Hoàng Phu Bệnh Kiều Yêu Ta


Edit: Diệp.Thượng triều, là một chuyện khó chịu đựng nhất từ lúc ta xuyên qua tới nay, so với không cho ta ăn cơm còn khó chịu hơn, so với tiểu yêu tinh Bùi Dụ này còn mệt nhọc hơn.Việc này cũng không hề đơn giản chỉ là phạt đứng, ngẫu nhiên Nữ Hoàng tâm huyết dâng trào còn muốn tung ra mấy vấn đề khảo nghiệm nhóm hoàng nữ, ta thì dốt đặc cán mai, lần nào cũng nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng, so với gặp mặt thầy chủ nhiệm còn đáng sợ hơn.

Dù sao thầy chủ nhiệm cũng sẽ không cầm sổ nhỏ đập đầu ta.Nhưng từ sau khi cưới Bùi Dụ về, dường như việc này cũng không quá đau khổ khó chống cự.Mặc dù tuổi chàng ấy không lớn lắm, nhưng làm chủ phu lo liệu việc nhà ra dáng phết.

Mua người hầu tu bổ vườn, từ trong ra ngoài sửa sang lại đến gọn gàng ngăn nắp, đồng thời còn có thể chiếu cố ta - thứ phế vật tứ chi không cần này, làm ta từ đây trải qua sinh hoạt Thiên Đường của ông lớn.Lần nào sáng sớm vào triều ta cũng ngủ không tỉnh, trước kia thì Ban Giới khua chiêng gõ trống xốc chăn ta lên, chỉ kém kéo lỗ tai của ta trực tiếp đưa ta đi, bởi vậy sáng nào ta tỉnh lại cũng vô cùng sợ hãi.Hơn nữa bởi vì sinh hoạt túng quẫn, cơm sáng chào đón ta chỉ có cháo gạo kê dưa muối, ngay cả quả trứng luộc nước trà cũng không kịp ăn.Ta hỏi có thịt không, Ban Giới liền mang một gương mặt người chết cứng rắn trả lời nói, “Trong mơ có, lát nữa điện hạ đi thượng triều không bằng nằm mơ ăn một chút.”Nghe đi, có thấy chưa, đây là lời con người có thể nói sao?Nhưng hiện tại khác rồi, ta, cá mặn, trở mình!Người hầu bất cận nhân tình (*) đổi thành chàng vợ nhỏ ngọt ngào, Bùi Dụ lấy khăn lông ướt nhẹp vắt khô tới lau mặt lau tay cho ta, giọng nói nhỏ nhẹ gọi ta rời giường ăn thịt kho tàu.(*) Bất cận nhân tính [不近人情-bùjiÌnrénqiìng]: Nôm na không để ý đến quan hệ tình cảm.Ta mơ mơ màng màng mắt buồn ngủ mông lung, muốn chơi xấu nằm thêm một lát nữa, chàng ấy liền nâng đầu ta từ trong chăn ra, bẹp bẹp bẹp vào mặt ta.Ta bị nụ hôn của chàng ấy đánh thức, sau khi tỉnh lại mỹ nhân còn ngượng ngùng cười với ta, nói với ta ngoại trừ thịt kho tàu còn có đầu sư tử, lại hỏi ta hôm nay thượng triều muốn mang đồ ăn vặt gì, để cho ta chọn.Chàng ấy nói như vậy khiến ta hết cả buồn ngủ, nhảy dựng lên đi chọn món ngon.

Bùi Dụ đi theo phía sau ta phủ thêm áo ngoài cho ta, cho ta nhìn bàn ăn bày đầy đồ ăn, cười nhẹ nhàng kéo ta ngồi xuống gắp thịt cho ta ăn, bản thân thì từng miếng từng miếng ăn rau xanh.Đây cũng không phải ta ngược đãi chàng ấy không cho chàng ấy ăn thịt, là chính chàng ấy quen ăn chay.


Chàng ấy nói trước khi gả thì tiên sinh dạy học từng nói, nam tử ăn thịt dễ béo lắm, dáng người biến dạng thì thê chủ sẽ không thích.

Đa số nam nhi đều như thế này, dùng cơm có rất nhiều hạn chế.Ta nghĩ thầm có tiền có làm được cái gì, còn không phải không ăn ngon được sao.Đẩy đĩa thịt ở trước mặt mình về phía chàng, “Cho chàng ăn.” Lại nói với chàng ấy ăn thịt nạc sẽ không béo, trong cơ thể người cần có protein.

Nói như vậy có lẽ chàng ấy không hiểu, ta lại thay đổi cách nói khác, “Muốn ăn thì ăn, cho dù béo chàng cũng là đẹp nhất.

Hơn nữa đến lúc đó chúng ta còn có thể cùng nhau giảm béo, ta cảm thấy gần đây dường như ta có chút béo lên……”Bùi Dụ sửng sốt, lại cười tươi như hoa khen ta: “Thê chủ mới không mập! Thê chủ là tốt nhất!”Ngày nào cũng bị chàng ấy tẩy não nói ta tốt, ban đầu ta còn khiêm tốn nhã nhặn, hiện tại đã có thể rất thản nhiên gật đầu đồng ý.Không sai!Ta là tốt nhất!Chàng vợ của ta nói thế!Một bữa cơm ăn vô cùng hoà thuận vui vẻ phấn khởi, chỉ là nửa đường xảy ra một chút nhạc đệm nhỏ——Lúc một người hầu nam bưng trà không cẩn thận đổ nước lên trên người ta.May mắn nước trà không nóng, chỉ là quần áo ướt một mảng thật lớn, nếu như ta là một nam tử, cái này nhìn qua tựa như tè ra quần.Thấy hầu nam kia quỳ trên mặt đất sợ tới mức hai mắt đẫm lệ mông lung, không ngừng xin lỗi muốn lau cho ta, ta vội vàng xua tay nói không cần, túm vạt áo nhảy đến phía sau ba chân bốn cẳng cởi ra thay đồ mới.May mắn, Bùi Dụ vì đề phòng ta có thể có đầy đủ thời gian lề mà lề mề chơi xấu không đi làm, sẽ ở buổi tối trước hôm thượng triều tịch thu thoại bản của ta để cho ta ngủ sớm, ngày hôm sau cũng sẽ gọi ta rất sớm, hiện tại thời gian còn thừa cũng đủ cho ta đi đổi một bộ triều phục khác.Bùi Dụ tiến vào giúp ta thay quần áo, ngón tay chàng linh hoạt, so với ta mặc còn nhanh hơn nhiều, ta dứt khoát giang hai cánh tay không nhúc nhích coi mình là một con ma nơ canh, thấy sắp tới giờ thì nói một câu ta đi trước với chàng ấy, rồi túm lấy túi tiền đựng quả hạch nhỏ chạy ra ngoài.Người trên đường cái nhiều, Mộc Hoàn dắt ngựa xuyên qua đám người, ta an vị ở trên lưng ngựa cắn quả hạch.

Quả hạch không còn vỏ ngoài để ở trong túi tiền đến căng phồng, sau khi nhét vào trong tay áo chỉ cần động tác của ta không lớn, là có thể thành công sờ cá ăn vụng ở dưới mí mắt Nữ Hoàng, khiến ta không hiểu sao lại có cảm giác thành tựu, lúc này ăn quả hạch cũng đặc biệt ngon.Về phần có thể bị Nữ Hoàng phát hiện hay không?Ha hả!Trò chơi đùa nhịp tim!Kích thích!————— ( phân cách tuyến )Ta đã từng liều mạng chạy như điên,Bây giờ ta không nhanh không chậm.Ta lặng lẽ ngủ sớm dậy sớm đúng giờ đánh tạp (*), sau đó làm mọi người kinh ngạc đến ngây người.(*) Đánh tạp [打卡- Dǎkǎ] Dập thẻ, quẹt thẻ, đánh thẻ chấm công khi bắt đầu hoặc kết thúc ngày làm việc.Vừa mới bắt đầu đám thổ bao tử (*) không có vợ kia quả nhiên bị tinh thần sáng láng của ta hù dọa, đại thần trước mặt cười ha hả nói ta cưới được một nội trợ hiền, ta ưỡn ngực một cái.


Đó là đương nhiên!(*) Thổ bao tử [土包子 - tǔbāozi]: người quê mùa; nhà quê (thường mang châm châm biếm).

Đề cập đến những người chưa bao giờ nhìn thấy thế giới (bao gồm cả những người mỉa mai).Những quan viên khác cũng lại gần nói chuyện với ta, nhưng ta cũng không biết rõ các nàng là ai, đành phải trò chuyện linh tinh một hồi, xấu hổ đến mức ta cũng có thể dùng chân móc ra một tòa phủ hoàng nữ.Đang lúc muốn lén lút chạy đi, Bùi thừa tướng dẫn vài vị tỷ tỷ chậm rãi đi qua, thái độ hiền lành gật đầu với ta một cái.

Ta thụ sủng nhược kinh, lại nhìn những người kia thuận thế chào hỏi thừa tướng đại nhân, bỗng chốc hiểu rõ tất cả.Đã nói rồi mà, khi nào thì ta được hoan nghênh như vậy, tình cảm là hướng về phía Bùi gia đi.Ta cũng không thích giao tiếp với nhóm cáo già coi ta là □□ này, cũng không muốn giật dây cho bọn họ.Chào hỏi qua với mẹ vợ và mấy vị tỷ tỷ, ta liền lạch bạch đi về nhà.Hôm nay, cũng là một ngày tốt lành yên bình đấy.Đã lâu không bị Nữ Hoàng mắng, thật là có hơi là lạ.

Trong khoảng thời gian này chỉ cần Nữ Hoàng không hài lòng liền chỉ đích danh ta, vài vị tỷ tỷ đều sẽ giải vây cho ta, xem ở phương diện mặt mũi Bùi gia nên Nữ Hoàng cũng không còn động một cái liền đánh ta.Đây là cảm giác phía trên có người che chở sao? Cũng quá sướng rồi á!Tiểu nhân đắc chí.jpgTrên đường có một hai ba bốn năm người mời ta đi uống rượu, bất kể ai ta cũng từ chối.Ta ăn no rồi!Nhà ta có cơm, không bao giờ đi ăn nhờ ở đậu nữa!Kiêu ngạo!Thời điểm ngồi trên lưng ngựa lắc lư ung dung, nghiêng đầu liếc nhìn bốn phía, dư quang thấy được trên đường bán rất nhiều diều, ta mới nhớ tới hiện tại đúng là thời cơ tốt để thả diều.


Nhưng năm qua không có tiền không quan hệ, nhưng năm nay ta đã thoát thai hoán cốt.Đừng nói một cái, cho dù là mười cái diều ta cũng không để vào mắt!Lập tức liền mua hai cái lớn nhất xinh đẹp nhất, vui vẻ bừng bừng chạy về phía nhà, Mộc Hoàn ở phía sau dắt ngựa đuổi theo ta, “Điện hạ, điện hạ.”Ta thử trượt một cái chui vào trong phủ.“Bùi Dụ, Bùi Dụ, Dụ Dụ —— chàng xem ta mua cái gì nè!”Gào to nhảy nhảy nhót nhót, trong cái phủ này không có quy củ nhất chính là ta.Trong đại sảnh hoàn toàn tĩnh mịch, đám người hầu đến cả thở mạnh cũng không dám, hầu nam quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy, Bùi Dụ ngồi ở vị trí đầu động tác ưu nhã hớt bọt trà.“Hoàng, hoàng phu, nô cũng không phải là cố ý…… Nô tuyệt không hai lòng!”Bùi Dụ giương mắt thoáng nhìn, khóe môi mang ý cười, giọng điệu lại lộ ra ý lạnh, “Cũng không phải là cố ý? Tuyệt không hai lòng?” Chén trà nhẹ nhàng đặt ở trên bàn âm thanh thanh thúy êm tai, hầu nam lại chảy một thân mồ hôi lạnh.“Uổng ngươi trăm phương ngàn kế khiến cho thê chủ chú ý, chỉ tiếc thê chủ lại không hiểu mấy thứ này.

Cũng do bình thường ta đối xử hiền lành với mọi người, khiến các ngươi quên mất quy củ…… Thê chủ là người mà ngươi có thể mơ ước?…… Dám đoạt với ta?”“Ngẩng đầu.” Đứng dậy dạo bước đến trước mặt hầu nam, cư cao lâm hạ (*) nhìn đối phương run run ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt tú lệ.

Bùi Dụ cong môi, ánh mắt sâu kín, “Lá gan không nhỏ.”(*) Cư cao lâm hạ [居高临下 - jūgāolínxià]: trên cao nhìn xuống, vì bị lặp từ nên Diệp để nguyên nhé.Người hầu mang từ Bùi gia tới đây an tĩnh cúi đầu, người hầu vừa mua đến thì sắc mặt trắng bệch, trơ mắt nhìn hầu nam kia bị che miệng lại kéo ra ngoài.

Lại nhìn vị tiểu công tử xinh đẹp đến mức giống như có thể phát sáng kia, đều là một trận kinh hồn bạt vía.Cho đến khi xa xa truyền đến tiếng gọi quen thuộc, hai mắt Bùi Dụ sáng lên, gấp không chờ nổi chạy ra ngoài, mọi người trong phòng mới nhẹ nhàng thở ra.“Thê chủ, ta ở đây này.”Bùi Dụ ở trong vườn vẫy tay với ta, hoa khoe màu đua sắc xung quanh cũng không đẹp như bộ dáng chàng ấy cười rộ lên.Ta nhanh như chớp chạy tới, cõng diều vẻ mặt cười mờ ám, “Chàng đoán ta mua cái gì nè?”Diều rất lớn, không thể tránh khỏi bị lộ ra từ bên lưng, nhưng ta không biết, thấy Bùi Dụ trầm tư suy nghĩ đoán không ra, càng thêm hết sức vui mừng.“Thê chủ hãy nói cho ta đi~”Bùi Dụ vô cùng đáng thương làm nũng với ta, ta lấy diều ra nâng lên cho chàng ấy xem, “Là là là là —— là diều! Hôm nay thời tiết rất tốt, hai ta đi vùng ngoại ô thả diều đi.”“Đi ra ngoài thả diều?” Đôi mắt Bùi Dụ vụt sáng lên.“Đúng vậy, trong phủ quá nhỏ không thả được, ta biết bên ngoài có một chỗ tốt.

Đi, ta mang chàng đi chơi! Mau đi thay y phục, bộ y phục này của chàng không được.”Bùi Dụ bị ta đẩy vào phòng, ta lục tung, nhìn hai bên xung quanh.


Y phục của chàng ấy vừa xinh đẹp lại hoa lệ, không có bộ nào có thể mặc ra ngoài chơi, dứt khoát tìm bộ của ta, “Chàng mặc của ta đi, đúng lúc không phải chàng muốn cưỡi ngựa sao? Mặc cái này có thể cưỡi ngựa.”“Thật sao?” Bùi Dụ cầm y phục không thể tin tưởng, “Ta có thể cưỡi ngựa ư?”“Đương nhiên.”Ta nhanh nhẹn thay xong y phục cho mình, thấy chàng ấy còn đứng ngốc ở đó liền đi qua giúp chàng ấy mặc lên, “Duỗi tay.”Ở đây nhóm hoàng nữ vào triều đều cưỡi ngựa, tất nhiên ta cũng nước chảy bèo trôi.

Có một lần nghe Bùi Dụ nói qua, hồi chàng ấy còn nhỏ từng học cưỡi ngựa với các tỷ tỷ, nghĩ có thể thoải mái rong ruổi một phen, đáng tiếc tiên sinh dạy học không cho, nói nam nhi thế gia vọng tộc nên an tĩnh nhàn nhã, sao có thể cưỡi ngựa chứ.

Bởi vậy còn phạt chàng ấy chép 《 nam giới 》《 nam huấn 》rất nhiều lần.Đối với chuyện này ta không cho là đúng, dù sao hiện tại chàng ấy gả cho ta, tất nhiên là lấy vợ làm trời.Ta nói có thể cưỡi ngựa thì có thể cưỡi, ta nói có thể ăn thịt thì có thể ăn.“Ấy chàng cầm cái này làm gì?”Mới liếc mắt đi chỗ khác một cái mà Bùi Dụ đã cầm mũ có rèm muốn đội lên trên đầu.

Ta hỏi chàng ấy, “Như vậy rất nhiều lúc không tiện đó?”Bùi Dụ dừng lại, còn chưa đợi chàng ấy nói chuyện, lão tiên sinh (tương đương với ma ma) ngoài bình phong đã mở miệng, “Điện hạ và hoàng phu muốn đi đâu vậy? Nam nhi thế gia vọng tộc há có thể xuất đầu lộ diện!”Chỉ nghe giọng nói, ta cũng có thể tưởng tượng được khuôn mặt nghiêm túc không đồng ý của y.Lão tiên sinh vô cùng nghiêm khắc, cái này cũng không cho phép cái kia cũng không cho, có điều thân thể của y không tốt lắm, ta và Bùi Dụ đều bảo y đi nghỉ ngơi, bởi vậy rất ít khi đến trước mặt hầu hạ.Y là do Bùi Dụ mang tới đây, từ nhỏ chăm sóc chàng ấy lớn lên.

Thấy tuổi tác y lớn như vậy ta cũng không ngoan cố với y, chỉ lặng lẽ nói với Bùi Dụ: “Chàng không muốn mang thì không mang.”=====Edit full: 23h15p 03/09/2021.Hôm nay 2 chương, hãy khen Diệp là con ong chăm chỉ đi, hơn 5k chữ đóoo.Đọc đoạn đầu thấy nữ chính không xứng với nam chính, đọc đoạn sau thì thấy chỉ có nữ chính mới hợp với nam chính =)))).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận