Hoàng Phu Trùng Trùng

.

.

Hành tinh duy nhất mà Trùng Trùng từng tới chính là Floating Clouds, năm nào cậu cũng đi. Bởi vì ba ba Wright là huyết tộc nên tới mùa hạ, sẽ rất khó chịu với khí hậu ở hành tinh Lala, cho nên cả nhà họ sẽ tới hành tinh Floating Clouds nghỉ dưỡng.

Vừa nghĩ tới chuyện được tới hành tinh khác chơi, Trùng Trùng hưng phấn không thôi. Đã mười hai giờ đêm vậy mà cậu còn đang ngồi trên giường hưng phấn, cũng hết cách rồi, ai bảo Trùng Trùng của chúng ta là một hoàng thân quê mùa chứ!

Từ nhỏ cậu đã là một con sâu luyến phụ, cho nên vốn chưa từng đi du lịch một mình bao giờ. Ba ba cậu đi đâu, cậu sẽ đi đó, đây chính là lần đầu tiên cậu cùng một người khác đi tới hành tinh khác nha.

Alphonse thở dài, bọn họ đã tắm rửa, nằm trên giường một giờ rồi, vậy mà con sâu này vẫn chưa chịu ngủ. Mà không ngủ cũng đành, lại còn làm phiền giấc ngủ của y nữa chứ.

Gần đây công vụ bộn bề, mỗi ngày y đều bận tối mặt tối mày, sáng mai còn phải tới hành tinh Kana phỏng vấn, phải dậy sớm, chẳng lẽ con sâu này không cảm thấy mệt mỏi hay sao? Hoàng Phu Trùng Trùng

“Alphonse, hành tinh Kana có gì vui không? Thật là mong chờ nha, phải rồi, phải rồi, thời tiết bên đó có tốt không? Có quá lạnh hay là quá nóng không? À, phải rồi, thức ăn bên đó có ngon không? Tôi sợ lúc tới đó thức ăn không hợp khẩu vị, hay là mình mang chút đồ qua đó phòng hờ nha?” Trùng Trùng càng nghĩ càng hăng say, không ngừng nắm tay Alphonse, lắc lắc.

“Thức ăn ở đó rất ngon, còn nữa, Laka đã chuẩn bị quần áo cho chúng ta cả rồi, không cần phải lo lắng, mau ngủ đi, ngoan…” Alphonse vuốt vuốt đầu Trùng Trùng, nhắm mắt lại, định ngủ tiếp.

“Ưm…” Trùng Trùng nằm xuống, ngửa mặt nhìn lên trần nhà, “Tôi không ngủ được, làm sao đây?”

Alphonse mở mắt ra, trong đôi ngươi màu tím xen lẫn một chút dục vọng không nói rõ, “Nếu như không ngủ được, vậy chúng ta làm chút chuyện khác đi!”

Trùng Trùng trừng to hai mắt: “Chuyện gì?”

Alphonse cong khóe môi, đề nghị: “Chúng ta làm tình đi!”

Trùng Trùng nghe vậy, đỏ mặt, bẻ bẻ ngón tay, “Mai phải tới hành tinh Kana rồi, làm vậy có được không? Anh có đau lắm không? Thật ra chuyện quốc sự mới là quan trọng…”

Alphonse nắm tay Trùng Trùng, đặt lên môi hôn khẽ một cái, mỉm cười: “Có thể phục vụ cho sâu nhỏ của tôi, tôi thấy vui vô cùng!” Dứt lời, đôi ngươi màu tím híp lại, sau đó y há miệng, ngậm ngón tay Trùng Trùng.

Trùng Trùng đỏ mặt, Alphonse hưng trí bừng bừng, bắt đầu làm chuyện cua đồng.

Hai người làm gần cả đêm, sáng hôm sau, Alphonse tinh thần sảng khoái, còn Trùng Trùng của chúng ta thì héo rũ, mắt thâm quầng, nhìn vào đúng là tàn tạ hết biết.

“Sao anh lại tươi tỉnh quá vậy?” Trùng Trùng ai oán.

Alphonse nhún vai, đáp: “Tối qua phải hầu hạ cậu cả đêm, thật ra tôi cũng mệt lắm, chẳng qua là vì tôi không thích trưng cái mặt khó chịu đó ra, cho nên mới vờ như vậy!”

Trùng Trùng ra vẻ đã hiểu, vỗ vỗ bả vai Alphonse, an ủi: “Lúc lên phi thuyền anh nghỉ ngơi chút đi, bằng không lúc gặp gặp mặt vua của hành tinh Kana để xảy ra lỗi gì thì khổ lắm, rất mất mặt đó nha!”

Alphonse cười cười, ôm Trùng Trùng ngồi xuống. Đột nhiên bị ôm lấy, Trùng Trùng sợ tới mức câu chặt cổ Alphonse, “Anh mệt lắm rồi, sao còn ôm tôi, anh mau để dành sức lại đi!”

Alphonse hôn lên má Trùng Trùng một cái, nói: “Giờ tôi còn phấn khởi lắm, cậu giống như trang giấy vậy, nhẹ hều, sau này nhớ phải ăn nhiều một chút!” Cảm giác được số ký lô của Trùng Trùng, Alphonse nhíu mày.

Trùng Trùng rúc rúc đầu vào lòng Alphonse, “Còn ăn nữa hả? Ba ba nói, lượng cơm mà tôi ăn đã nhiều lắm rồi, chỉ là không mập ra mà thôi!”

Alphonse cười cười, “Đó là vì cậu chưa ăn uống điều độ, tôi nhất định sẽ nuôi cậu béo ú!”

Trùng Trùng đưa tay sờ sờ chiếc cằm nhọn của Alphonse, rồi lại véo véo cái mặt trẻ con mũm mĩm của mình, rầu rĩ nói: “Không thể béo nữa được, nếu cứ như vậy, giấc mơ có chiếc cằm nhọn của tôi tới bao giờ mới thực hiện được chứ!”

Alphonse nhíu mày, nói: “Giờ cậu còn đang trong độ tuổi cao lớn, còn trong thời kỳ dậy thì, nhất định phải cung cấp đầy đủ dinh dưỡng. Tốt nhất là đừng để tôi thấy cậu giảm béo, bằng không, đại hình hầu hạ!”

Trùng Trùng bĩu môi, giống như đang kháng nghị.

Alphonse nhìn nhìn Trùng Trùng trong lòng mình, “Cậu như vậy sẽ đáng yêu hơn!”

Chờ nửa ngày, cũng không thấy Trùng Trùng đáp lại. Bấy giờ Alphonse mới phát hiện, cậu đã ngủ say trong lòng y rồi. Vừa hay lúc này quản gia xà yêu cũng tới gõ cửa, nhắc Alphonse giờ khởi hành.

Ôm Trùng Trùng ra cửa cung, phi thuyền vũ trụ của y cũng đã sớm chờ sẵn bên ngoài. Đương nhiên, có thêm không ít phóng viên vây quanh.

Khi thấy nhà vua tuyệt mỹ ôm Trùng Trùng bước ra, trong nháy mắt, ánh đèn lóe lên loang loáng, tất cả đều đang nhắm về hai người họ.

Alphonse nhìn mấy dụng cụ đó, mỉm cười, giống như đang nói: “Ngại quá, ái phu của ta đang ngủ, mọi người đừng làm ồn tới cậu ấy!” Thoáng chốc, tất cả yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng chụp ảnh lách tách. Hoàng Phu Trùng Trùng

Mãi cho tới khi hai người kia ngồi lên phi thuyền, mọi người mới sực nhớ, bọn họ đã quên phỏng vấn rồi…

Ba đài truyền hình chính thống Công Quân, Thụ Quân, Hỗ Công của tinh cầu và tập thể các phóng viên của các đài khác đành thở dài. Thật ra thì nhà vua che mặt lại mới tốt nha, cứ trưng cái mặt đẹp ấy ra, đúng là tai họa nhân gian.

Phi thuyền của nhà vua đương nhiên là không giống với phi thuyền của các quý tộc, có phòng ngủ, có nhà bếp, có phòng tắm… Nói chung là, thật khó mà tưởng tượng cho nổi.

Hành tinh Kana cách hành tinh Lala khá xa, cho nên dù có đi bằng phi thuyền vũ trụ thì cũng phải mất một khoảng thời gian dài. Tính ra thì cũng không nhiều không ít, đúng hai mươi bốn giờ.

Nhà vua xuất hành, dĩ nhiên là cũng có mang theo rất nhiều bảo tiêu hay những người đại loại như thế. Tuy là hành tinh ấy rất hòa bình, nhưng ai có thể bảo đảm là bọn họ không đột nhiên nảy sinh dã tâm.

Đặt Trùng Trùng lên giường, Alphonse cũng nằm xuống, ôm cậu ngủ một giấc yên lành.

Hai người ngủ tới trưa vẫn chưa dậy, cuối cùng quản gia xà yêu đành phải đến gọi hai người ra dùng cơm trưa. Trong phi thuyền, Trùng Trùng thấy buồn bực, cậu chỉ có thể ngồi ngây ra một chỗ, còn Alphonse, lúc nào cũng xem văn kiện cả.

Trùng Trùng là một đứa nhỏ không chịu ngồi yên, lúc rảnh rỗi cậu sẽ đi ngắm cảnh đêm ở vũ trụ, sau đó lại ngân nga mấy ca khúc đang lưu hành hiện nay, bằng không thì chạy tới chạy lui xem này xem nọ. Sau cùng, Alphonse không chịu nổi việc cậu cứ đi qua đi lại rồi ngó tới ngó lui như vậy nữa, y còn phải làm việc nha!

“Ở đó có máy tính, có thể lên mạng, cậu ra đó chơi game đi!” Alphonse đề nghị.

Dĩ nhiên là Trùng Trùng cảm thấy mấy trò chơi đó rất chán, nhưng cậu vẫn mở máy, lên Qiandu tìm tin tức về cậu và Alphonse.

Ảnh chụp ban sáng giờ đã đăng đầy trên các trang web rồi, Trùng Trùng xem từng tấm một, lúc này cậu mới phát hiện, thì ra Alphonse đã ôm cậu vào phi thuyền nha.

Thật ra Trùng Trùng cứ nghĩ là Alphonse bảo người khác đưa cậu vào, xem ra là cậu đã hiểu lầm Alphonse rồi. Trùng Trùng dời tầm mắt khỏi máy tính, nhìn Alphonse đang xử lý công vụ.

Alphonse cúi đầu, phê duyệt mấy văn kiện gì đó. Đôi mi đẹp cong lên, Trùng Trùng phát hiện, ngắm Alphonse như vậy, ánh mắt y sẽ càng thâm thúy hơn.

Dáng vẻ của Alphonse đúng là rất được, lại không thấy có chút nữ tính nào. Bả vai thật rộng, tóc ngắn màu bạc, da hơi trắng một chút, trên người y đều tỏa ra một loại khí phách chỉ thuộc về riêng đế vương.

Bất chợt, Alphonse nghiêng đầu qua, nhìn thẳng vào mắt cậu. Lát sau, y thở dài, buông xấp văn kiện trên tay xuống, đi tới, xách Trùng Trùng khỏi ghế, quẳng lên giường.

Trùng Trùng trừng to mắt, “Anh làm gì vậy?”

Alphonse bắt đầu cởi quần áo, “Làm tình!” Con sâu này cứ nhìn y chằm chằm thế làm y không có chút tâm trạng làm việc nào. Muốn an tâm làm việc, vậy cách duy nhất chính là để con sâu này ngoan ngoãn nằm ngủ.

Trùng Trùng vội vàng giữ chặt đôi tay đang cởi quần áo của Alphonse, lo lắng, nói: “Alphonse, sức khỏe quan trọng hơn, đừng vì chút vui vẻ nhất thời mà tới lúc cả người đầy bệnh!”

Alphonse giật giật khóe miệng, anh đã già lắm rồi…

“Nếu anh xảy ra chuyện gì, vậy ai sẽ ở cùng tôi đây? Chẳng lẽ tôi phải tìm một bạn đời khác hay sao?” Trùng Trùng lại bắt đầu suy nghĩ về tương lai của mình, “Alphonse, nếu một ngày anh chết đi, anh nhớ viết di chúc, khôi phục cuộc sống tự do cho tôi, đừng để tôi ở góa, biết chưa?”

Alphonse rầu rĩ, nói: “Cậu đừng có mơ, có chết tôi cũng sẽ kéo cậu chết chung!”

Trùng Trùng lại suy ngẫm, gật đầu, nói: “Vậy sau này chúng ta đừng làm chuyện này nữa, tôi nghe nói cấm dục có thể sống lâu hơn đó!”

Alphonse mặt không thay đổi, đáp: “Không được!”

Trùng Trùng bĩu môi, không nói gì, đá vào chân Alphonse một cái, “Mau đi làm việc đi, lúc tới hành tinh Kana, anh phải dẫn tôi đi chơi đó!”

Alphonse hừ một tiếng, bực bội đi làm việc tiếp. Còn Trùng Trùng thì thế nào? Cậu lôi mấy quyển tạp chí ra xem, aizz, còn lâu mới tới giờ cơm chiều, xem ra cậu phải tìm cách giết thời gian thôi.

Sáng sớm hôm sau, cuối cùng thì phi thuyền của họ cũng đã tới hành tinh Kana. Phi thuyền vừa hạ cánh, sứ giả phía Kana cũng đã trải thảm đỏ, thủ vệ xếp thành hàng, ngăn cản nhóm quần chúng vây xem. Hoàng Phu Trùng Trùng

Cửa phi thuyền vừa mở, bước ra đầu tiên là các bảo tiêu, kế đó mới là đôi phu phu vừa mới kết hôn chưa bao lâu của hành tinh Lala. Đức vua đầu đội vương miện, dung nhan tuyệt mỹ, đôi ngươi màu tím nhạt nhìn xuống phía dưới.

Trong thoáng chốc, dân chúng của hành tinh Kana nhiệt huyết sôi trào, hoan hô dữ dội. Alphonse thản nhiên nở nụ cười, vẫy tay với dân chúng. Còn Trùng Trùng đứng cạnh thì thế nào? Lần đầu tiên thấy nhiều người ngoài hành tinh như vậy, cậu cười tới vô cùng xán lạn, người ta vẫy tay với cậu, cậu cũng vẫy tay với người ta. Người ngoài không biết chuyện, nhìn vào còn tưởng là bọn họ quen nhau.

Lúc này, một thanh niên tóc đen nắm tay một nhân ngư xinh đẹp tới chào. Nhìn kỹ lại thì thấy bụng của anh ta phình to. Trùng Trùng run lên, suýt nữa ngã quỵ, cũng may là bàn tay mạnh mẽ của Alphonse đã giữ cậu lại, nói trắng ra là, chút nữa cậu đã mất hết mặt mũi rồi.

Hai bên bắt tay nhau, Trùng Trùng có chút mất tự nhiên, nói: “Brandt, anh là vương tử của hành tinh Kana?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui