Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Cửa phòng được làm bằng gỗ tùng, lúc mở ra hương tùng dễ chịu theo gió đêm mát mẻ thổi vào trong phòng. Công tử kia hiển nhiên đã đổi một bộ y phục khác, trường bào đen viền chỉ vàng, tay áo hẹp, chân đi giày màu xanh đen, mũi giày thêu hình mãng xà bằng chỉ cùng màu, đường kim vô cùng tinh tế, không nhìn kỹ thì cũng không nhận ra. Đánh giá kỹ thì toàn thân người này tỏa ra hào khí vô cùng dữ tợn.

Hai ngọn đèn cung đình treo ở hai đầu Nam Bắc được bao lại bởi chụp đèn màu đỏ, ánh sáng mờ mờ chiếu vào khiến khung cảnh bên trong phòng nhìn không được rõ. Cô gái mặc áo bằng sa đỏ mỏng hở nửa ngực quỳ trên mặt đất, thấy người đi vào liền cúi đầu thật thấp, bộ dạng vô cùng kính cẩn. Từ phía trên nhìn xuống chỉ thấy được một cái gáy ưu mỹ như thiên nga, trắng nõn nà.

Sắc mặt Điền thành thủ trắng bệch như cũ, nhưng hắn vẫn cố tự trấn định, nói: “Công tử, mời ngài nghỉ ngơi, bổn quan xin lui xuống trước.”

Nam nhân gật đầu, trầm giọng nói: “Đa tạ thịnh tình của Điền đại nhân.”

Điền thành thủ cúi đầu khom lưng nịnh nọt mấy câu, trước khi đi còn quay sang nói với cô gái quỳ trên đất: “Phải hầu hạ công tử cho thật tốt, biết chưa?”

Cô gái vội vàng cúi rạp người xuống, bộ dạng càng thêm cung kính cẩn thận, cất giọng mềm mại đáp: “Dạ.”

Giọng của nàng rất êm tai, dịu dàng nhu thuận như nước, chẳng qua có hơi giống người vừa tỉnh ngủ còn chút giọng mũi. Nam nhân kia cũng không để ý, còn Điền thành thủ hiển nhiên cũng không để trong lòng, hắn lên tiếng chào hỏi nam nhân kia rồi lui ra ngoài, trước đó còn cẩn thận đóng cửa lại.

Bên trong gian phòng là một mảnh mông lung chập chờn ánh đèn, chính giữa phòng được đặt một cái giường lớn khác thường, nói khác thường là bởi vì nó quả thực không hề giống một cái giường, giống như một cái gò nhô lên khỏi mặt đất thì đúng hơn, dù cho năm sáu người cùng nằm cũng không thấy chật. Mặt trên phủ đầy gấm vóc đỏ thẫm cùng gối cao mềm mại, phía trước giường giăng màn sa đỏ đính ngọc sáng lóng lánh. Bên trong phòng vốn không có gió nhưng tấm màn lại khẽ lay động trong không trung, bên dưới ánh đèn ấm áp lộ ra vẻ xa hoa mập mờ khó tả.

Nam nhân lạnh nhạt phủi phủi vạt áo rồi tùy ý ngồi xuống trên giường, nghiêng đầu nhìn cô gái vẫn còn quỳ ở cửa, bình thản nói: “Còn không qua đây?”

Giọng của hắn rất trầm, nghe hơi nghèn nghẹt như bị cảm mạo, hô hấp cũng có chút nặng nề.

Cô gái nghe nói liền ‘dạ’ một tiếng nhỏ như muỗi, sau đó vẫn cúi thấp đầu dùng đầu gối di chuyển đến bên cạnh nam nhân, đưa đôi tay nhỏ trắng ngần ra, nhẹ nhàng cởi từng chiếc giày xuống cho hắn.

*Bốp* một tiếng, nam tử trẻ tuổi đột nhiên đá một cước vào vai cô gái, lực đạo không lớn nhưng cũng đủ khiến nàng văng sang một bên. Cô gái sửng sốt, thân thể nhất thời lạnh run, cúi rạp mình xuống trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên.

Nam tử trẻ tuổi ngồi trên giường, cau mày nhìn cô gái, vẻ mặt thâm trầm như có chút tức giận cùng thất vọng, rồi lại mơ hồ có chút nhẹ nhõm không giải thích được.

Nam nhân chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà. Vốn chỉ là một ý nghĩ thoáng qua, bây giờ không cần nhìn nữa rồi, không phải là nàng. Nếu là nàng thì sao có thể dễ dàng để cho người khác bắt? Cho dù bị thương nặng thì nàng cũng sẽ tìm mọi cách trốn cho bằng được, nói gì đến chuyện tình nguyện hầu hạ người khác, dè dặt không dám nói tiếng nào?

Trái lại nữ thích khách vừa rồi, giọng nói lạnh lùng đó, cùng với thân thủ cao siêu nhạy bén kia…

Hiện tại hắn đã có thể tám phần khẳng định thân phận của người kia.

Nghĩ tới đây, hắn không khỏi có chút ảo não, dầm mưa một ngày đã khiến đầu óc hắn hỏng rồi sao? Cho dù biết nhưng hắn vẫn không phái thủ hạ cùng thị vệ phủ thành thủ đi truy lùng thích khách. Điểm mâu thuẫn này khiến hắn nhất thời có chút không rõ trong lòng mình nghĩ gì, không muốn có thêm sự cố, vẫn còn do dự hoài nghi, hay là, không hy vọng nàng rơi vào tay người khác?

Quyết định không suy nghĩ nữa, nam nhân đứng dậy đi đến hồ tắm phía sau bình phong, vừa đi vừa cởi ngoại bào ra, tiện tay ném xuống đất, trên người chỉ còn áo trong bằng vải bông trắng, đầu tóc đen như mực xõa ra tán loạn ở sau lưng, mặt trắng mịn như ngọc, đôi môi đỏ sẫm, ánh mắt thâm trầm, toàn thân lộ ra vẻ tuấn mỹ yêu diễm.

Cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi!

Chàng công tử nhủ bụng, hắn chỉ là muốn mang đồ của mình về mà thôi.

Trong ánh đèn chập chờn, chàng công tử trẻ tuổi đã cởi áo trong xuống để lộ bắp tay cường tráng, tiến vào gian phòng phía sau bình phong. Cửa phòng vừa được mở ra thì hơi nước ấm áp bốn phía liền lập tức ập vào người.

Sở Kiều vẫn cúi đầu, một mực không hề ngẩng đầu lên nhìn nam nhân nọ một cái. Đúng vậy, cô gái một thân y phục đỏ bằng lụa mỏng này chính là Sở Kiều. Lúc đông đảo binh sĩ phủ thành thủ tụ tập ngoài cửa, cho dù có lòng tin với năng lực của bản thân đến đâu nữa thì nàng cũng biết, cho dù trong tay thêm một khẩu AK607 tự động thì nàng cũng không thể toàn thân thoát khỏi nơi này. Hơn nữa, không kể số lượng binh sĩ trong phủ thành chủ thì cũng phải tính tới hệ thống phòng ngự của thành Ổ Bành. Bây giờ bên ngoài đang có nhiều thị vệ trang bị đầy đủ lùng bắt thích khách như vậy, cộng thêm nam tử giao thủ với nàng chỗ hành lang vừa rồi tuyệt đối không dễ đối phó.

Trong tình cảnh cấp bách, Sở Kiều chỉ có thể dùng hạ sách này, giấu cô gái bị mình đánh cho hôn mê, cởi y phục của nàng mặc vào người, dự định che mắt vượt qua kiểm tra. Quả nhiên, nàng thành công qua mắt Điền thành thủ, mà nam nhân thân thủ cao cường trước mặt, hiển nhiên không có hứng thú với nàng.

Sở Kiều cong khóe môi, có chút đắc chí trong bụng. Gã nam nhân ra vẻ đạo mạo này tốt nhất là không thích nữ sắc, để nàng có thể chọc cho hắn mắng một trận rồi đuổi ra, như vậy thì nàng có thể nghênh ngang đi ra trước mắt mười mấy tên hộ vệ ngoài kia rồi.

“Ngươi, tới đây!”

Vui quá sẽ hóa buồn, lúc Sở Kiều còn đang âm thầm vui sướng thì phía sau cửa phòng tắm đột nhiên vọng ra một giọng nói trầm thấp: “Chà lưng cho ta.”

Trong nháy mắt vẻ mặt Sở Kiều trở nên vô cùng phong phú, nàng nhướng mày, do dự không biết có nên lặng lẽ đi vào, sau đó thừa dịp hắn không để ý mà cho một đao kết liễu hắn. Nhưng nam nhân bên trong lại nói thêm một câu khiến nàng thả lỏng cả người.

“Sau đó ngươi có thể đi ra ngoài.”

Làm nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện, Sở Kiều vui vẻ đứng dậy, lấy phong thái của một nữ nô biết điều kính cẩn nghe lời nhanh chóng đi vào trong.

Vừa mới mở cửa phòng tắm ra, khí nóng tức thì đập vào mặt, khắp nơi đều là hơi nước mù mịt khiến người ta phải mở to mắt, hô hấp cũng trở nên có chút khó khăn. Sở Kiều cau mày, vừa chuẩn bị đi vào thì lại nghe nam nhân bên trong trầm giọng nói: “Cởi giày ra.”

Dưới chân quả nhiên truyền đến một cảm giác ấm áp, giày đã bị ướt hơn phân nửa. Sở Kiều vội vàng co chân cởi đôi giày đã sũng nước ra rồi đi chân trần vào.

Phòng tắm rất rộng, còn to hơn so với phòng ngủ bên ngoài nhưng nhìn từ bên ngoài sẽ không thể ngờ sau tấm bình phong lại có một không gian lớn đến như vậy. Chính giữa phòng đủ chỗ cho một bể tắm to có thể sánh ngang với hồ bơi, bao quanh bể là bốn pho tượng mỹ nữ được điêu khắc từ bạch ngọc, những tượng đá này đều là nửa thân trần, tư thế quyến rũ, ánh mắt mị hoặc. Mười hai đầu tượng trên vách phun nước nóng hôi hổi vào một cái bể nhỏ, men theo vô số khe rãnh chảy vào bể tắm lớn, tỏa ra hơi nước mờ ảo.

Theo phỏng đoán của Sở Kiều, dùng nhân công nấu một lượng nước nóng lớn như vậy sẽ rất tốn hao, huống chi độ nóng của nước cực cao, bằng công nghệ kỹ thuật của thời đại này, nước còn chưa chảy vào hồ thì đã nguội mất, căn bản sẽ không thể có nhiều hơi nước như vậy. Hiển nhiên, tòa phủ đệ này đích thị là được xây trên một mạch nước nóng, Điền thành thủ quả thật là người biết hưởng thụ, biết phái người đào đất dẫn nước suối lên, bỏ ra bộn tiền mới có thể xây nên cái bể nước nóng nhân tạo xa xỉ như vậy. Nhất định ống dẫn nước cũng được đúc bằng đồng, dùng lửa than nung đỏ thì khi nước chảy qua sẽ bốc hơi mịt mù.

Đèn cung đình được bày ở bốn góc phòng tắm tỏa ánh sáng mờ mờ ảo ảo, vách phòng có khắc họa phù điêu, Sở Kiều nhìn kỹ thì nhận ra đều là hình của những thiếu nữ yêu mị, hơn nữa đều không mặc y phục phô diễn đủ loại, vẻ mặt xấu hổ ngượng ngùng đang che chắn vài điểm mấu chốt càng thêm vẻ mê người.

Cũng không rõ là vì nhiệt độ trong phòng quá cao hay bởi vì nguyên nhân gì khác, mặt Sở Kiều nhất thời đỏ lên, nàng rũ mắt xuống, không dám nhìn nữa.

Giữa bể tắm có một cái bục cao cao, bên dưới là lò lửa hừng hực, mặt trên trải da gấu trắng có bày chút trái cây cùng rượu thịt, Sở Kiều nhìn qua liền biết mấy thứ này dùng để làm gì. Cho dù ở trong phòng tắm thì tấm da gấu kia cũng sẽ không thấm nước, nam nhân sau khi tắm xong cũng sẽ rất thuận tiện cùng các nữ nô thiên kiều bá mị làm chút vận động kịch liệt cho khỏe người.

“Ngươi chết rồi sao?” Tiếng nói trầm thấp chậm rãi truyền đến, tuy vẫn mang theo giọng mũi nặng nề nhưng vẫn không che hết sát khí mạnh mẽ.

Sở Kiều lạnh lùng liếc mắt nhìn. Chà lưng phải không? Xem ta chà lột da lưng ngươi đây!

Nàng nhấc chân đi vào, càng đến gần bể tắm thì hơi nước càng nhiều, khi đến bên cạnh bể tắm thì giơ tay lên cũng không thể nhìn rõ năm ngón tay. Sở Kiều lò mò tiến về phía trước, dưới chân thăm dò đi từng bước một. Bốn phía đều là hơi nước mù mịt khiến nàng cũng không biết mình đã tới được bể tắm hay chưa.

Một tiếng *phịch* đột nhiên vang lên, dưới chân vừa trượt thì cả người Sở Kiều đã mất thăng bằng, ngã ập về phía trước. Vốn có thể điểm mũi chân lấy trọng tâm đứng vững lại, nhưng nghĩ tới người trong bể là cao thủ mà ngay cả bản thân cũng không địch lại thì nàng chỉ có thể khổ sở để mặc cho thân thể ngã nhào vào bể tắm chứ không dám có bất kỳ cử động nào.

Song ngay lúc đó lại có một cánh tay thon dài vươn ra đỡ ngang eo Sở Kiều, đẩy mạnh một cái đã lưu loát làm cho nàng nửa quỳ bên thành bể.

“Ta gọi ngươi tới chỉ để chà lưng cho ta, đừng lắm chuyện.”

Thanh âm trầm thấp chậm rãi vang lên giữa không gian đầy hơi nước, ngữ khí vô cùng lạnh lẽo, lộ vẻ khinh thường không chút che giấu. Hắn hiển nhiên cho rằng hành động vừa rồi của Sở Kiều là nhằm để quyến rũ mình.

Sở Kiều hít sâu một hơi, kiềm chế lửa giận trong lòng, sờ soạng thành bể nhưng tìm một hồi cũng không tìm được cái khăn lông chà lưng nào. Trên trán nàng khẽ rịn mồ hôi, chân mày cũng chậm rãi nhíu lại. Không gian chỉ có tiếng nước chảy róc rách, cho dù Sở Kiều nhìn không thấy nhưng vẫn có thể cảm giác nam nhân phía trước đã quay đầu lại. Qua màn hơi nước mờ mờ, nàng thậm chí có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén có chút mất kiên nhẫn của đối phương.

Phút cuối trước khi kết thúc trận chiến lúc nãy, Sở Kiều từng không nhịn được lên tiếng, cho nên để đề phòng bị đối phương nhận ra, nàng cố ý thay đổi giọng, thanh âm trở nên lanh lảnh mềm mại, mang theo chút dè dặt cùng nịnh nọt, “Hay là nô tỳ xoa bóp cho công tử trước một chút?”

Nam nhân phía trước không nói mà chỉ quay đầu đi, tựa như đã ngầm đồng ý.

Sở Kiều xắn tay áo để lộ đôi tay nhỏ nhắn trắng ngần, bắt đầu xoa bóp cho công tử trẻ tuổi trước mặt.

Một đặc công ưu tú có thể thuần thục nhập vai tương xứng trong bất kỳ hoàn cảnh nào, nhất là một nữ đặc công, trong lúc làm nhiệm vụ sẽ khó tránh khỏi chuyện phải hy sinh một chút nhan sắc đi dụ dỗ địch. Ở hiện đại Sở Kiều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp cho nên vô cùng thành thạo kỹ thuật xoa bóp, cho dù nhiều năm không vận dụng thì cũng không hề quên. Vì vậy nàng rất nhanh lấy được sự hài lòng của người trước mặt. Ít nhất, thông qua việc nam nhân từ từ buông lỏng cơ thể, Sở kiều biết hắn đã dần bình tĩnh trở lại.

Mặc dù nhìn không thấy rõ mặt nhưng Sở Kiều không thể phủ nhận vóc người nam nhân này tốt đến độ mà một chữ ‘rất’ cũng không biểu đạt hết. Cơ thịt của hắn vô cùng rắn chắc, không thô kệch như loại vũ phu vai u thịt bắp, đường cong cơ thịt hết sức hoàn mỹ, đúng là không thiếu không dư một phân, vừa mang vẻ nho nhã của văn nhân vừa có vẻ cương dương cường tráng của võ tướng. Nhìn qua cũng biết thân hình người này cực cao ráo, vai rộng eo hẹp chân dài không có chút mỡ thừa, cho thấy hắn thường xuyên vận động rèn luyện. Trên bả vai Sở Kiều vẫn còn cảm giác đau đớn mơ hồ, đủ chứng minh người này võ nghệ cao cường như thế nào.

Sở Kiều múc nước nóng trong bể tưới lên vai nam nhân, làn nước chậm rãi chảy dọc theo tấm lưng rộng rãi rồi hòa làm một với bể nước. Lực đạo xoa bóp của nàng không giống nữ nhân bình thường, rất mạnh mẽ, hơn nữa càng chính xác nhấn đúng huyệt, thủ pháp vô cùng chuyên nghiệp. Nam nhân chậm rãi hít sâu một hơi, sau đó khẽ ngửa đầu ra sau tựa vào đùi thiếu nữ, dường như định ngủ một giấc.

Sở Kiều cau mày nhưng cũng không thể làm gì, nàng biết rõ nam nhân này thân thủ không tầm thường, cho dù có toàn lực chống đỡ thì cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra. Mà coi như nàng có thể thừa dịp hắn sơ ý thành công giết chết hắn, sau đó cũng rất khó thoát khỏi đám thị vệ bao vây bên ngoài kia. Huống chi nhiệm vụ đêm nay chính là cứu Thái Tần, bây giờ cô gái kia bị giam ở đâu nàng cũng không biết, tốt hơn hết là không nên gây ra thêm chuyện.

Quyết tâm đè nén lửa giận, Sở Kiều ấn tay lên bả vai nam nhân, chậm rãi xoa bóp. Chỉ một chốc sau đầu nàng đã đầy mồ hôi, hai tay mỏi nhừ, còn mệt hơn so với đánh bảy bài quyền.

Một giọt mồ hôi rơi *bộp* xuống trên sống mũi nam nhân, hắn cũng không mở mắt ra, chỉ thản nhiên nói: “Cởi y phục ra.”

“Hả?” Sở Kiều nhất thời sửng sốt, chợt phát hiện bản thân thất thố liền thu hồi tâm tình, nói: “Công tử muốn làm gì?”

“Ngươi hiện tại chỉ ước ta sẽ làm gì ngươi có đúng không?” Chàng công tử trẻ tuổi khẽ cười một tiếng, ngữ khí mang theo vẻ giễu cợt nhàn nhạt cùng sự lạnh lẽo như băng: “Đáng tiếc bây giờ ta không có hứng thú đó, ta chỉ chưa bao giờ thấy có người nào mặc y phục ở trong phòng tắm, có hảo ý nhắc nhở ngươi cởi ra, tránh bị nóng chết.”

“Đa tạ hảo ý của công tử, nô tỳ không nóng.”

Mặc dù biết rõ nàng nói dối nhưng nhớ tới lời của Điền thành thủ, chàng công tử trẻ tuổi lờ đi không nói nữa, trở lại trầm mặc như trước. Dù sao cũng còn là một trinh nữ, tuy có chút thủ đoạn nhưng da mặt vẫn còn mỏng.

Sắc mặt Sở Kiều hiện giờ rất khó coi, ở đây hơi nước mù mịt che mắt, nàng không cần phải giấu mặt, nam nhân này quả thực kinh người quá đáng. Nhớ tới cú đánh vừa trên nóc nhà, Sở Kiều chợt cong khóe môi, nhướng mày, trong đầu nảy ra một ý hay, ngón tay lần theo bờ vai hắn chậm rãi đi xuống, đầu ngón tay nhẹ như lông hồng lướt qua bả vai, đi qua cổ, đến cơ ngực rộng lớn vẽ vài vòng.

Nam nhân chỉ nhếch môi cười khẽ chứ cũng không lên tiếng, hiển nhiên ngầm cho qua hành động trêu chọc này.

Sở Kiều hạ giọng, yêu kiều nói: “Công tử, đây là huyệt Tiền Vân, là huyệt vị có thể giúp giảm bớt mệt nhọc.”

Vừa dứt lời, năm ngón tay nắm thành quyền, Sở Kiều dùng đốt ngón tay chợt ấn mạnh vào lồng ngực nam nhân. Không ngoài dự liệu, hắn nhất thời hét lên một tiếng, cả người co lại, vẻ lười biếng nhàn nhã vừa rồi biến mất không còn tăm tích.

Sở Kiều ra vẻ kinh hoảng, vội vàng cúi đầu thất kinh nói: “Là nô tỳ mạnh tay quá sao?”

Nam nhân rên rỉ mấy tiếng, thở dốc hồi lâu mới cất giọng gia trưởng nói: “Không phải chuyện của ngươi.”

Sau đó, hắn hổn hển tựa vào thành bể, trầm giọng nói: “Nha đầu chết tiệt, ra tay thật tàn độc.”

“Công tử nói nô tỳ?”

“Không phải nói ngươi.”

Sở Kiều dĩ nhiên là biết hắn đang nói ai, bởi vì chỗ kia chính là vị trí hắn bị nàng đánh cho một quyền. Chẳng qua khẩu khí của hắn nghe có chút kỳ quái, giống như nhận biết người đánh là ai vậy. Nàng chậm rãi nhíu mày, hai mắt khẽ nheo lại.

“Ngươi được Điền đại nhân mua được ở thành Hiền Dương mấy hôm trước?” Nam nhân chợt nổi hứng, ban bố ân đức muốn tâm sự với nàng.

Thì ra cô gái trong tủ kia là mới vừa được mua về từ thành Hiền Dương, xem ra cũng rất có duyên với nàng. Sở Kiều vẫn dùng giọng nói ngọt ngào kia đáp lời: “Thưa công tử, dạ phải.”

“Ừ.” Nam nhân tiếp tục hỏi: “Mua được từ nhà nào?”

Sở Kiều chỉ nhận biết có mỗi một gã buôn nô lệ ở thành Hiền Dương nên nhất thời buột miệng: “Từ ông chủ Mộc ở phía Tây thành.”

“Phía Tây thành?” Vừa nghe xong, nam nhân còn đang tựa người vào thành bể chợt trở nên kích động, nhỏm người dậy trầm giọng hỏi: “Vậy có từng nhìn thấy một cô gái, ừm, không đúng, một thiếu niên, cao cỡ ngươi, tướng mạo tuấn tú, võ nghệ cũng rất tốt.”

Sở Kiều cau mày, hỏi: “Võ nghệ tốt? Võ nghệ tốt mà lại bị bắt làm nô lệ bán?”

“Người đó bị thương, còn bị thương rất nặng, bên cạnh hình như còn có đồng bạn.”

Sở Kiều càng nghe càng cả kinh, càng nhíu chặt mày hơn, thử hỏi: “Người như vậy có rất nhiều, công tử có biết tên thiếu niên kia không?”

“Người nọ gọi…” Nam tử sửng sốt, im lặng suy nghĩ một hồi rồi nói: “Bỏ đi, thế nào cũng dùng tên giả.”

“Vậy thì nô tỳ cũng không biết.” Sở Kiều ra vẻ ung dung nói, dứt lời còn khẽ cười một tiếng, nhưng ngay sau đó lại cẩn thận hỏi: “Công tử đang tìm ai vậy? Đúng rồi, công tử thân phận như vậy chắc không thể có bằng hữu là nô lệ, đó là nô gia của công tử sao?”

Nam nhân nhất thời trở nên rã rời, quay đầu đi không đáp. Tượng mỹ nữ phía sau không ngừng rót nước nóng vào bể, phát ra âm thanh róc rách êm tai.

Qua một lúc thật lâu, Sở Kiều đột nhiên nghe thấy hắn nhẹ giọng nói: “Là người ta muốn bắt.”

Sở Kiều chợt thấy lạnh lẽo trong bụng, thầm nghĩ người này tám phần là truy binh từ Đại Hạ. Bọn họ quả nhiên lợi hại, như vậy mà cũng lần ra tung tích của nàng, không những tìm được đến quầy hàng của ông chủ Mộc mà còn tới thành Ổ Bành trước một bước để giăng thiên la địa võng. Nếu không nhờ nàng lên được thuyền của Chiêm gia, chẳng biết chừng đã bị tóm từ lâu. Hiện tại xem ra nàng phải suy tính kỹ chuyện rời khỏi Chiêm phủ rồi, thay vì để truy binh Đại Hạ bắt được, còn không bằng tạm thời ở lại trên thuyền, xem thử Cảnh Hàm muốn giở trò quỷ gì.

Thiếu nữ vẫn còn xuất thần thì nam nhân phía trước lại đột nhiên đứng lên. Sở Kiều hiện tại đang xoa bóp vai cho hắn, hắn lại đứng phắt dậy như thế, khiến nàng nhất thời mất đà, chưa kịp chống chế đã cắm đầu ngã thẳng vào trong bể nước, đầu đụng mạnh vào đáy bể. Nếu không nhờ nước khá sâu lực cản lớn thì cú ngã này cũng đủ làm cho nàng bể đầu chảy máu rồi.

Sở Kiều váng đầu hoa mắt, cổ tay như có người nắm chặt, thân thể chợt nhẹ bỗng, trong thoáng chốc đã bị kéo ra khỏi mặt nước.

“Khụ khụ khụ khụ!”

Bọt nước bắn tung tóe, hơi nước trắng xóa mịt mù khắp phòng tắm. Sau khi được nam nhân kéo dậy, Sở Kiều nằm trong vòng tay hắn không chút hình tượng lớn tiếng ho khan. Đặc công khi bị sặc nước thì cũng giống người thường, đỏ mặt tía tai, cổ họng nóng như bị lửa đốt, vô cùng khó chịu. Hai người đứng trong bể tắm, mực nước chạm ngang eo, trong phòng tràn ngập hơi nước không thể nhìn thấy gì.

Công tử trẻ tuổi chỉ cảm thấy cô gái trong lòng run rẩy kịch liệt, ho khan như muốn phun cả phổi ra, vóc người nàng thon gầy, cánh tay cơ hồ không có tí thịt nhưng da dẻ lại vô cùng trơn bóng mịn màng, sờ lên rất dễ chịu.

Qua màn hơi nước mờ ảo, thiếu nữ cả người ướt đẫm, y phục dính sát vào người làm lộ rõ thân thể yểu điệu, cao thấp phập phồng, lồi lõm linh lung, hai chân thon dài hiện tại đang dán lên người vị công tử nọ, bắp chân tròn lẳn mượt mà, cơ thịt săn chắc vừa sờ liền biết không phải là dạng tiểu thư nuôi trong khuê phòng có thể so sánh.

Chẳng rõ gì cớ gì, chàng công tử chợt sinh ra chút ôn nhu từ đáy lòng, đưa tay vỗ nhè nhẹ lên lưng Sở Kiều giúp nàng bớt ho khan. Nhưng hắn lại không ngờ chỉ vừa chạm đến, tấm y phục lụa mỏng kia liền tụt xuống, khiến tay hắn thoáng cái đã dán lên sống lưng bóng loáng mềm mại như bạch ngọc thượng hạng của thiếu nữ, cảm xúc ở đầu ngón tay êm ái đến kinh người.

Thân thể Sở Kiều chợt cứng đờ, nàng nhất thời ngừng hẳn ho khan. Trong mắt nam nhân chợt tối sầm, hắn đưa tay nắm lấy tay Sở Kiều, đột nhiên cúi đầu hôn mạnh lên môi nàng.

Sở Kiều trong thoáng chốc ngây dại cả người, vừa hãi vừa tức, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị cánh tay cường tráng của nam nhân kia ôm chặt vào lòng, hàm răng vốn cắn chặt cũng bị đầu lưỡi linh hoạt của đối phương cậy mở, hơi thở cuồng dã xông vào khiến nàng chới với. Nam nhân siết chặt nàng trong ngực, một tay giữ chặt ót không cho nàng tránh né, bá đạo đến cực cùng.

Nỗi kinh hoảng cực độ khiến đầu óc Sở Kiều nhất thời trống rỗng, nhưng chỉ giây lát sau nàng đã kịp phản ứng, hung hăng giơ chân đá vào bụng nam nhân. Có điều trong lúc gấp rút, nàng đã quên khuấy bản thân hiện giờ đang ở dưới nước, cú đá của nàng bị lực nước cản trở nên căn bản còn chưa chạm được tới người đối phương thì dưới chân đã trượt một cái, ngã nhào về phía sau.

Nam nhân tà mị cười một tiếng, híp mặt ôm lấy thiếu nữ thuận thế cùng ngã vào trong bể nước, *ầm* một tiếng, bọt nước bắn ra tung tóe, cánh hoa bồng bềnh tán loạn khắp nơi.

Làn nước ấm áp từ bốn phương tám hướng bao lấy cả hai người, hai mái tóc đen xõa tung hòa vào nhau che khuất tầm mắt. Nam nhân áp thân lên người Sở Kiều, cả hai chậm rãi chìm xuống, khi sắp chạm đến đáy bể, hắn một tay nâng ót Sở Kiều, một tay nâng hông nàng, lại một lần nữa ra sức hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.

Chàng công tử trẻ tuổi điên cuồng phát huy kỹ thuật hôn thuần thục, phảng phất như đang phát tiết, đầu lưỡi cuồng dã khám phá khắp nơi, hấp thụ mật ngọt cùng sức lực của nàng, cánh tay ở eo thiếu nữ cũng chậm rãi đưa về phía trước. Sở Kiều cau mày, không hề e dè liền lập tức vung quyền ngăn cản, nhưng tất cả cử động đều bị lực nước tiêu trừ hơn phân nửa. Nam nhân rút bàn tay đang giữ ót Sở Kiều ra, thuần thục động một chút đã kềm chặt hai tay nàng kéo ra sau lưng, cũng dùng hai chân kẹp cứng hai chân nàng, sau đó bàn tay còn lại tiếp tục đi lên, lướt qua vòng eo mềm mại, cái bụng bằng phẳng rồi đến hai đồi ngực cao vút…

“Ư…”

Sở Kiều khổ sở hừ một tiếng, vùng vẫy kịch liệt, đột nhiên hé miệng cắn mạnh lên môi nam nhân. Trong miệng chợt nồng vị máu tươi nhưng đối phương vẫn không lùi bước, sự phản kháng của nàng ngược lại đã kích thích dục hỏa của hắn. Hắn vươn tay vạch vạt áo trước của nàng ra, để lộ một mảng da thịt lớn.

Sở Kiều nhất thời trừng to mắt, tức giận hừ một tiếng, cảm giác bàn tay ấm áp của đối phương đã chạm lên phần da thịt trắng mịn trước ngực mình thì lại càng giận điên lên, thi triển một chiêu cầm nã thủ* linh hoạt thoát khỏi tay nam nhân, hung hăng dộng khuỷu tay vào trước ngực hắn rồi nhanh chóng nhảy lên, lao ra khỏi mặt nước.

*Cầm nã thủ: Cầm nã thủ là phép đánh bằng mười ngón tay. Khác với chỉ công khi đánh phải giương thẳng ngón tay ra, trong phép đánh cầm nã thủ, ngón tay phải khum lại. Yếu chỉ của cầm nã thủ thu gọn trong tám chữ: câu, giật, buông, bắt, chộp, điểm, khóa, đẩy. Ba chữ cầm nã thủ có nghĩa đơn giản là thủ pháp sử dụng mười ngón tay để bắt giữ, vô hiệu hóa một người đang đánh với mình.

Tức giận khiến hai mắt Sở Kiều đỏ bừng, nàng không ngừng thở hổn hển. Chỉ chốc lát sau chợt nghe một tiếng ào, nam nhân kia cũng đã ngoi đầu lên khỏi mặt nước.

“Lại đây!” Một tiếng nói khàn khàn chậm rãi vang lên, ngữ khí lạnh như băng mơ hồ mang theo chút không kiên nhẫn, “Chớ giở trò giả vờ chống cự này với ta.”

Hừ, Sở Kiều giận đến hóa cười, nàng lạnh lùng nhếch môi, hai mắt khẽ nheo lại như mắt thợ săn nhìn thấy con mồi, kiên quyết sẵn sàng liều mạng.

Chỉ đáng tiếc hơi nước quá dày, nam nhân nọ căn bản cũng không nhìn thấy được vẻ mặt của nàng, cho nên khi thiếu nữ chậm rãi tiến lại gần, hắn còn tưởng rằng nàng đã hồi tâm chuyển ý, trở nên ngoan ngoãn rồi. Nhưng đột nhiên, chỉ thấy thân thể thiếu nữ chợt trở nên lanh lẹ như báo săn, nàng nhún chân lấy đà nhảy lên không trung, cho dù đang ở trong nước thì khoảng cách cũng phải cao đến hơn nửa thước, giang tay cong gối lao thẳng vào người nam nhân như một con gió lốc.

*Bốp!*

Lần này cột nước bắn lên càng cao hơn so với vừa rồi, nam nhân đang còn ngẩn ra thì đã bị Sở Kiều tung một cước ngay vào giữa ngực, cả người bổ ngửa về phía sau. Ngay sau đó, thiếu nữ như một con sư tử cái đang nổi giận mãnh liệt lao tới cùng nam nhân rơi vào trong nước, không chút khoan dung vung quả đấm đánh mạnh lên khuôn mặt tuấn tú của hắn.

Toàn bộ diễn ra chỉ trong một khắc, tuy thân thủ của nam nhân nọ không hề thua kém thiếu nữ nhưng hắn lại không hề có bất kỳ phản ứng gì trước đòn tấn công không ngừng của nàng. Tiếng *bôm bốp* vang lên, mặt nam nhân đã liên tục bị đánh mấy quyền, nếu không phải hai người đang ở dưới nước thì mấy quyền này hoàn toàn đủ làm gãy sống mũi hắn rồi.

Nam nhân trong nhất thời bị đánh đến hoa mắt, hoàn toàn không có cơ hội trả đòn. Sau đó hắn lại chợt làm ra một cử động vô cùng không phù hợp với vị thế của bản thân, hắn chợt đẩy Sở Kiều ra, chật vật rướn người muốn bò ra khỏi bể nước.

“Muốn chạy?” Sở Kiều phun ngụm nước trong miệng ra, vẫn mang bộ dạng báo mẹ bị chọc giận một lần nữa lao về phía nam nhân.

Tốc độ, kỹ thuật cùng cơn giận cực đại hiện cùng nhau kết hợp một cách hoàn mỹ, nam nhân tuyệt không có chút cơ hội đánh trả, lại một lần nữa bị thiếu nữ hung hãn đè xuống. Sau khi bị nàng đánh thêm một trận, hắn rốt cuộc giằng thoát, bò ra khỏi bể nước, lập tức chạy về phía cửa phòng tắm.

Sở Kiều dĩ nhiên không cho hắn cơ hội đó, nếu đã bại lộ thì nhất định phải trừ cỏ tận gốc, bằng không nếu để hắn thoát ra ngoài, người chết sẽ là nàng.

Ra khỏi bể nước, nam nhân kịp thời điều chỉnh hơi thở, không còn trong thế bị động nữa. Chốc lát sau, lẫn trong màn hơi nước trắng xóa, thấp thoáng thấy được hai thân ảnh lao vào nhau ra chiêu dữ dội, vật lộn cuộn thành nùi, khuỷu tay cùng đầu gối đều được vận dụng triệt để, từng quyền đánh ra đều với tốc độ cực nhanh cùng lực đạo cực mạnh.

Sở Kiều biết một khi để hắn chạy thoát thì bản thân sẽ không có đường sống, cho nên liền liều mạng ra đòn. Mà nam nhân kia, hiện tại cũng đã không còn ngây thơ cho rằng nàng là một nữ nô bình thường nữa, hắn dùng toàn bộ tinh thần đề phòng, thi triển tuyệt chiêu không chút nhân nhượng.

Không vũ khí, không ám chiêu, không đánh lén, tất cả đều là công phu chân chính danh xứng với thực, không hề có chút kỹ xảo hào nhoáng mà toàn là một chiêu đổi mạng, vô cùng quyết liệt.

Tiếng *bôm bốp* không ngừng vang lên, sau khi giao đấu mấy chục chiêu, khuỷu tay và đầu gối cả hai đều tê dại, đau đến không còn cảm giác. Nhưng hai người vẫn liều mạng tấn công, không ai mở miệng nói cũng không ai lên tiếng hét. Giao đấu với tốc độ bậc này, chỉ cần một chút phân tâm thắng bại liền sẽ rõ, vì vậy không bên nào dám trì hoãn đòn tấn công.

Hai người đánh tới đỏ mắt, lúc tứ chi cũng sắp rã rời thì bỗng nhiên tay lại như tia chớp vung về phía cổ họng đối phương. Chiêu thức chết chóc! Thế lực ngang nhau!

Năm ngón tay hai người cùng lúc chộp được yết hầu của đối phương, chỉ cần một bên có chút cử động thì người còn lại chắc chắn sẽ không chút nhân nhượng bóp vụn cổ họng đối phương. Môt thoáng sau cả hai liền vô cùng ăn ý đồng thời từ tốn giơ cánh tay còn lại lên, khẽ ra hiệu đình chiến.

Đồng quy vu tận? Đồ ngu mới làm thế!

Sau đó tựa hồ như là cùng một lúc, hai người đồng loạt thả tay đang bóp cổ đối phương ra, chậm rãi rụt lại tỏ vẻ tạm thời hòa hoãn. Ngay lúc này một đợt nước nóng mới được rót vào trong bể tắm, tiếng nước ào ào như đê vỡ. Mà trong nháy mắt đó, hai bàn tay vốn đang lui về lại đồng loạt tiến lên nắm lấy cổ họng đối phương. Cả hai không hẹn mà cùng đồng thời lạnh lùng liếc mắt về phía đối phương.

“Hèn hạ!” Hai chữ vô cùng đều nhịp, cơ hồ là cùng lúc ra khỏi miệng.

Song ngay sau đó, nam nhân lại đột nhiên đá vào một cái thùng gỗ bên cạnh bể tắm, mượn lực trơn trợt dưới chân ngã người ra sau rồi lập tức đứng dậy, không hề để ý tới Sở Kiều mà xoay người chạy như điên ra ngoài.

Nữ nhân này thật sự là một cao thủ vật lộn siêu cấp, hắn hoàn toàn không cần thiết phải liều mạng với nàng. Chỉ cần ra được khỏi phòng tắm thì bên ngoài sẽ nghe được tiếng đánh nhau bên trong, khi đó hắn sẽ không cần phí công đối phó với nàng nữa.

Thế nhưng Sở Kiều cũng phản ứng cực nhanh, nàng chợt chồm dậy, trong tích tắc đã xoay người bám sát gót nam nhân đang chạy ra ngoài.

Ánh mắt và động tác đều cùng một lúc, ngay cả hướng chạy cũng y như nhau. Nam nhân bị Sở Kiều liều mạng tóm được một chân, đành phải gắng dùng chân còn lại đá văng cửa phòng tắm, vang lên một tiếng *ầm* thật lớn.

Sở Kiều chợt cảm thấy da đầu tê dại, biết tiếng động này đã kinh động đến đám hộ vệ ở ngoài, nhiều nhất ba giây người bên ngoài nhất định sẽ phá cửa xông vào, khi đó cung tên đao kiếm bốn phía, nàng có chạy đằng trời.

Cơ hội duy nhất chính là trong vòng ba giây phải giải quyết nam nhân này, sau đó mang hắn lên cái giường siêu to siêu xa hoa nọ, bày tư thế mập mờ để qua mặt đám người sắp xông vào kia.

Cũng không kịp suy xét xem kế hoạch này rốt cuộc có bao nhiêu sơ hở, Sở Kiều lập tức lao tới, vừa chạy vừa giật áo choàng lụa mỏng khoác trên người xuống, chỉ để lại một chiếc áo ngắn cùng quần lót nhỏ xíu bên trong. Nàng mạnh mẽ đạp tường phi thân lên, mượn lực quán tính lao thẳng lên người nam nhân, đánh một quyền vào giữa lưng hắn. Cả hai cuộn vào nhau thành một cục, cùng lúc ngã nhào lên mặt giường mềm mại xa hoa.

Lúc này đã nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài tới rất gần, cho dù là bắt hắn cùng đóng kịch qua mặt hộ vệ hay bắt hắn làm con tin, cả hai biện pháp đều cần một điều kiện tiên quyết, đó chính là phải khống chế hắn trước!

Trong nháy mắt đó, Sở Kiều thậm chí cảm thấy mình tựa hồ như phát điên. Cổ tay hai bên chuyển động một cách linh hoạt, chỉ trong phút chốc cả hai đã giao triền hơn hai mươi chiêu, tay đỏ ửng, khủy tay cũng sưng phồng. Cuối cùng, khi tiếng chân ở ngay ngoài bệ cửa, Sở Kiều rốt cuộc thành công theo ý nguyện chộp được cổ nam nhân kia, nhưng nàng cũng phải trả giá cao, cổ của nàng cũng bị hắn nắm chặt.

Tình huống giống như lúc trước, thực phải đồng vu quy tận?

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa mãnh liệt cùng với tiếng kêu lo lắng của bọn hộ vệ.

Ánh đèn trong phòng vô cùng mờ ảo nhưng vẫn có thể nhìn rõ mặt của người đối diện. Đến lúc này một nam một nữ đã giằng co hết nửa buổi tối mới có cơ hội ngẩng đầu lên nhìn xem đối phương rốt cuộc là thần thánh phương nào. Song vừa nhìn rõ dung mạo nhau, hai người đều đồng thời miệng há to như hai kẻ ngốc, mắt trừng lớn, cả người cứng ngắc như xác ướp.

*Bốp* một tiếng, cửa phòng bị đạp ra, đám binh sĩ đồng loạt xông vào phòng, người hộ vệ trẻ tuổi đi đầu lớn tiếng kêu lên: “Tứ thiếu gia! Tứ thiếu gia! Đã xảy ra chuyện gì?”

Nhưng sau khi nhìn thấy tình huống trên giường, tất cả đều nghẹn họng, mắt nhìn trân trối, mặt lộ vẻ sợ hãi cùng kinh ngạc.

Cả gian phòng hỗn loạn như vừa bị tặc nhân viếng thăm, mặt đất ướt sũng nước, thảm lót xộc xệch, chăn bị kéo quá nửa xuống đất, y phục vương vãi khắp nơi. Mà trên mặt giường rộng rãi, một nam một nữ đang quấn lấy nhau trong tư thế vô cùng ám muội, đang trợn to mắt nhìn đối phương, sau đó liền cùng lúc nhìn ra cửa.

“Ai bảo các ngươi tiến vào?!”

Trong tích tắc, nam nhân trên giường mặt đỏ tía tai phát ra một tiếng quát như sư tử rống rung chuyển cả đất trời. Đám người vừa xông vào nhất thời mặt xám như tro, có mấy người nhát gan còn thậm chí ngã phịch ra trên mặt đất.

Không đầy ba giây đồng hồ sau đó, cửa phòng liền lập tức được đóng lại một cách cẩn thận, đám hộ vệ như chim sợ cành cong rón rén lùi ra, không còn chút phong phạm của cao thủ từng trải.

Ngây ngẩn một hồi lâu, hai người duy nhất còn lại trong phòng đồng loạt xoay đầu lại lạnh lùng quát lớn: “Tại sao lại là ngươi?”

Lời bình của kirowan: Đọc chương này thật sướng nhưng sao bạn Nguyệt bị mất hình tượng thế này, bị đánh như cái đầu heo.

Theo dịch giả thấy: có thể anh Nguyệt đang bị cảm, cộng thêm ở trong bồn tắm và bị đánh bất ngờ nên không kịp trở tay. Chưa kể 2 người đang naked nữa. mà công nhận chị Kiều dữ dội thiệt, thế này mới là nữ cường chân chính.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui