HOÀNG PHI NHẤT TIẾU KHUYNH THÀNH

Bóng đêm nặng nề, trong phòng đã thắp nến đỏ, soi sáng cả bên trong.

Nhưng ánh nến sáng ngời này lại làm cho Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy đặc biệt lạnh giá, trong đầu cô đều là ánh mắt lạnh lùng và khí thế hung ác tàn bạo của Thích Mặc Thanh, dường như tính mạng của tất cả mọi người đều nằm trong tay một mình hắn, hắn nói giết là giết.

Cô tự nhiên cảm giác không rét mà run.

Ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ cửa, giọng nói của Nhục Nghê từ ngoài cửa vọng vào: "Vương phi?"

"Vào đi." Tiết Tịnh Kỳ hít sâu một hơi, muốn ném sạch những thứ trong đầu mình đi.

Cô mới nói chưa bao lâu, cánh cửa "két" một tiếng và bị đẩy ra. Trong tay Nhục Nghê cầm một ít rượu thuốc và bông bước vào, đặt ở bàn bên cạnh nói: "Vương phi, Vương gia bảo nô tỳ tới bôi thuốc cho người. Vừa rồi Vương gia trút giận trong thư phòng còn không quên vết thương trên mặt người. Có thể thấy được Vương gia rất lo lắng người đấy."

Một cái bình màu trắng sữa đặt ở trong đó, bên cạnh là một bọc bông. Tiết Tịnh Kỳ liếc mắt nhìn một lúc rồi lười biếng dựa vào bên giường.

Cảm giác nóng bừng trên mặt vẫn chưa biến mất, lúc này nhìn thấy nước thuốc, nàng hình như thấy càng đau hơn.

"Ừ..." Tiết Tịnh Kỳ thản nhiên nói.

Không cần nghĩ cũng biết trên mặt mình có năm dấu tay xấu xí in ở trên mặt. Nhục Nghê cầm gương đồng từ trên bàn trang điểm bên kia qua. Cô nhận lấy và nhìn mình trong gương.

Bên trái gương mặt trái xoan nhỏ nhắn có in dấu năm ngón tay màu đỏ, có thể thấy được rõ ràng. Trên trán có vài sợi tóc ngắn rũ xuống, trên trán bên trái là vết tím xanh do bị đập đầu, trang sức gài trên đầu cũng không chỉnh tề, nhìn thế nào cũng giống với một người phụ nữ mới bị cưỡng hiếp.

Cô cười lạnh đầy thê lương. Thích Mặc Thanh thấy dáng vẻ mình như vậy, cũng khó trách hắn lại tức giận. Có lẽ cô thật sự không nên thấy thương hại cho những sinh mạng đó.

Bỏ qua cho người khác à? Bọn chúng muốn dồn mình vào chỗ chết, bọn chúng không buông tha một sinh mạng nào, làm sao có thể trông mong người khác sẽ tha cho chúng một con đường sống?

Giá trị sinh mạng đều ngang nhau, dựa vào đâu mình phải chấp nhận bị thương?

Nhục Nghê dùng bông thấm một ít rượu thuốc, nhẹ nhàng lau lên trên mặt cô.

"Vương phi, đừng nói là Vương gia, bản thân nô tỳ thấy dáng vẻ người thế này cũng sẽ giận tím mặt, Vương gia cũng chỉ vì quá mức quan tâm tới người, nên mới phải xuống tay với những người kia thôi." Nhục Nghê vừa bôi rượu thuốc vừa nói.

Quan sát thấy vẻ mặt Tiết Tịnh Kỳ không có gì thay đổi, Nhục Nghê lại nói: "Hai ngày qua, vương gia vẫn luôn bảo nô tỳ ngầm bảo vệ người. Nhưng chiều hôm nay đột nhiên có một bóng đen dẫn dắt ta rời đi, ta đuổi rất lâu sau chợt nhận ra là có người cố ý dụ ta đi, ngay cả quản gia tới đón người có lẽ cũng gặp chuyện giống như vậy. Ta vội vàng trở về phủ bẩm báo cho Vương gia biết."

Nhục Nghê nói đến đây thì dừng lại một lát, quan sát lại gương mặt cô, nói: "Vương phi, ngài đừng trách nô tỳ lắm miệng, Vương gia thật sự rất quan tâm tới người đấy."

Sau khi bôi thuốc xong vết thương trên mặt cô, Nhục Nghê lại kiểm tra xem trên người cô có vết miệng nào khác không. Sau khi không tìm được, nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm.Trên mặt Tiết Tịnh Kỳ vẫn không thay đổi sắc mặt. Nhục Nghê không biết mình có nên nói những điều này không, nhưng nàng ta không thể trơ mắt nhìn hai người tiếp tục chiến tranh lạnh nữa. Rõ ràng hai người đều quan tâm tới đối phương, nhưng không ai không chịu cúi đầu trước.

Nhục Nghê suy tính xem mình có nên nói cho cô biết chuyện vòng ngọc mà Thích Mạch Tường tặng không, nhưng cô đã mệt mỏi nằm nghiêng người, cúi đầu nói: "Nhục Nghê, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta muốn được yên tĩnh một mình một lát."

Nhục Nghê gật đầu, lui ra ngoài.

Gió buổi tối thổi rất mạnh. Tiết Tịnh Kỳ vùi cả gương mặt vào trong gối, trên người cuộn chăn chẳng khác nào một con rắn cuộn tròn.

Đột nhiên trong không trung vang lên một tiếng sét, tia chớp sáng ngời xẹt qua bầu trời đêm, thời tiết oi ức suốt nhiều ngày như vậy, vào giờ phút này cuối cùng cũng mát mẻ. Chỉ trong giây lát đã vang lên tiếng mưa rơi xuống mặt đất.

Bên ngoài vang lên tiếng mưa to như trút nước “lộp bộp lộp bộp”.

Tiết Tịnh Kỳ lật người, đột nhiên nhớ tới cũng trong một đêm mưa, đôi môi lạnh giá của người kia chậm rãi áp lên môi của mình... bảo cô đừng đi...

Cô chợt ngồi dậy.

Trên trán thấm ra hơi lạnh mồ hôi.

Đứng lên và đi đến giá gỗ bên cửa sổ để đóng cửa lại. Đáng tiếc, trên bàn đã bị nước mưa hắt vào làm ướt nhẹp.

Cô cầm cái ô giấy ra khỏi cửa, gió lạnh thổi tới chiếc váy của cô, từng hạt mưa rơi lên trên ô phát ra những tiếng lộp bộp.

"Vương phi, mưa lớn như vậy, sao người còn ra ngoài thế? Nô tỳ lấy áo choàng cho người nhé?" Từ phía trước có một nha hoàn đi tới. Khi thấy là Tiết Tịnh Kỳ, nàng ta liên tục ngạc nhiên kêu lên.

Tiết Tịnh Kỳ lắc đầu, đang muốn đi lướt qua nàng ta, chợt xoay người gọi nàng ta lại: "Này, ngươi biết Vương gia đang ở đâu không?"

"Hồi bẩm Vương phi, lúc này Vương gia đang ở trong thư phòng." Nha hoàn kia cúi đầu trả lời.

Cô phất tay, không nói gì thêm nữa, che ô đi qua sân. Những phiến đá xanh trên mặt đất ướt sũng nước mưa, Tiết Tịnh Kỳ bước lên. Lúc cô đi tới cửa thư phòng thì áo ngoài đã bị nước mưa làm cho ướt sũng.

Cô giơ tay lên muốn gõ cửa, bàn tay chợt dừng lại giữa không trung rồi thả xuống.

Bên trong còn có ánh nến sáng, cô cắn môi, không biết sao lại muốn rời đi.

Cô do dự một lát, cuối cùng vẫn xoay người rời đi.

Mà trong thư phòng, đôi mắt sắc bén giống như chim ưng nhìn theo bóng dáng gầy gò yểu điệu ngoài cửa đi tới đi lui, cuối cùng trơ mắt nhìn cô biến mất khỏi cửa.

Người ở bên trong nhìn thấy rõ ràng tình huống bên ngoài.

"Vương gia, Vương phi tới rồi đi như vậy, sao ngài không ra chứ?" Giả Sơn cảm giác nghi ngờ không hiểu nổi.

Hai người chiến tranh lạnh, bọn họ cũng không vui. Thật vất vả mới thấy Vương phi tới đây, nói không chừng lại có ý tỏ ra yếu thế, sao Vương gia lại mặc cho Vương phi rời đi chứ?

Giả Sơn làm sao có thể hiểu được?

Ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa. Hắn muốn ra ngoài tới mức nào? Nhưng cho dù hắn ra ngoài thì Tiết Tịnh Kỳ sẽ nói thế nào đây?

Cùng lắm thì lần này hòa nhau, nhưng lần sau gặp phải loại chuyện này sẽ vẫn không tránh được chuyện chiến tranh lạnh.

Hắn muốn chính là nắm chắc cảm giác khống chết vững vàng này ở trong lòng bàn tay.

Thích Mạch Tường và chuyện tối nay làm cho mâu thuẫn giữa bọn họ càng lúc càng lớn, nhưng nếu Tiết Tịnh Kỳ không rõ, vậy nàng có cúi đầu cũng vô nghĩa thôi.

Thích Mặc Thanh thu lại tầm mắt, hỏi ngược lại: "Tên trong địa lao đã khai ra thủ phạm thật sự phía sau chưa?"Giả Sơn biết hắn hỏi người muốn làm hại Vương phi tối nay. Hắn ta suy nghĩ một lát mới nói: "Vẫn chưa. Nhưng chúng ta điều tra ra nguyên quán của người này là Liên Tân, ở quê bởi vì thường xuyên đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng nên bị đuổi đi. Sau đó tới kinh thành, trong lúc vô tình gặp được một tổ chức giang hồ, lại làm việc cho bọn họ, liên tiếp cưỡng hiếp rồi giết chết mười mấy người phụ nữ, quan phủ cũng không có cách nào bắt được chúng."

Thích Mặc Thanh gật đầu, lạnh lùng nói: "Tiếp tục tra hỏi, nhất định phải hỏi cho ra kẻ chủ mưu là ai."

Hắn vừa dứt lời, ngoài cửa lại xuất hiện một bóng đen đi vào phòng mà thần không biết quỷ không hay.

Một người đàn ông với dáng vẻ cao gầy, gương mặt nghị lực cúi người hành lễ với Thích Mặc Thanh, giọng nói khàn khàn khác thường: "Tham kiến Vương gia, thuộc hạ trông coi không thỏa đáng, người trong địa lao kia đã tự sát rồi."

Tự sát à? Hắn không phải là tử sĩ, trong miệng cũng không ngậm độc. Nếu không phải không chịu nổi đau đớn khi tra hỏi thì chính là thế lực của kẻ phía sau quá lớn nên không dám nói.

"Tự sát thế nào?" Mắt Thích Mặc Thanh híp lại thành một đường, lộ vẻ nguy hiểm hỏi.

"Nhân lúc mọi người không chú ý đã đâm đầu vào thanh kiếm."

"Nhục Phàm, ngươi đi điều tra thủ phạm thật phía sau chuyện này, bất kể thế nào cũng phải nhất định điều tra ra." Thích Mặc Thanh lạnh lùng nói.

Nhục Phàm nhận mệnh lệnh, đáp “Vâng”, lại hỏi hắn có căn dặn gì khác không, sau đó mới lui ra ngoài.

Căn dặn Nhục Phàm ra ngoài làm việc xong, một tay Thích Mặc Thanh nghịch cái trâm ngọc trắng phù dung trên bàn, bề ngoài được khắc hình hoa phù dung tinh tế, vô cùng đơn giản rõ ràng.

Ánh mắt của hắn trầm như nước.

Lại là một đêm không ngủ, hôm sau Tiết Tịnh Kỳ dậy rất sớm.

Trong vương phủ tất cả đang dần tỉnh lại. Đá xanh lát trong ngoài sân tích nước mưa cả đêm, lúc này đang tí tách đón lấy từng giọt nước mưa từ trên lá cây nhỏ xuống, tạo thành từng gợn sóng lăn tăn.

Tiết Tịnh Kỳ cầm hòm thuốc đi ra khỏi cửa lớn. Sáng sớm, ngoài đường yên tĩnh nhưng đã sáng ngời, mùi bùn đất và nước mưa tràn ngập trong khoang mũi, thỉnh thoảng lại có một trận gió nhẹ thổi qua.

"Vương phi, sao ngài đi ra sớm vậy? Ngài khoác thêm áo choàng đã. Sắp vào thu rồi nên trời lạnh lắm." Chẳng biết Nhục Nghê đã đi tới sau lưng cô từ lúc nào. Cô còn chưa hoàn hồn, trên vai đã có thêm một chiếc áo choàng trắng như sữa.

"Cảm ơn." Tiết Tịnh Kỳ tự mình thắt dây lưng buộc thành nút thắt con bướm tuyệt đẹp.

"Vương phi ngài tuyệt đối đừng nói vậy, nô tỳ sẽ tổn thọ mất." Nhục Nghê vội vàng nói.

Từ xưa có phân rõ lớn bé, tôn ti khác biệt. Nàng ta chỉ là một nô tỳ nhỏ bé, làm sao có thể nhận nổi một tiếng cảm ơn của Tiết Tịnh Kỳ chứ?

Hai người đứng một lúc mới thấy quản gia điều khiển xe ngựa từ đầu kia chạy tới, “hô" một tiếng dừng ở cửa lớn. Nhục Nghê đỡ Tiết Tịnh Kỳ lên xe ngựa, mình cũng theo quản gia ngồi ở bên ghế đánh xe.

"Nhục Nghê, sao ngươi lại lên đây? Ngươi nhanh xuống đi, một mình ta đi là được rồi, nhỡ ngươi lây bệnh đậu mùa thì phải làm thế nào?" Tiết Tịnh Kỳ vén mành, vội đuổi.

Nhục Nghê làm sao dám xuống. Từ sau tối hôm qua Tiết Tịnh Kỳ suýt nữa xảy ra chuyện, Thích Mặc Thanh lại dặn nàng ta phải đi theo bên cạnh bảo vệ cô bất kỳ lúc nào, không thể rời đi nửa bước.

"Vương phi, bệnh đậu mùa của Lâm vương đã gần khỏi hẳn rồi. Ta tập võ từ nhỏ lại có nội lực bảo vệ thân thể, sẽ không bị lây bệnh đâu." Nhục Nghê mỉm cười nói.

Nhưng trong lòng nàng ta lại cảm thấy chua sót. Từ trước đến nay chưa từng có ai quan tâm tới mình như vậy. Từ sau khi mình bị Minh vương cứu một mạng, nàng ta đã thề phải sống chết thần phục Minh vương. Nhưng một lời quan tâm của Tiết Tịnh Kỳ hôm nay khiến nàng ta phát hiện ra mình có thêm phần biết ơn Vương phi.

Tiết Tịnh Kỳ có chút bất đắc dĩ mỉm cười. Người xưa dựa vào mình có nội lực luôn dùng nó để nói chuyện, cho rằng có nội lực lại có thể tránh được cả trăm độc à?

Bọn họ đi thẳng đến cửa phủ Lâm Vương, từ phía xa đã nghe được những giọng nói vui sướng bên trong. Trên người các nha hoàn cũng không mặc quần áo kháng khuẩn nữa. Bọn họ vừa thấy được Tiết Tịnh Kỳ xuống khỏi xe ngựa, lập tức chạy tới đón, hớn hở nói: "Minh vương phi, ngài đã tới. Vương gia tỉnh rồi!"

Theo lý thuyết thì lúc này cũng nên tỉnh lại rồi. Cô gật đầu và bước nhanh vào trong.

Địch quý phi ngồi trên đầu giường, đút cho Thích Vũ Mạch uống từng thìa nước đường, dáng vẻ mẹ con thâm tình khiến người bên cạnh phải ao ước muốn chết.

"Mẫu phi, mấy ngày qua đã vất vả cho ngài rồi. Trong thời gian con bị bệnh, đều nhờ có ngài chăm sóc cho con." Thích Vũ Mạch nói rất khẽ. Địch quý phi lại cầm khăn ướt lau miệng cho hắn.

"Con cám ơn gì chứ? Đứa trẻ ngốc này nói những lời khờ dại gì vậy? Mấy ngày qua đều là Minh vương phi chữa bệnh cho con, nếu không có nàng ấy, sợ rằng bệnh của con còn chưa khỏi được đâu." Ánh mắt Địch quý phi lóe lên. Bà ta là một người thông minh, biết mình nên nói ra chuyện Tiết Tịnh Kỳ chữa bệnh cho hắn mới có khả năng xoa dịu mối quan hệ giữa hắn và Thích Mặc Thanh một chút.

Trên mặt Thích Vũ Mạch không giấu được vẻ khiếp sợ. Tiết Tịnh Kỳ tự nhiên chữa bệnh cho mình sao?

Hắn còn chưa kịp nói gì, Tiết Tịnh Kỳ đã đi từ ngoài cửa vào. Cô đặt hòm thuốc xuống, nhân tiện nói: "Trị bệnh cứu người là bổn phận của người thầy thuốc, có người ý chí sắt đá chuyên môn muốn hại người, gây tội ác sợ rằng cả đời này cũng không hiểu được đâu."

Đây là một lời hai ý nghĩa, cô không chỉ ngầm ám chỉ chuyện Doãn hoàng hậu làm, cũng ám chỉ chuyện Lâm vương bị ốm, làm cho trên mặt hai người đều lúng túng một hồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui