[Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11] Sói Bắc Yến

Bẵng đến hai hôm sau nàng mới rời khỏi phủ Tú Lệ đến Bắc Yến quân doanh.

Mấy ngày nay, do nhiều lần phải nuông chiều vị phu quân Yến hoàng của mình quá thể nên sức khỏe nàng có thuyên giảm rõ rệt. Một phần trận chiến với quân Khuyển khiến nàng tổn hao nhiều sức lực chưa kịp hồi phục nên mấy ngày vừa qua chỉ ở trong phòng nghỉ dưỡng. Chỉ có Yến Tuân ngày ngày lui đến phòng nàng chăm sóc rồi lo cho nàng chuyện ăn uống.

Yến Oanh hài tử cũng hiểu chuyện mẫu thân đại nhân nàng đã vất vả chiến đấu với quân Khuyển khó khăn ra sao nên chỉ thỉnh thoảng lui đến hỏi thăm nàng, sau đó cũng ít thấy hắn xuất hiện.

Nhưng sáng nay, sau khi gặp Yến Tuân một chút thì nàng đã không còn gặp chàng nữa, có lẽ chàng đi giúp nàng xử lý chuyện đê Hồng Xuyên mấy ngày qua.

Nàng lọ mọ người bước xuống giường, thì đã thấy A Mẫn, nữ tỳ thân cận của nàng mang chậu nước rửa mặt nhỏ vào phòng.

" Vương gia, người định đi đâu sao?" A Mẫn khéo léo hỏi nàng trong khi bàn tay tiện thể thu gom vài thứ lung tung vất trong phòng sắp xếp lại gọn gàng.

" Uh, ta muốn đến quân doanh."

" Trước khi đi Yến hoàng có căn dặn nô tỳ hãy cho Vương gia dùng canh sen hầm bồi bổ trước khi để người đi đâu." A Mẫn vui vẻ truyền đạt lời Yến Tuân nhưng ngữ khí có phần phấn khích đến lạ thường.

Sở Kiều nhìn tiểu nô tỳ nhỏ theo nàng bấy lâu nay chợt nhớ những ngày mình còn trong Thanh Sơn Viện. Nhưng rất tiếc, nàng khi ấy không được như A Mẫn, có cuộc sống tự do tự tại và không gánh nặng, nên những ngày đó có thể được xem là những ngày tháng không vui và bế tắc nhất của nàng khi vừa đặt chân đến thời đại này, nhưng lòng vẫn có chút hoài niệm bâng quơ.

" Canh sen hầm nữa ư? Không phải ta đã dùng mấy hôm nay rồi sao? Chàng thật là!..."

A Mẫn ngẩn đầu lên nhìn vị nữ vương trẻ xinh đẹp trong ánh nắng sớm, trông người bây giờ đã giống một nữ nhân thật sự. Có sự từng trải của thiếu phụ, sự trầm tĩnh của người nữ tướng, và cũng có sự dịu dàng xinh đẹp của một nữ nhân bên cạnh Yến hoàng. Hai người thật đẹp đôi, Yến hoàng không nề hà tiểu tiết, ngày ngày xuống bếp chuẩn bị thức ăn bồi bổ cho người trong lòng hết sức cẩn mật và chu đáo. Bấy lâu nay trong phủ Tú Lệ dường như không hề có hơi ấm nam nhân hiện diện ở khắp nơi. Mặc dù các tướng lĩnh, nam nhân khác thỉnh thoảng có ghé đây nhưng chỉ đến thư phòng hay ở hoa viên đàm đạo cùng nữ vương chứ không thoải mái dạo khắp nơi như Yến hoàng, nên khó trách từ ngày có người đến, Tú Lệ phủ trông có sinh khí và ấm áp hơn nhiều.

Ánh mắt nữ vương tuy ra chiều trách yêu nhưng sóng mắt toát lên niềm hạnh phúc khó tả.

" Vương gia, người hãy cố dùng một chút, dù sao cũng là tâm ý của Yến hoàng với người."

Sở Kiều nhoẻn khuôn miệng nhỏ cười mỉm ôn nhu nhìn A Mẫn ngầm ra chiều đồng ý.

...


Sau khi dùng xong bát canh hạt sen, nàng thay y phục ra ngoài, nhắm hướng Bắc Yến quân doanh mà đến.

Mấy hôm nay Hạ Tiêu thay mặt nàng quản lý lại quân doanh cùng các tướng sỹ, quân dân bị thương vong. Số người chết nhiều vô số. Nàng nhìn một loạt thương quân nằm la liệt trong quân y mà lòng dân lên sự cảm thương khôn xiết. Nhạn Bình đi bên cạnh, thấy thế cũng không khỏi cảm khái, bất giác đưa đôi tay thiếu nữ nắm nhẹ lấy bàn tay nàng ra chiều an ủi nhau.

" Nhạn Bình, muội cầm lệnh bài của ta đến phủ khố Tú Lệ đem hết hai phần ba ngân sách và bổng lộc của phủ qui đổi thành tiền tài và lương thực phân phó cho chúng tướng sỹ bị thương và cho những người dân bị thương vong khác. Tạm thời ta sẽ ở đây trông chừng thay thế Hạ tướng quân về nghỉ ngơi một chút."

Nhạn Bình trong lòng vui mừng khôn xiết, ánh mắt yêu thương đầy ngưỡng mộ nhìn tỷ tỷ không chớp mắt khiến Sở Kiều cũng phì cười:

" Sao? Muội thấy ta giống vị Quan thế âm bồ tát lắm hã? Thật ra ta cũng có một chút tư chất cùng tấm lòng quảng đại đó nha."

" Tỷ tỷ, vương gia kính mến của muội! Hai phần ba phủ khố vốn không nhỏ. Muội thay mặt con dân Bắc Yến và tướng lĩnh nói lời cám ơn tấm lòng yêu nước thương dân quảng đại của tỷ, xin nhận của muội một lạy này để tỏ rõ tấm lòng. "

Sở Kiều vội đưa tay đến đỡ thiếu nữ, Nhạn Bình ngày thường vui vẻ, vô âu vô lo nhưng cũng có lúc thật nghiêm túc làm nàng khó nhận ra được bộ dáng đáng yêu bây giờ của muội ấy.

" Giữa chúng ta còn khách khí như thế nữa sao? Muội đã theo ta lâu như thế, chẳng lẽ không hiểu con người ta thế nào? Bắc Yến cũng là quê hương của ta, là từng nước mắt và huyết nhục trong người ta rơi xuống để bảo vệ, thì cớ gì một ít tiền tài kia có thể sánh bằng.

Nhớ năm xưa, khi chưa theo Yến hoàng, ta như một người vô định không biết mục tiêu mình sẽ theo đuổi như thế nào. Cho đến khi ta tìm được quê hương cùng tín ngưỡng của mình qua Yến hoàng, ta mới thấy sự sinh tồn của bản thân trong triều đại này có ý nghĩa biết bao nhiêu. Sự sinh tồn ấy có thể mang lại bình yên cùng sự bảo toàn tuyệt đối cho tất cả những con dân Bắc Yến nơi đây nên ta cảm thấy đây là một trách nhiệm thiêng liêng mà ta cần yêu quý bản thân mình nhiều hơn."

" Hơn nữa, sau ta vẫn còn Yến hoàng luôn âm thầm chống đỡ đó sao? Người đã truyền thư xuất quốc khố cứu nạn Bắc Yến rồi, chỉ là đường sá xa xôi nên đến chậm trễ, sau này ta sẽ bắt người hoàn trả lại ta gấp bội, ta vốn không chịu thiệt chút nào đâu, nên một lạy này của muội ta vốn không thể nhận được."

Nhạn Bình đang nghiêm túc nói chuyện quân khố với Tú Lệ Vương, nghe mấy lời sau cùng của người cũng khiến nàng bật cười, quả thật người tỷ tỷ này luôn nhận thiệt về bản thân nhưng lúc nào cũng cố tỏ ra mình không hề bị chút ấm ức nào để người khác yên lòng, lại còn biết dỗ dành người khác nữa.

...

Nàng ở quânh doanh đến nửa ngày hôm ấy thì lính vệ vào báo có người muốn gặp nàng ở bên ngoài, người muốn gặp nhưng không hề muốn báo danh tính nhưng qua lời thuật của lính vệ nàng nghĩ đó là một người nàng rất đỗi thân quen. Nên cũng thu xếp chuyện quân cơ cho Cảnh Dân và Sỹ Thanh một lát rồi ra ngoài.

...

Bóng câu thời gian buông lơi qua rặng liễu mong manh, quằn mình đung đưa trong gió trước quân doanh Bắc Yến khiến nàng có chút cảm khái vài chuyện trước đây, không khỏi bùi ngùi, khóe mắt cay cay.


Một lúc bất chợt nào đó, nàng cũng muốn mình cũng trở nên yếu đuối như rặng liễu kia, buông bỏ hết mọi gánh nặng trên vai cùng lý tưởng sống, đời này kiếp này của mình để trở về hình hài một nữ nhân buông rèm e ấp thật sự bên nam nhân của mình.

Có vài đoạn hồi ức bên người ở Thanh Sơn viện khiến con tim vốn mạnh mẽ bấy lâu nay tưởng chỉ rung động bởi mối thâm tình chỉ vốn dành riêng cho Yến hoàng, cũng có lúc loạn nhịp vì người ấy. Nữ nhân bề ngoài luôn cao ngạo, khí chất cùng sự từng trải của mình trong kiếp trước cho nàng thấy được vô số biến hóa phù sinh bất định của đời người, dù là kiếp này hay kiếp trước. Nên có lúc, con tim nàng cũng muốn lên tiếng tìm chỗ bình yên thật sự, nơi có bàn tay nam nhân mạnh mẽ che chở cho mình, đời này kiếp này không phải lo toan, không phải vướng bận.

Nhưng sự thật cuộc đời luôn biến hóa dị thường, căn bản không có qui luật riêng của nó. Nên chỉ có thể mạnh mẽ đương đầu, dùng sự bền bỉ và quật cường của bản thân để chống lại số phận. Dùng máu tươi để đổi lấy hòa bình. Bởi những thứ càng quan trọng thì càng khó nắm bắt và khó bảo vệ.

Bản năng của nàng khi sinh ra vốn không quật cường như thế. Nhưng qua bàn tay của tạo hóa, nàng đã trở thành một Sở Kiều như hiện tại, cho nên hình ảnh người nữ nhân khao khát được mềm mỏng và buông thả sự yếu đuối của mình vốn không thuộc về nàng. Sở Kiều vốn chỉ thuộc về danh xưng Tú Lệ Vương chứ không thể là một nữ nhân mỹ sắc đứng sau bức bình phong chờ đợi phu quân trở về.

Ráng nắng chiều chói mắt vô tình che đi một nửa nhân ảnh người đứng quay lưng về phía nàng, bên cạnh hắn là tuấn mã đang sục sùi ngó quanh, vó ngựa đầy bụi đường, ra chiều mệt mỏi, có lẽ cũng vượt đường xa đến phương Bắc.

Một nam nhân trong khôi phục tím nhạt, dáng người cao ráo, đặc biệt bên hông có mang Phá Nguyệt kiếm. Người ấy chính là Gia Cát Nguyệt.

Sở Kiều bước nhẹ về hướng đó, ôn tồn cất giọng chào người mới đến:

" Huynh mới đến à?"

Nam nhân nghe tiếng động khẽ sau lưng vội quay người lại, khuôn mặt tuấn tú tà mị dần hiện lên một rõ ràng hơn trước mặt nàng, hắn nhoẻn miệng cười nhu tình với nàng: " Ừ, ta mới đến."

" Chúng ta có thể tìm chỗ khác nói chuyện một chút được không?"

" Được, huynh đi theo ta."

Sở Kiều bảo người mang đến cho nàng chiến mã. Sau đó hai người cùng phi ngựa ra khỏi thành đến bình nguyên lớn thoáng đãng phía trước ôn lại một chút chuyện cũ với cố nhân.

Hai bóng người ngựa chạy cùng nhau, luôn kiềm chế khoảng cách vì đối phương, có thể được xem là bạn đồng hành hay chỉ đơn giản là tri kỷ thoáng qua một thời điểm nào đó trong đời người kia?

...


Họ dừng trên một khoảng thảo nguyên xanh bạt ngàn và gió lộng. Bây giờ là mùa xuân tươi đẹp nhất ở Bắc Yến. Bao la một vùng rộng lớn chạy thẳng xa tít mù khơi vẫn là màu xanh cỏ cây bất tận. Một luồng gió thốc đến không quá mạnh nhưng cũng đủ làm tung bay mái tóc đen tuyền óng ả của nữ vương trong ráng chiều. Chiếc trâm nhỏ cài nhẹ bên mái tóc khiến nàng trở nên nhu tình hơn trong mắt nam nhân đối diện.

" Nàng vẫn khỏe chứ?"

" Ừ. Ta vẫn thế. Còn huynh thế nào?"

" Ta cũng thế. Rất khỏe."

" Sau trận chiến với Khuyển Nhung, nàng có bị thương ở đâu không? Ta xin lỗi vì đã đến không kịp lúc."

" Ta chỉ bị thương nhẹ, không sao. Huynh không cần xin lỗi ta, đó là trách nhiệm của ta."

" Hắn đã quên nàng."

" Uhm, Yến Tuân không nhớ chuyện về ta trước đây. Nhưng bây giờ chàng đã nhớ ra nhưng không biết do đã tìm được ký ức hay do người khác kể lại. Ta cũng chưa rõ chuyện này."

" Ta bây giờ đã là Thanh Hải Vương."

" Ừ, ta có nghe nói đến vùng đất ấy." Một thoáng bất ngờ trong mắt nữ nhân, hóa ra chủ nhân Thanh Hải là hắn.

" Ta xây dựng Thanh Hải là vì nàng, cho nàng." " Và đợi nàng."

...

Sóng mắt nam nhân dâng lên nhu tình dịu dàng chứa đầy hi vọng cùng bao muộn phiền chất chứa nhìn nàng, như khuẩn cầu hay da diết nhớ mong cùng yêu thương nồng đượm. Vạt áo nam nhân bay tung phía sau, gió thổi vài sợi tóc lòa xòa rơi trước trán, che đi một phần cửa sổ tâm hồn khiến con mắt còn lại thêm phần u uất và da diết mong đợi người đến bên mình.

Sở Kiều lòng len lỏi nỗi buồn phiền khó tả. Nếu không từng rung động vì Gia Cát Nguyệt nàng đã chẳng ưu phiền và ám ảnh bởi ánh mắt ấy đến như thế.

Cả đời này nàng nợ ân nghĩa và tấm chân tình đến si muội của hắn đối với mình mà không thể nào đền đáp được. Một chút rung động của nàng đã khiến Gia Cát Nguyệt ngày đêm ôm ấp nỗi nhớ triền miên cùng niềm hi vọng mỏng manh đến xót xa.

" Ta xin lỗi. Ta không thể đi cùng huynh được."

" Vì sao? Hắn đã không còn ký ức về nàng. Hơn nữa, Bắc Yến giờ cũng đã thái bình. Nàng nên sống một cuộc đời cho bản thân mình."


" Thiên hạ thái bình, nhưng ta vẫn chưa bao giờ muốn buông bỏ trách nhiệm của mình. Ta vẫn luôn cố chấp đến thế. Ký ức của chàng về ta, là từng hạt đất, ngọn cỏ của hoàng triều này mà chúng ta đã cùng nhau chiến đấu vì nó. Khi nào chàng còn sống trên vùng đất ấy, ta vẫn mãi là ký ức và hiện tại của chàng, chỉ có điều nó nằm quá sâu ở nơi nào đấy nên tạm thời vẫn chưa thức tỉnh. Ta vẫn hi vọng và đợi chờ ngày ấy, rồi cũng sẽ đến."

" Có đáng giá không?"

" Gia Cát Nguyệt, thứ đáng giá nhất trong cuộc đời chúng ta không phải nằm ở thời gian bao lâu hay nặng nhẹ vấn đề. Mà nó nằm ở lòng tin và sự kiên định của con người đến đá mòn, sông cạn vẫn không thay đổi. Nó khiến con người đi đến tận cùng sự kiên trì của mình. Bởi không có điều quan trọng nào trong đời mỗi người đều dễ dàng đạt được mà không có sự trả giá. Sự trả giá của ta dành cho tình yêu đối với chàng chính là tháng năm thanh xuân cùng cuộc đời mình cho điều ta xem là quan trọng nhất."

Sở Kiều nhìn người trước mặt ngữ sắc đã thay đổi ít nhiều, nhưng sóng tình vẫn không thôi dào dạt trong ánh mắt, trong lòng dâng nỗi đau xót vô hạn:

" Gia Cát Nguyệt. Lời hứa của ta đối với huynh lúc trước. Ta thật xin lỗi, cả đời này mình cũng không thể thực hiện nó cùng với huynh. Cũng như ân tình huynh nhiều lần cứu giúp, ta không thể nào quên, ta vẫn ghi tạc tấm chân tình ấy vào lòng như một vết khắc đánh dấu một đoạn tình cảm của ta dành cho huynh. Tuy nó không mạnh mẽ và đủ sức lan tỏa vào huyết mạch của ta nhưng cũng đủ để ta hoài niệm về huynh và những khoảng thời gian chúng ta bên nhau ở Thanh Sơn viện, Biện Đường hay Túy Thiên Lầu ở Đại Hạ. Ta hi vọng huynh có thể buông bỏ chấp niệm trong lòng để trở thành một Thanh Hải Vương uy danh trấn vũ vang khắp đại lục. Giúp ta xây dựng một đất nước cường thịnh, không có áp bức và nô lệ. Huynh hãy chăn dắt con dân mình thay phần của ta, đó là cũng được xem là lời hẹn ước của chúng ta dành cho đối phương. Mãi mãi không thay đổi. "

Biết ý nàng đã quyết như thế, Gia Cát Nguyệt chỉ có thể nén sự bi thương của mình vào lòng, nhìn nàng thêm chốc lát, sóng tình kia nếu có thể cắt đứt được thì đã từ lâu nó không đâm chồi và kết trái như hôm nay, thì bảo sao hắn có thể nhẹ nhàng thu xếp nó vào một góc ngay được.

Người không nặng tình tất sẽ không khó khăn để ra đi, nhưng người tình nghĩa sâu nặng thì năm tháng dài bao lâu mới nguôi ngoa nỗi nhớ trong lòng.

" Nàng cùng hắn về Sở Thành, bọn người Trĩnh Viễn sẽ không để nàng sống yên ổn. Nàng có chu toàn được chưa?"

Sở Kiều phì cười, thấy Gia Cát Nguyệt chuyển đề tài nên nghĩ hắn cũng thông suốt, nên lấy ngữ khí vui vẻ trở lại đối đáp:

" Ta bây giờ đã là Vương trấn thủ một vùng, Trình Viễn há có thể tùy tiện như ngày xưa. Ta tin Yến Tuân chàng sẽ chu toàn việc quân thần anh minh, không giống như trước đây nữa. Chàng đã thay đổi rồi."

" Ừ. Sau này nếu cần ta giúp đỡ, nàng đừng ngần ngại cho người đến báo với ta. Nếu Yến Tuân hắn không phân minh chuyện quân thần, nàng có thể đến Thanh Hải cùng hài tử. Nơi đó vẫn mãi là quê hương vì nàng sinh ra và vì nàng mà gìn giữ. Tinh nhi, nàng có hiểu không? Đừng sống vì người khác quá nhiều, hãy nghĩ đến mình thêm một chút nữa. Nếu không ta sợ mình sẽ đau lòng mà đem quân đến Sở Thành khiêu chiến với hắn. Lúc ấy ta sợ nàng lại khó xử như lúc trước. "

" Ừ, ta đã nhớ, huynh cũng phải bảo trọng. Nếu có cơ hội. Chúng ta sẽ lại gặp nhau."

" Nàng cũng bảo trọng."

Gia Cát Nguyệt mỉm cười lần cuối chào người thương, ánh mắt vang lên sự đằm thắm của vị Gia Cát Nguyệt tướng quân năm nào nhưng cũng không kém sự minh mẫn cùng nét từng trải và khí thế khẳng khái của một Thanh Hải Vương.

Thanh Hải là vùng đất nhỏ mọc lên ở phía Tây Bắc Yến, nằm giữa Bắc Yến và Biện Đường. Tuy là vùng đất nhỏ nhưng được thiên nhiên ban tặng đất đai trù phú cùng nhiều khoáng sản vô số. Sau trận đánh quân Thổ Phồn năm ấy, Lý Sách cũng ban thưởng Gia Cát Nguyệt rất nhiều bổng lộc và mời hắn ở lại bên mình. Nhưng bản tính thông minh và lãnh đạm, cùng một lời hứa với tri kỷ năm nào, Gia Cát Nguyệt rời Biện Đường ra đi mang theo một số binh lực Nguyệt vệ cũ của mình đến Thanh Hải mở mang bờ cõi, tự lập vương triều cho mình và chiêu binh nạp tướng sỹ. Trải qua năm năm chống chọi, Thanh Hải giờ đây cũng là một quốc gia cường thịnh và an lạc không kém gì Sở Thành và Bắc Yến.

Thanh Hải lặng lặng vươn mình lên trên lục địa Tây Mông, âm thầm góp nhặt tên mình trên bản đồ sử sách, nhưng con người yêu hòa bình và thích giao thương với các nước lân cận, cho nên cũng không phải là mối nguy hại cho hoàng triều Yến thị cũng như quốc gia độc lập nhỏ bé duy nhất là Biện Đường.

Nhưng có điều không ai biết rõ thật hư vị vương Thanh Hải trẻ tuổi kia thật chất là ai cho đến một ngày người ấy xuất hiện ở phương Bắc với tư cách cố nhân của Tú Lệ Vương thì câu chuyện bí ẩn của vùng đất Thanh Hải mới dần hé mở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận