu La chỉ quan tâm cãi nhau, Ôn Vương cau mày nhìn nàng ta khó chịu.
Lúc này Doãn Tiêu La mới hừ lạnh một tiếng rồi yên lặng nhưng ánh mắt của nàng ta vẫn nhìn Tiết Tịnh Kỳ chằm chằm, giống như chuyện này là do nàng khơi ra vậy.
Ba người ngồi dùng bữa chung nhưng trong lòng mỗi người có một tâm sự khác nhau.
Dùng sau bữa sáng, trước khi đi, Tiết Tịnh Kỳ còn nhìn Doãn Tiêu La đắc ý khiến nàng ta càng thêm tức giận.
“Ta phải vào cùng một chuyến, tối nay phải xong chuyện của thập thất đệ.
Hai người ngoan ngoãn ở lại trong phủ, đừng gây sự với nhau.” Ôn Vương nhìn Doãn Tiêu La rồi dặn dò đầy lạnh lùng.
Khí thế của hắn rất ghê gớm, Doãn Tiêu La không thể không gật đầu đồng ý.
Ai ngờ được hắn tới trước mặt Tiết Tịnh Kỳ, nắm lấy áo choàng của nàng rồi nhẹ nhàng nói: “Gió lớn, nàng lại sợ lạnh, nàng vào phòng ngồi đi, muốn đi đâu thì ngồi xe ngựa.
Nàng biết chưa?”
Nghe những lời nói quan tâm của Ôn Vương, Tiết Tịnh Kỳ gật đầu rồi khom người tiễn hắn ra ngoài.
Ôn Vương ngẩng đầu, bước lớn ra khỏi cửa, ở đằng sau Doãn Tiêu La đang nhìn nàng chằm chằm tức giận, nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng.
Ánh mắt của Doãn Tiêu La đủ để giết nàng một trăm lần, một ngàn lần nhưng nếu Tiết Tịnh Kỳ không nhìn thì nàng ta có thể làm được gì?
Tiết Tịnh Kỳ mỉm cười, đang chuẩn bị rời đi thì một giọng nói gắt lên sau lưng nàng: “Đứng lại!”
Doãn Tiêu La tức giận đùng đùng gọi Tiết Tịnh Kỳ lại rồi nhanh chóng bước tới trước mặt nàng nhìn nàng chằm chằm: “Hòa Sắt, đừng tưởng ta không biết ngươi ở sau lưng Ôn Vương làm trò mèo mả gà đồng gì.
Nếu người thừa nhận từ sớm, có lẽ ta còn tha cho ngươi một lần!”
Lưng của Tiết Tịnh Kỳ căng cứng, từng cơn gió lạnh từ bên cạnh thổi tới nhưng nàng không hề thấy lạnh, cản người nàng từ trên xuống dưới giống như đã bị giam cầm.
Chẳng lẽ Doãn Tiêu La đã biết được chuyện gì sao?”
“Ta có thể quyến rũ được ai sao? Ngày nào vương phu cũng cho người giám sát ta, nếu tìm được chứng cứ của ta, không phải vương phi đã nói cho Ôn Vương từ lâu rồi sao?” Tiết Tịnh Kỳ lạnh lùng quay đầu lại, bám được vào chuyện này làm nàng càng trở nên bình tĩnh hơn.
Nhưng câu nói tiếp theo của Doãn Tiêu La làm nàng kinh ngạc.
“Hòa Sắt, ngươi đúng là biết mình, biết ta phái người giám sát mà vẫn dám làm ra những chuyện như vậy.
Nếu ta không nói cho Ôn Vương biết không phải quá hời cho ngươi rồi sao?” Khóe miệng Doãn Tiêu La cong lên thành một nụ cười lạnh, giọng nói lạnh lùng, tàn độc.
Trong lòng Tiết Tịnh Kỳ thất kinh, sợ Doãn Tiêu La đã biết được mối quan hệ của mình và Thích Mặc Thanh nhưng nàng vẫn mỉm cười, điềm tĩnh nhìn nàng ta.
Nàng nghịch tóc trên đầu mình rồi thản nhiên đáp lại ánh mắt của nàng ta: Nếu vương phi đã có gan nói ra câu này, vẫn thù ta phải hỏi không biết vương phi đã nắm được chứng cứ gì.
Nếu như là thật ta nhất định sẽ thừa nhận.”
Doãn Tiêu La cười đắc ý, dẫn dụ nàng từng chút, nàng ta nói chậm từng chữ một: “Hôm giao thừa, tất cả mọi người đều tiếc thương cho cái chết của Luân Vương.
Chỉ có một mình ngươi lại chạy ra ngoài gặp riêng Thích Mặc Thanh, chính mắt ta đã nhìn thấy, ngươi còn định cãi sao?”
Câu nói cuối cùng của nàng ta như đâm thẳng vào tim Tiết Tịnh Kỳ.
Hóa ra, Doãn Tiêu La đã nhìn thấy hết những chuyện đã xảy ra ngày hôm đó.
Đông Vân cũng kinh ngạc, bước chân cũng không vững.
Đêm giao thừa lúc ở trong cung, nàng ta chạy khắp nơi tìm mà không thấy bóng dáng của Doãn Tiêu La đâu.
Cuối cùng nàng ta lại tìm thấy Doãn Tiêu La ở một hành lang dài bên ngoài đại điện.
Không ngờ ngày hôm đó, nàng ta nhìn thấy cảnh tượng Tiết Tịnh Kỳ và Thích Mặc Thanh ở cạnh nhau.
Thế giới này còn chuyện gì tồi tệ hơn không?
Tiết Tịnh Kỳ siết chặt bàn tay đang để trong ống tay áo, ngón tay nàng đâm sâu vào thịt mà nàng cũng không hề phát hiện ra.
Chỉ có cảm giác đau đớn này mới có thể khiến nàng trở nên bình tĩnh hơn.
Tiết Tịnh Kỳ từ từ quay người lại, khuôn mặt mang theo một nụ cười như có như không, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, giống như muốn nhìn xuyên qua người Doãn Tiêu La.
“Từ trước tới giờ ta luôn tưởng rằng vương phi là một nữ nhân có gia giáo và học thức.
Không ngờ vương phi lại đổ oan cho người khác, ăn không nói có, đổi trắng thay đen như vậy.
Ta cũng coi như được mở mang tầm mắt.” Tiết Tịnh Kỳ hừ lạnh, công kích lại nàng ta.
“Cho dù vương phi có nói chuyện này cho vương gia biết thì có làm sao? Ta không hề làm chuyện này nên đương nhiên sẽ không thừa nhận.
Hiện giờ Minh Vương và ta đã không còn gặp mặt, đương nhiên ngài ấy cũng sẽ không thừa nhận.
Vương phi, người cần gì phải khổ sở để vu oan cho ta như vậy?”
Câu nói này của Tiết Tịnh Kỳ có mấy phần than thở và có mấy phần bất lực.
Chân tướng mà Doãn Tiêu La nói ra, qua miệng nàng lại trở nên trái ngược như vậy.
Đây mới gọi là lợi hại.
“Ngươi, Hòa Sắt, ngươi giảo biện cũng không có tác dụng gì đâu.
Đợi vương gia trở về, ta sẽ nói chuyện này cho ngài ấy biết.
Ta sẽ để nàng ấy xử lý đôi gian phu dâm phụ nhà các ngươi.” Doãn Tiêu La tức điên người, hoàn toàn không còn dáng vẻ của một tiểu thư con nhà khuê các.
Nàng ta vừa nói xong, một tiếng “bốp” vang lên.
Tiết Tịnh Kỳ vả vào mặt nàng ta không hề khách sáo, khuôn mặt của Doãn Tiêu La nghiêng hẳn sang một bên.
Cơn đau bỏng rát lan truyền trên má của nàng Doãn Tiêu La giống như có hàng nghìn con sâu đang bò và gặm nhấm.
Một lúc lâu sau, cô ta không nghe được những âm thanh ở xung quanh mà chỉ nghe thấy những tiếng “ù ù” không ngừng vang lên bên tai.
Có thể thấy cái bạt tai vừa rồi Tiết Tịnh Kỳ đã dùng lực mạnh như thế nào.
Hai hàng nước mắt ứa ra từ mắt của Doãn Tiêu La rồi rơi lã chã xuống mặt đất.
“Ngươi nói ai là gian phu dâm phụ?” Tiết Tịnh Kỳ nghiến răng nói.
Bàn tay vừa rồi nàng đánh Doãn Tiêu La tới bây giờ vẫn còn tê.
Nàng dùng hết sức mình như vậy cũng chỉ vì Doãn Tiêu La nói ra câu đó.
Doãn Tiêu La đột nhiên phát điên, cô ta điên cuồng giữ lấy người của Tiết Tịnh Kỳ lắc lư và không ngừng hét lên: “Chính là đôi gian phu dâm phụ các ngươi, ngươi và Thích Mặc Thanh, ngươi là đồ không biết xấu hổ, là loại hồ ly tinh, đã gả cho Ôn Vương rồi mà vẫn còn không biết an phận, còn đi quyến rũ nam nhân khác.
Ngươi có xứng với Ôn Vương không?
Doãn Tiêu La nói ra một tràng, cô ta điên cuồng tóm lấy người Tiết Tịnh Kỳ nhưng đằng sau nàng ta cũng đang bị người tóm chặt lấy.
Doãn Tiêu La bớt điên cuồng, quay đầu nhìn lại.
Hóa ra là Hàn Nguyệt, người ở bên cạnh Tiết Tịnh Kỳ.
“Đông Vân, mau đuổi con tiện tỳ này ra ngoài!” Doãn Tiêu La giằng co, kêu gào như điên.
Doãn Tiêu La chưa bị ăn bạt tai bao giờ, bây gờ lại còn phải chịu nỗi nhục nhã lớn như vậy.
Nàng ta nhất định phải trả lại cho Tiết Tịnh Kỳ gấp nhiều lần như vậy.
Đông Vân thấy vậy lập tức trả lời.
Nàng ta giả vờ đi kéo Hàn Nguyệt, nhưng bàn tay đặt trên người Hàn Nguyệt không hề cử động.
Nàng ta đang âm thầm tính toán điều gì đó trong lòng.
Ở bên này, Tiết Tịnh Kỳ nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của Doãn Tiêu La thì khẽ lắc đầu.
Cuối cùng nàng cũng hiểu được vì sao Ôn Vương lại không thích Doãn Tiêu La chút nào như vậy.
Nếu như chọc đến nàng, bộ dạng này thật khiến người khác chán ghét.
Người của Đông Vân nghiêng đi, đè lên người Hàn Nguyệt, hai người nhìn nhau rồi cùng ngã xuống rồi ngã lên người Doãn Tiêu La.
Doãn Tiêu La kêu gào thảm thiết, bị hai người đè lên trên, nàng ta thấy mình như sắp tắt thở
“Hai ngươi là đồ ngu ngốc, mau đứng dậy cho ta!” Doãn Tiêu La vừa nói xong lập tức thấy cổ mình nhói lên rồi cả người không còn cảm giác gì nữa.
Buổi sáng năm mới thật không như ý.
Ánh mắt của Tiết Tịnh Kỳ vẫn còn hơi lạnh lùng, nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng này của Doãn Tiêu La, nàng tự nhiên lại thấy lo lắng cho Ôn Vương.
Không biết lúc trước hắn ta đã phải chịu đựng bao nhiêu điều điên rồ thế này.
“Hai ngươi đưa vương phi về Liên Phù Uyển, vương gia trở về… cứ nói đúng những gì đã xảy ra.” Tiết Tịnh Kỳ suy nghĩ một lát rồi vẫn dặn dò như vậy..