Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Sau khi Sở Kiều cõng Tiểu Thất chạy về hậu viện tạp dịch liền nhanh chóng vào phòng bôi thuốc băng bó cho cô bé, bình thuốc Yến Tuấn đưa vô cùng tốt, không cầm máu rất công hiệu mà còn có thêm thuốc mê, Tiểu Thất chỉ rên rĩ mấy tiếng đã chìm vào giấc ngủ say.

Tiểu Bát vốn luôn hôn mê đã tỉnh lại, cũng miễn cưỡng có thể bước xuống giường. Đứa trẻ này lúc trước bị một trận kinh sợ, sau khi tỉnh lại vẫn không mở miệng nói gì, chỉ ngây ra như một người ngốc nhìn Sở Kiều vội vội vàng vàng đi qua đi lại nấu nước chăm sóc cho Tiểu Thất.

Sắc trời dần tối, Sở Kiều lau mồ hôi trên trán, giờ mới cảm nhận được vết thương ở bả vai đau nhức. Nàng tựa người vào vách tường, lắng nghe tiếng thở đều đều của Tiểu Thất, quả tim như bị ai hung hăng nhéo chặt, bị móc ra ném xuống trên mặt băng lạnh lẽo. Nàng nhắm mắt lại, khuôn mặt tuấn tú cùng nụ cười trong trẻo của Lâm Tích lại một lần nữa quanh quẩn trong đầu, đứa bé trai luôn miệng nói sẽ bảo vệ nàng kia đã bị đánh đến huyết nhục mơ hồ, nhìn không ra diện mạo.

Một hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống trên mặt nàng, rơi xuống cằm rồi nhỏ xuống trên mu giày bằng vải thô.

Đột nhiên ngoài cửa vang lên một tiếng kêu thất thanh, Sở Kiều cả kinh mở cửa đi ra ngoài, chỉ thấy một nữ hài tử chừng mười hai mười ba tuổi đứng trong sân, cô bé nhìn thấy Sở Kiều liền như thấy khúc cây cứu mạng, lập tức chạy đến khóc lớn: “Nguyệt Nhi, Hiệp Tương và các hài tử Kinh gia đều bị Chu quản gia phái người bắt đi rồi.”

Sở Kiều nghe vậy liền nhướng mày, trầm giọng hỏi: “Bị bắt đi? Chuyện xảy ra khi nào?”

“Từ hồi sáng sớm. Ta chỉ tìm được Lâm Tích nên đã để cho hắn đi tìm Tứ thiếu gia cầu tình, nhưng cả ngày vẫn không có tin tức, làm sao bây giờ?”

“Có nói là bắt bọn họ đi làm cái gì không?”

Cô bé lau nước mắt, vừa khóc vừa nói: “Nói… nói là đưa đến biệt viện của lão thái gia bên ngoài phủ.”

“Cái gì?” Sở Kiều kinh hô một tiếng.

Lời của nữ hài tử như sấm sét đánh thẳng xuống đỉnh đầu nàng, mấy ngày nay nàng đã được Lâm Tích kể cho nghe chuyện về lão thái gia cầm thú có đam mê nam sủng cùng luyến đồng, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch như tuyết.

Tiểu Tám đứng ở cửa, nghe vậy chỉ ngây ngốc lững thững tiến lên, kéo kéo góc áo Sở Kiều, tiếng nói rù rì như một con thú nhỏ bị thương, chậm rãi hỏi: “Nguyệt Nhi tỷ, mấy người Hiệp Tương tỷ đâu rồi? Các tỷ ấy đi đâu vậy?”

Sở Kiều chợt có phản ứng, liền lập tức xoay người chạy như điên ra ngoài.

“Nguyệt Nhi!” Nữ hài tử ở phía sau kêu lên một tiếng nhưng Sở Kiều vẫn không hề quay đầu lại.

Một dự cảm bất an nhanh chóng dâng lên trong lòng Sở Kiều, nàng không biết mình có đến kịp hay không, không biết mình có còn cơ hội cứu những đứa trẻ kia hay không, nàng chỉ có thể cố hết sức chạy nhanh về phía trước, một khắc cũng không dám ngừng.

Vượt qua Thanh Sơn viện, chuồng ngựa, vườn hoa hậu viện, xa hơn nữa chính là hành lang gấp khúc dẫn đến tiền viện. Ngay lúc đó, phía trước đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập, Sở Kiều cẩn thận dừng cước bộ lại.

“Nguyệt nhi tỷ?” Một giọng nói nho nhỏ vang lên từ phía sau.

Sở Kiều sửng sốt quay phắt lại, chỉ thấy Tiểu Bát một thân áo ngắn rộng thùng thình đang đứng ở phía sau nàng, ngay cả giày cũng không mang, ngơ ngác hỏi một cách tội nghiệp: “Mọi người Hiệp Tương tỷ đi đâu hết rồi?”

Sở Kiều kéo Tiểu Tám, xoay người nép vào bụi hoa ở một góc. Đã vào đông nên hoa cỏ nơi này đã sớm rụng hết, cũng may hiện giờ đang là buổi tối, dưới ngọn đèn dầu thưa thớt không nhìn kỹ cũng rất khó bị phát hiện. Tiếng bước chân ngày càng gần, là bốn người đang cùng đẩy một chiếc xe kéo, một người đẩy phía sau, ba người kéo bên hông thành xe. Con đường này vốn hết sức hẻo lánh, trừ hạ nhân quét dọn thì rất có ít người đi qua, Sở Kiều kéo Tiểu Bát đứng trong bụi hoa, định bụng lẳng lặng chờ những người này rời khỏi mới tiếp tục đi.

Đám người đi đến chỗ hai người Sở Kiều đang đứng thì đột nhiên dừng lại, Tiểu Bát hiển nhiên sợ hãi đến run rẩy cả người, tay cô bé nắm chặt áo Sở Kiều, một cử động nhỏ cũng không dám làm.

Một gã cất giọng nói thô kệch: “Các huynh đệ, hay là dừng chân một lát? Đi một đoạn đường dài như vậy còn chưa được nghỉ ngơi lần nào, ta thèm rít chút thuốc rồi.”

Mấy người khác cười nói: “Lão Lưu đến cơn ghiền thuốc lá rồi.”

Cả đám vừa cười ha ha vừa đánh lửa châm thuốc.

Sở Kiều đang gấp trong bụng, nghe vậy thì khẽ cau mày. Một cơn gió lạnh chợt thổi qua, Tiểu Bát ăn mặc đơn bạc nên run rẩy càng thêm dữ dội. Ngọn gió đột nhiên trở mạnh, thổi lật ngược tấm chiếu phủ trên xe lên, tấm chiếu quay tròn vài vòng trên không trung rồi rơi phạch xuống trên mặt đất. Dưới ánh đèn dầu leo lét, mặt chiếu hiện rõ một mảnh máu tươi đỏ sậm.

Sở Kiều cùng Tiểu Bát cùng nhau nhìn về phía xe, nhất thời như bị sét đánh. Sở Kiều nhanh chóng đưa tay bịt miệng Tiểu Bát.

Ánh trăng xuyên thấu tầng mây, chiếu rõ tầng tầng lớp lớp thi hài trẻ con trên chiếc xe đẩy nằm ngổn ngang như củ cải trắng không có sinh mệnh. Thân thể nho nhỏ trần truồng của Hiệp Tương đầy vết xanh tím, hai mắt cô bé mở to, khóe mắt tụ đầy máu đen, hạ thể máu huyết lẫn lộn, hai tay cùng hai chân vẫn còn bị buộc lại về phía sau bằng dây thừng, bị khuất nhục bằng tư thế tàn nhẫn quỷ dị nhất.

Một tay Sở Kiều bịt miệng của Tiểu Bát, tay còn lại ôm chặt lấy thân thể cô bé. Đứa trẻ này tựa hồ như đã phát điên, liều mạng muốn đẩy cánh tay đang giữ mình để xông ra, từng giọt nước mắt lớn nóng hổi rơi xuống trên cánh tay Sở Kiều, cô bé không hề khoan nhượng cắn bàn tay trên môi mình, máu tươi tràn ra, theo cổ tay trắng nõn của Sở Kiều chậm rãi nhỏ giọt xuống trên mặt đất. Ánh trăng xuyên qua bụi hoa thưa thớt chiếu lên trên người hai nữ hài tử để lại quang ảnh loang lổ, ảm đảm như sương.

Không biết qua bao lâu, chiếc xe đẩy dần dần đi xa, bốn phía tĩnh mịch. Sở Kiều chậm rãi buông lỏng tay, da thịt trên cổ tay bị cắn đến nhầy nhụa, nhìn vô cùng khinh khủng. Tiểu Bát tựa hồ đã u mê, ngây ngốc không nói nên lời, Sở Kiều đưa tay vỗ vỗ lên mặt Tiểu Bát, cất giọng khàn khàn như tiếng quỷ khóc cẩn thận kêu tên cô bé.

Gió lạnh thê lương vẫn thổi không ngừng, tiếng cây khô xào xạc trong gió làm nổi bật thêm sự yên tĩnh của bóng đêm. Tiếng đàn sáo huyên náo ở tiền viện vẫn chậm rãi truyền đến trong tai, thật giống như âm thanh từ một thế giới khác.

“… Giết bọn chúng…”

Đứa trẻ sáu tuổi đột nhiên đăm đăm mở to hai mắt, lẩm bẩm nói: “Phải đi… đi giết chết bọn chúng.”

Hai mắt cô bé đỏ bừng, nhìn trước sau trái phải như đang tìm kiếm vật gì đó rồi đột nhiên cầm một tảng đá dưới gốc bụi hoa lên, đứng dậy xông ra ngoài. Sở Kiều nhanh tay lẹ mắt bắt được cô bé, ôm chặt nàng vào trong ngực.

“Giết bọn chúng! Phải giết bọn chúng!” Nữ hài tử nhịn không được nữa khàn giọng quát lên, trên khuôn mặt nho nhỏ giàn giụa nước mắt tràn đầy hận thù điên cuồng cùng đau thương tuyệt vọng.

Sở Kiều lòng đau như cắt, ôm thật chặt đứa trẻ đang giãy giụa điên cuồng trong ngực, nước mắt rốt cuộc cũng thi nhau rơi xuống.

Những kẻ súc sinh, đám dã thú cặn bã này có chết một ngàn một vạn lần cũng không đủ để rửa sạch tội.

Sở Kiều chưa bao giờ cảm thấy hận, chưa bao giờ có cảm giác muốn giết người như giờ phút này, nỗi hận như muốn nhấn chìm cả người, nàng thật hận, hận những kẻ đó tàn nhẫn, hận thế đạo vạn ác này, càng hận bản thân mềm yếu, hận sự bất lực của mình, hận mình chỉ có thể trơ mắt nhìn nhưng cái gì cũng không làm được. Tiếng gào khóc của đứa trẻ trong ngực như ngọn dao găm đang từng chút một khóet tim phổi nàng. Nếu hiện giờ trong tay có một khẩu súng tự động, nàng sẽ tuyệt đối không chút do dự vọt vào tiền viện giết chết toàn bộ những người đó.

Đáng tiếc nàng không có, nàng không có gì cả, không tiền, không thế lực, không thân phận, không võ công, không vũ khí. Nàng chỉ là một u hồn bị vây trong thân thể Nguyệt Nhi bé nhỏ ở chốn dị giới này, dù cho có tâm trí cùng kiến thức ngàn năm, nhưng trong giờ khắc này lại cũng chỉ có thể đứng núp trong bụi hoa, ngay cả dũng khí đi ra nhìn những đứa trẻ kia một lần cuối cũng không có.

Sở Kiều chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh trăng lạnh lùng trong trẻo chiếu lên trên mặt nàng, nàng âm thầm thề với bản thân, chỉ một lần này mà thôi, nàng sẽ không bao giờ để có lần thứ hai, sẽ không bao giờ sống với hai bàn tay trắng như vậy nữa… không bao giờ cho phép bản thân tiếp tục cuộc sống không chút năng lực tự vệ như thế này nữa…

Ánh trăng lạnh lẽo bàng bạc như nước trải khắp phủ đệ rộng lớn của Gia Cát gia, hai tiểu nô lệ cấp thấp đứng nép mình bên bụi hoa trong hoa viên hậu viện, giống như hai con cún nhỏ bị mất mẹ đang tựa vào nhau, nhưng trong mắt lại sôi trào cừu hận đủ để phá hủy trời đất.

Lúc trở lại hậu viện tạp dịch đã là đêm khuya, còn chưa qua khỏi cửa viện Sở Kiều liền phát hiện cửa phòng đang mở rộng, trong lòng nhất thời chợt lạnh, nàng buông tay Tiểu Bát nhanh chóng chạy vào bên trong, chỉ thấy trong phòng một mảnh hỗn loạn, tấm chăn trên giường dính đầy máu đen, mặt đất có rất nhiều dấu chân người nhưng tuyệt nhiên không thấy nửa bóng dáng của Tiểu Thất.

“Nguyệt Nhi, các muội đã trở lại!”

Chính là nữ hài tử lúc trước đột nhiên chui ra từ trong đống củi ở góc tường, Sở Kiều vội vàng tiến đến kéo tay cô bé, trầm giọng hỏi: “Tiểu Thất đâu? Tiểu Thất đi đâu rồi?”

Cô bé khóc nói: “Chu quản gia dẫn người đến, nói là Tiểu Thất đã mất tay, sau này không thể làm việc được nữa nên muốn ném muội ấy vào trong hồ cho cá sấu ăn.”

Trước mắt Sở Kiều tối sầm, suýt nữa đã bất tỉnh, trái tim trong khoảng thời gian ngắn không thể chịu nổi áp lực, nàng níu chặt vát áo nữ hài tử, khàn giọng gằn từng chữ hỏi: “Đi bao lâu rồi? Đã đi bao lâu rồi?”

“Đã gần một canh giờ rồi, Nguyệt Nhi, không thể cứu muội ấy được nữa rồi.”

Sở Kiều quay đầu nhìn về phía Tiểu Bát đang đứng ở cửa, hai mắt cô bé đỏ bừng, cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng. Tầm mắt hai người vừa chạm vào nhau, nước mắt liền rơi xuống lã chã, tuy nhiên ai cũng không khóc thành tiếng.

“Nguyệt Nhi, ta phải trở về, các muội phải cẩn thận một chút. Ta nghe người ở phòng giặt nói, Chu quản gia là cố ý nhắm vào các muội, các muội có phải đã làm chuyện gì đắc tội hắn rồi không?”

Trong phòng dần dần trở nên yên tĩnh, trong khuôn viên trống trải của hậu viện tạp dịch, hai đứa bé vẫn lẳng lặng đứng, thật lâu không nói một lời.

Khi tiếng trống canh ba vừa điểm, hai đứa trẻ cuối cùng của Kinh gia lén lút xuyên qua rừng Thanh Thạch, đi đến cái hồ phía sau phủ Gia Cát. Rừng trúc chập chờn trong gió lạnh, quanh cảnh quanh hồ là cảnh chết, mặt hồ tĩnh lặng như tờ, thoạt nhìn không có gì khác ngày thường.

Sở Kiều quỳ xuống trên sườn núi cao, nói với Tiểu Bát ở bên cạnh: “Tiểu Bát, quỳ xuống dập đầu với ca ca cùng các tỷ tỷ.”

Tiểu Bát còn chưa đầy bảy tuổi, trải qua đại biến tối nay, khuôn mặt đã mất đi vẻ non nớt ngây thơ của một đứa trẻ, cô bé lẳng lặng quỳ xuống bên cạnh Sở Kiều, hướng về phía hồ nặng nề dập đầu ba cái.

“Tiểu Bát, muội có hận chỗ này không?”

Nữ hài tử không nói một lời gật đầu, tiếng nói bình thản nhàn nhạt của Sở Kiều vẫn tiếp tục: “Vậy muội có muốn rời đi không?”

Cô bé trầm giọng nói: “Muốn.”

Sở Kiều đưa mắt nhìn về phía trước, khẽ nhíu mày rồi nheo mắt lại, chậm rãi nói giọng bình thản không chút gợn sóng: “Tỷ tỷ hứa với muội, tỷ tỷ sẽ nhanh chóng dẫn muội rời đi. Nhưng trước đó chúng ta còn có chút việc cần hoàn thành, làm xong chuyện chúng ta liền sẽ rời khỏi đây.”

Cô bé lẳng lặng gật đầu, dập đầu trên mặt đất, trầm giọng nói từng chữ: “Hiệp Tương tỷ, tỷ luôn cầu xinh Thần Phật phù hộ, nhưng mắt ông trời sớm đã bị mù, tỷ mang theo ca ca cùng các tỷ tỷ khác đi chậm một chút chờ nhìn xem, nhìn muội cùng Nguyệt Nhi tỷ báo thù cho mọi người.”

Gió rét vẫn gào thét, bóng đêm thâm trầm, trên sườn núi bên cạnh rừng Thanh Thạch, hai bóng dáng nho nhỏ đang nắm chặt tay dựa vào nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui