Hoàng Qua

Tốc độ Vạn Mi Nhi mặc dù nhanh, nhưng trên đường lại bỏ mất hai cờ
nhỏ. Thế nên khi Đồng Hề trở lại, tiếng hoan hô cổ vũ xung quanh liền
nổi lên.

Ngay cả thân vương Đạt Oát Nhĩ cũng tự tay tặng nàng một chiếc khăn
Ha-đa trắng. Đồng Hề cho đến bây giờ vẫn thích được người khác vỗ tay cổ vũ. Nàng thích trở thành niềm ngưỡng mộ của người khác, đây là những
việc tối thiểu nàng có thể làm.

Sắc mặt Thiên Chính đế cũng không tốt, chỉ có Độc Cô Viện Phượng hiểu được nguyên nhân. Vào khoảng khắc Đồng Hề xoay người suýt ‘ngã ngựa’,
Thiên Chính đế đã đứng dậy. Độc Cô Viện Phượng thậm chí hoài nghi lúc ấy có phải hắn muốn lao ra ‘cứu’ Đồng Hề hay không, may mà nàng trở mình
ngồi dậy được, tay hắn lại nắm thật chặt, rất lâu sau mới buông ra.

Độc Cô Viện Phượng căm hận tất cả những điều này. Bởi vì các nàng là
cơ thiếp của hắn, hắn mới thể hiện bộ mặt lo lắng yêu thương rõ ràng như vậy sao? Chỉ vì nàng là Thái hậu, cho nên mọi việc đều phải ẩn nhẫn,
chỉ có thể tồn tại sau lưng hắn sao

Thời gian này Lý ma ma cũng không đi theo bên cạnh Độc Cô Viện
Phượng. Cháu bà ta bệnh nặng, bà bèn xin được ra cung. Bên cạnh Độc Cô
Viện Phượng bây giờ chỉ có Phương Ngôn cô cô.

Phương Ngôn ở bên cạnh Thái hậu nhiều năm, tuy rằng không được trọng
dụng bằng Lý ma ma, nhưng bình thường vẫn có thể trong cậy được. Phương
Ngôn dâng một chén trà.

-“Không ngờ Quý phi được nuôi dưỡng trong khuê phòng cũng có thể cưỡi ngựa tốt như thế.”

-“Chút tài mọn mà thôi.” – Độc Cô Viện Phượng hừ một tiếng – “Những trò này ngày trước ai gia đều thạo cả.”

Lời Độc Cô Viện Phượng tuy có hơi thổi phồng, nhưng cũng có chút đúng sự thật. Ca ca nàng ta là Thường Thắng tướng quân nổi tiếng ở Cảnh Hiên triều. Thời điểm Độc Cô gia còn cường thế, nàng cũng từng quấn quýt
bắt hắn dạy nàng cưỡi ngựa. Nhưng hiện giờ một thân phượng dường như hạn chế tất cả nhiệt huyết của nàng, giống như dần dần trở thành một bà
lão.

-“Tuổi của nương nương cùng bọn người Quý phi không hơn kém bao
nhiêu. Nếu người được tham gia cuộc đấu, nàng ta nhất định không thể nổi trội như vậy.” – Phương Ngôn thu chén trà lại.

Đồng Hề chậm rãi bước đến trước mặt Thiên Chính đế, tinh quái học một chút lễ nghi trên thảo nguyên của người Mông Cổ. Có thể là sau khi thúc ngựa, vẫn còn lại cảm xúc mãnh liệt, nàng cũng không muốn trói buộc bản thân mình.

Thiên Chính đế tự tay dắt dây cương ‘Yên Chi’, đưa đến tay Đồng Hề.

-“Không ngờ kỹ năng cưỡi ngựa của Quý phi lại tốt như thế, trẫm đã xem thường nàng.”

Đồng Hề cúi đầu, không rõ hắn đang tán dương hay là có ý tứ khác.

-“Không ngờ cáp truân của bệ hạ dáng vẻ mỏng manh lại có thể cưỡi
ngựa tài tình như vậy, so với nữ tử thảo nguyên ta cũng là rất tốt rồi.” – Thân vương Đạt Oát Nhĩ bên cạnh cười haha. Đồng Hề biết cáp truân có
nghĩa là phu nhân trong ngôn ngữ Mông tộc, mà đại cáp truân có nghĩa là
chính thê.

-“Vừa vặn ta lại có một cái yên ngựa hoàng kim. Xem như là lễ vật gặp mặt của ta và cáp truân.”

Thân vương Đạt Oát Nhĩ vỗ tay, hai chàng trai Mông Cổ phía sau bèn
dâng lên một chiếc yên ngựa lấp lánh ánh hoàng kim. Cái gọi là yên ngựa
hoàng kim chẳng qua cũng chỉ là yên ngựa mạ vàng, lấy hoàng kim chế
thành một mảnh, yên ngựa tựa như một đóa hải đường tứ khúc vừa nở, hoa
văn đều là phù điêu, bốn phía trang trí hoa văn hoa mẫu đơn, nhụy hoa
điểm các màu bảo thạch, rạng rỡ dưới ánh mặt trời. Một con thụy lộc (29) tĩnh lặng nằm trong hoa cỏ, đôi mắt đẹp được hắc diệu thạch tô điểm,
giống như huơu đang sống thật, cũng làm cho người ta sinh cảm giác trìu
mến. Yên ngựa này vừa đem ra đã hấp dẫn ánh mắt mọi người. Cho dù là
người giàu có nhất Cảnh Hiên hoàng triều cũng không có một chiếc yên
ngựa tinh xảo và quý giá đến thế.

-“Yên ngựa này tên là ‘Ngọa lộc triền chi mẫu đơn văn kim mã an’. Ban đầu chủ nhân của nó là Minh Nguyệt công chúa, nữ nhân của Hải Đô vương. Chuyện này còn phải kể đến một truyền thuyết mỹ lệ. Cáp truân có muốn
biết không?” – Đạt Oát Nhĩ vương cười chăm chú nhìn Đồng Hề, không có
chút ngại ngần của ngoại hầu đối với nội thị.

-“Nguyện nghe người nói rõ.” – Đồng Hề gật gật đầu. Nàng đối với những câu chuyện cổ luôn có sự tò mò.

-“Dân tộc Mông Cổ của ta mỗi năm sẽ tổ chức một cuộc thi đấu long
trọng, tên là Na Đạt Mộ. Từ những anh tài xuất chúng nhất thảo nguyên
cho đến những dũng sĩ vô danh đều muốn ở trên đấu trường Đạt Mộ thể hiện bản lĩnh. Nhưng có một năm người giành được thắng lợi lại không phải là nam tử. Năm đó Minh Nguyệt công chúa, nữ nhi của Hải Đô vương cải nam
trang dự thi, cuối cùng dùng bản lĩnh mà đạt được vinh hiển. Đến khi
nàng tháo mũ, mọi người mới nhận ra nàng là Minh Nguyệt công chúa. Nhưng dân tộc thảo nguyên chúng ta trước giờ chỉ sùng bái người dũng cảm.
Minh Nguyệt công chúa thắng, bất luận nàng ta là nam hay nữ đều là niềm
tự hào của thảo nguyên chúng ta. Vì vậy Hãn vương bèn ban cho công chúa
chín chín tám mốt kiện vật phẩm, trong đó còn có một yên ngựa hoàng kim. Vật này trước giờ đều phải là dũng sĩ thân phận cao quý nhất mới có thể đoạt được. Nhưng chính vì yên ngựa quá tốt, nên lại không thích hợp với thân hình nhỏ bé của công chúa. Hãn vương liền lệnh cho những thợ thủ
công xuất sắc nhất chế tạo một lần nữa, dựa theo dáng người công chúa.
Ánh mắt Minh Nguyệt công chúa vô cùng xinh đẹp, giống như ánh mắt của
thần lộc mới sinh, linh động mà lại ngập tràn sinh khí. Hãn vương sớm đã say mê cặp mắt đó, bèn lệnh cho thợ thủ công tạc một con thụy lộc, thừa nhận thông minh tài trí và dũng cảm của công chúa. Từ nay về sau Hãn
vương cùng công chúa kết lương duyên, trở thành một giai thoại của thảo
nguyên ta (30). Truyền thuyết nói yên ngựa hoàng kim chỉ hiện thế khi có nữ tử xinh đẹp nhất trên thảo nguyên xuất hiện. Không ngờ trước
đây không lâu lại có người hiến tặng ta yên ngựa này, chẳng bao lâu ta
liền gặp được cáp truân.”

Đạt Oát Nhĩ vương cười ha ha, nhưng ánh mắt hắn lại gắt gao dán chặt lên người Đồng Hề, khiến nàng có một dự cảm không tốt.

-“Thần nguyện lấy ba ngàn con tuấn mã, cộng thêm một vạn rương da dê
trắng nhất cùng bệ hạ đối cáp truân, để Minh Nguyệt mãi mãi ở lại trên
thảo nguyên của Đạt Oát Nhĩ ta.” – Đạt Oát Nhĩ vương khom người, đặt tay phải lên ngực nhìn Thiên Chính đế hành lễ.

Đạt Oát Nhĩ tộc hiện giờ là bộ lạc cường thịnh nhất ở Mông Cổ. Bấy
giờ Thiên Chính đế gấp rút thu tiển như vậy, thứ nhất là muốn cùng Đạt
Oát Nhĩ vương thân thiện hòa hảo. Đây là cường địch phương bắc của Cảnh
Hiên hoàng triều. Phía nam Cảnh Hiên có Lâm quốc như hổ rình mồi. Thiên
Chính đế sợ nhất là nam giáp bắc cống, cho nên hắn phải ổn định Đạt Oát
Nhĩ vương, kéo dài thời gian phân hóa Mông Cổ. Mông Cổ thống nhất là
điều hắn chưa bao giờ hy vọng.

Đạt Oát Nhĩ vương tuy rằng tôn xưng Thiên Chính đế một tiếng ‘bệ hạ’, nhưng cũng chỉ là vì quyền lợi bành trướng mà tính toán. Thế nên y vẫn
xưng ‘ta’, chỉ có vừa rồi mới tự xưng ‘Thần’, cũng xem như cho Thiên
Chính đế chút mặt mũi.

Đồng Hề tuy chỉ ở khuê phòng, nhưng đại cục thế nào nàng cũng hiểu.
Nàng ngàn tính vạn tính, cũng không tưởng tượng được lại rơi vào bẫy Vạn Mi Nhi.

Ngay từ đầu, e rằng nàng ta đã dẫn dụ ra màn này. Nếu không vì sao
nàng ta một mình bức phá mà lại bỏ rơi tới hai cờ? Đồng Hề lúc này mới
phát hiện mình thắng quá dễ dàng. Nàng cổ thể hiện dáng vẻ ưu mỹ, cũng
không nghĩ phải dùng tốc độ để thắng Vạn Mi Nhi.

Đồng Hề có chút run rẩy ngẩng đầu nhìn Thiên Chính đế. So với vẻ mặt
của Đạt Oát Nhĩ vương, nàng bỗng nhiên cảm thấy Thiên Chính đế vô cùng
hòa nhã dễ gần. Cho dù bắt nàng quỳ trên mặt đất hôn môi hắn, hay ở dưới chân hắn xin hắn giữ lại mình, nàng cũng sẵn lòng.

-“Nhưng nàng ấy cũng không phải là Minh Nguyệt thật sự. Trẫm đem tặng ngươi một Minh Nguyệt chân chính, là hoàng muội của trẫm –Minh Nguyệt
công chúa, năm nay cũng vừa cập kê. Nói vậy yên ngựa này chắc hẳn vì
nàng mà ra.” – Thiên Chính đế chậm rãi nói.

Đồng Hề cảm thấy tâm trạng buông lỏng, nhanh chóng hành lễ rời đi. Để lại Thiên Chính đế giúp nàng ngăn cản ánh mắt nóng hầm hập của người
phía sau.

Thế nhưng yên ngựa này cuối cùng Đạt Oát Vương vẫn tặng cho Đồng Hề.
Buổi chiều, Thiên Chính đế bảo người mời nàng ra lều lớn. Trong lòng
nàng vẫn bất an.

-“Hoàng thượng vạn phúc.” – Đồng Hề cúi đầu xuống.

Thiên Chính đế rất lâu không lên tiếng, nàng cũng không dám làm bừa. Mãi tới khi hắn nói:

-“Quý phi có bằng lòng ở lại bên cạnh Đạt Oát Nhĩ vương không?”

Đồng Hề đột nhiên ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn thẳng vào ánh mắt hắn. Mặc dù nàng biết việc này rất khó xử, cũng không quá trông mong hắn sẽ
vì mình mà cấu xé với Đạt Oát Nhĩ Vương. Thế nhưng nàng vẫn ôm một tia
hy vọng.

-“Hoàng thượng.” – Đồng Hề nhẹ nhàng thở ra.

-“Trả lời trẫm.”

Đồng Hề nhắm mắt lại, đầu cúi thấp xuống, tay nắm chặt.

-“Thần thiếp nguyện tuân theo ý của Hoàng thượng.” – Nàng trước giờ
vẫn chưa bao giờ học nói ‘không’ với Thiên Chính đế. Nàng chỉ biết phục
tùng, thuận theo.

-“Vậy, trẫm chỉ có thể đem ngươi…”

-“Thần thiếp không muốn.”

Đồng Hề vội vàng cướp lời Thiên Chính đế, chỉ sợ chậm trễ một chút
cũng không còn đường sống. Vậy nên nàng không thể không ngẩng đầu cầu
xin Thiên Chính đế.

-“Nàng có biết vì nàng không muốn, trẫm phải dùng cái gì để trao đổi không?” –Thiên Chính đế khẽ vuốt mắt Đồng Hề.

Đồng Hề không biết phải đáp lại thế nào. Nàng có phải nên học theo
Chiêu Quân, hay là Văn Thành công chúa không? Thế nhưng nàng tự nghĩ bản thân mình cũng không vĩ đại tới vậy.

-“Nàng thật sự có ánh mắt giống như thần lộc.” – Thiên Chính đế gần
như say sưa nói. Trong nháy mắt Đồng Hề lại sợ hắn sẽ đục hai tròng mắt
mình ra. Cảm giác thân mật thế này không có chút nào là thật cả.

Rất lâu sau, Thiên Chính đế mới bỏ tay ra.

-“Đi thôi, xem thử nàng có thể thuần phục con ‘Yên Chi’ không?”



Từ lúc ngựa ‘Yên Chi’ bị bắt tới giờ cũng chưa có chủ nhân. Không
thuần phục được ngựa thì không lên được yên ngựa. Đồng Hề lấy lại tinh
thần, đi theo sau Thiên Chính đế. Ý của hắn là sẽ không đem mình giao
cho Đạt Oát Nhĩ vương sao? Đồng Hề nhìn Thiên Chính đế đầy cảm kích, cảm thấy khi còn sống nàng nhất định phải trung thành với quân vương này.

Việc này cũng coi như bị quên lãng. Sau đó gặp lại Đạt Oát Nhĩ vương
cũng không thấy y có gì tức giận. Đồng Hề không biết Thiên Chính đế làm
thế nào để trấn an y. Mấy tháng sau, một nữ tử hoàng tộc thật sự bị
phong làm Minh Nguyệt công chúa đến Tắc Thượng cầu thân. Đồ cưới rất
phong phú, trên đời hiếm thấy.

Lúc này sắc trời đã vào hoàng hôn, trăng non ở không trung cũng sắp
hiện ra. Đồng Hề có chút lo lắng nhìn ngựa ‘Yên Chi’ trước mặt. Tên là
Yên Chi, lại hung dữ khác thường, trong mũi không ngừng phun ra khí
nóng. Bất cứ kẻ nào tới gần cũng đều bị chân nó đá đi.

Nàng tuy rằng biết cưỡi ngựa, nhưng cũng chỉ là những con ngựa ngoan
ngoãn đã bị thuần hóa, chưa từng phải đi thuần phục một con thiên lý mã
có dã tính như vậy. Nàng thử dùng cỏ dụ dỗ nó, tiếc rằng không thể đến
gần. Còn nếu dùng roi ngựa thì kết cục hẳn còn thảm hại hơn nữa.

Đồng Hề chỉ có thể quay đấu lại nhìn Thiên Chính đế

-“Ngựa này thần thiếp chỉ sợ…” – Không có phẩm hạnh để dùng.

Thiên Chính đế đứng dậy cầm lấy roi trên tay nàng, kéo thắt lưng
nàng, giẫm một cái liền ngồi lên ngựa. Móng trước Yên Chi nhấc cao, thân mình ngửa ra sau, không ngừng xoay tròn, giống như muốn quẳng 2 người
đi.

Thiên Chính đế giữ Đồng Hề ở trước ngực, vững vàng khống chế dây
cương, thúc ngựa chạy. Yên Chi dọc đường chạy như điên, nóng nảy muốn
đánh rơi hai người sau lưng ra.

Gió bên tai Đồng Hề nhanh chóng thổi qua, chỉ nghe Thiên Chính đế lớn tiếng nói

-“Loại ngựa này phục tùng kẻ mạnh. Nàng không thể lấy lòng nó, ngược lại phải đánh nó mới có thể chinh phục nó.”

Hắn bắt lấy tay Đồng Hề, để nàng cũng cầm dây cương, giữa nàng thấp
xuống trên lưng ngựa. Mặc cho Yên Chi điên cuồng chạy như điên cũng sừng sững bất động. Rất lâu sau Yên Chi mới dừng lại, tính khí cũng ngoan
ngoãn hơn rất nhiều.

Lúc này bên cạnh bọn họ ngoại trừ bụi cây rậm rạp cũng không còn ai khác.

-“Ngựa như vậy cũng có thể chinh phục được, nàng nói xem, còn người thì sao?” –Thiên Chính đế nói bên tai Đồng Hề.

Đồng Hề chỉ cảm thấy lúc vùi sâu trong ngực hắn, chưa từng nghĩ tới
nguy cơ có thể bị ngã ngựa. Lúc này hắn bỗng nhiên lại đặt câu hỏi, nhất thời còn chưa biết phản ứng thế nào. Rất lâu sau mới đáp được một câu:

-“Người so với ngựa còn phức tạp hơn. Chỉ sợ phải dùng yêu và oai thì mới tốt.”

-“Chẳng lẽ trẫm cho nàng ân và oai còn chưa đủ sao?”

Hắn thì thầm, trong mắt là thứ gì đó mà Đồng Hề không thể đọc được.
Nàng không biết còn có chuyện gì có thể làm khó hắn. Trước giờ nàng vẫn
quen phải ngửa mặt nhìn lên hắn, giống như có bất cứ khó khắn nào hắn
cũng đều vượt qua được. Thậm chí ngay cả cục diện tiến thoái lưỡng nan
với Đạt Oát Nhĩ vương hắn cũng chiến thắng cơ mà.

Thiên Chính đế bắt đầu cắn cắn tai Đồng Hề. Thoáng cái, nàng trợn to
hai mắt, nghe được hô hấp hắn ngày càng nặng. Hắn điều chỉnh để thân thể nàng đối mặt với hắn. Sau đó xốc áo choàng nàng lên.

-“Không được, ta sẽ ngã mất.” – Đồng Hề kinh hô, cũng bất chấp phu
thê chi lễ, quân thần chi lễ. Ở trên cao như vậy thật sự làm nàng không
có cảm giác an toàn.

Nhưng hắn làm sao có thể nghe theo nàng? Cật lực đi vào. Yên Chi lại
bắt đầu chạy thật nhanh. Theo nhịp chạy của nó, nàng có thể cảm nhận
được va chạm phát ra càng nặng nề, chỉ có thể cố gắng giữ chặt lấy hắn.
Nàng thật sự không hiểu, loại chuyện thế này sao hắn có thể làm không
biết mệt mà lặp lại? Nàng cảm thấy thắt lưng rung động mạnh, chân cọ xát trên lưng ngựa cũng đau đớn khó chịu.

Sau đó hắn lại đem nàng quay ngược lại, đưa lưng về phía hắn, từ phía sau muốn một lần lại một lần. Mãi đến khi gần tới doanh trại mới chậm
chạp dừng lại, giúp nàng sửa sang lại quần áo, sau đó mới ôm nàng bước
xuống.

Đồng Hề mơ mơ màng màng chỉ có thể cảm nhận Tề Vân đang thoa thuốc
lên người, nghe giọng nàng ta kinh hãi la lên. Đồng Hề không cần nhìn
cũng biết, bên trong đùi mình chắc chắn đã bị ma sát đến rách da.

Mấy ngày kế tiếp Đồng Hề chỉ có thể yên tĩnh nằm trên tháp. Vì có
miệng vết thương nên không thể tắm rửa, cảm thấy bản thân mình không ra
hình người. Lần này thu tiển tổng cộng trên dưới hai mươi ngày, đến ngày 23 cuối cùng Đồng Hề mới lộ mặt. Thật ra một là nàng muốn tránh Đạt Oát Nhĩ tộc, hai là cũng không muốn nhìn thấy Thiên Chính đế.

Thậm chí ngay cả ngựa Yên Chi nàng cũng không muốn nhìn thấy.

-“Nghe nói mấy ngày trước Quý phi tỷ tỷ bị cảm phong hàn, hôm nay đã
khỏe chưa? Thần thiếp đang muốn cùng Hoàng thượng đi săn bắn, tỷ tỷ cũng đi cùng đi.” – Vạn Mi Nhi bước lên ân cần thăm hỏi. Thiên Chính đế ngồi ngay ngắn trên lưng ‘Trục Nhật’ nhìn nàng.

Đồng Hề muốn lắc đầu, Vạn Mi Nhi lại nói:

-“Ngựa Yên Chi sau khi Quý phi tỷ tỷ thuần phục xong cũng chưa cưỡi
qua. Nếu không cưỡi chỉ sợ nó sẽ quên tỷ là chủ nhân mất. Ngựa tốt như
vậy ở Tắc Thượng lại chỉ có thể bị buộc chặt thật phí. Người nói xem
đúng không, Hoàng đế ca ca?”

-“Ngựa này đặt bên cạnh ta quả thật rất lãng phí, ngược lại rất xứng
với Thuần Nguyên phu nhân.” – Đồng Hề cười tỏa nắng, nàng còn cầu cho
Vạn Mi Nhi đem Yên Chi đi. Chỉ cần nghĩ đến đêm điên cuồng hôm đó, giống như ở trước mặt mọi người phô bày mọi thứ. Mười ngày nay nàng còn không dám ra cửa, chính là sợ ánh mắt khác thường của người khác nhìn nàng,
tựa như nàng là một kỹ nữ cực kỳ không biết xấu hổ.

-“Đây là do tỷ tỷ thắng được, Đạt Oát Nhĩ vương còn tặng yên ngựa
hoàng kim cho tỷ. Mi Nhi không thể nhận được.” – Vạn Mi Nhi cười đến mềm mại, tựa như chỉ lơ đãng nhắc đến Đạt Oát Nhĩ vương. Thấy ánh mắt Thiên Chính đế lạnh lùng lướt qua, Đồng Hề lại run rẩy. Xem ra con ngựa này
nhất định phải bỏ đi rồi. Nếu không bất cứ lúc nào cũng trở thành kiếm
treo trên đỉnh đầu nàng cả.

Hiện giờ hắn không tính với nàng, nhưng nhỡ như ngày nào đó lại nhớ
tới, hoặc giả nảy sinh mâu thuẫn với Đạt Oát Nhĩ tộc, Đồng Hề thật sự
không dám nghĩ đến. Đến lúc đó, bất kể là triều thần hay dân chúng, hoặc là vị quân vương này đều không phải sẽ trách mình là hồng nhan họa thủy ư? Từ xưa đến nay, bao nhiêu mỹ nhân đeo lên lưng tội danh đó còn chưa
đủ sao?

Đồng Hề chưa bao giờ cho rằng mình sẽ phải chịu trách nhiệm việc này, nhưng nàng hiểu rõ, trong hậu cung có đôi khi cũng thật sự vô lực. Hôn
quân không phải vì một mỹ nhân mà trở thành, chỉ sợ trước khi gặp mỹ
nhân đó thì hắn đã là hôn quân rồi.

-“Nếu vậy, chúng ta đành xem kết quả săn bắn vậy. Nếu Phu nhân thắng, Yên Chi cùng yên ngựa hoàng kim của nó cũng có thể tìm được chủ nhân
thích hợp rồi.”

-“Mi Nhi không dám, chỉ có Kinh thành đệ nhất mỹ nhân như tỷ tỷ mới
có thể xứng với yên ngựa hoàng kim này.” – Giọng ca ngợi nhưng lại có
chút châm chọc.

Đồng Hề thở dài một tiếng. Xem ra Vạn Mi Nhi sẽ không mắc mưu, cũng
không thể khinh thường nàng ta được. Chỉ sợ ngựa Yên Chi này ngay từ đầu đã là dành cho mình rồi. Uổng công nàng còn tự cho rằng mình thông
minh, nghĩ Vạn Mi Nhi vì tranh sủng mà bày ra trò hề này.

Yên Chi cọ cọ vào người Đồng Hề, giống như làm nũng, muốn bỏ cọc trụ
ra, tự do chạy trên đường. Đồng Hề nhìn thấy cũng mềm lòng. Con ngựa này quả thật vô tội, nó là ngựa tốt hiếm có, không nhiễm phàm trần. Đồng Hề xoay người leo lên ngựa, xem như đồng ý cuộc săn bắn.

-“Hay là chúng ta cá cược đi. Hôm nay ai săn được nhiều nhất, Hoàng
thượng sẽ tiếp người đó ba ngày.” – Vạn Mi Nhi thẹn thùng nhìn Thiên
Chính đế, Đồng Hề cũng ngạc nhiên, không ngờ nàng ta lớn mật như vậy.
Xung quanh người hầu và thị nữ đã bắt đầu cười trộm, giống như đã bị lây nhiễm tính khí của nữ nhi to gan này, chẳng hề cảm thấy thẹn.

Thị vệ ở đây anh tuấn, ít nhiều đều được các nữ tử ái mộ. Những thị
nữ xinh đẹp cũng tìm được cũng tìm được một đoạn tình cảm cùng những nam tử trên thảo nguyên này.

-“Chỉ có muội có lá gan đem trẫm
ra cá cược thôi.” – Thiên Chính đế dùng roi ngựa gõ nhẹ lên đầu Vạn Mi
Nhi, cũng không phản đối.

(29) Thụy lộc: huơu may mắn

(30) Một truyền thuyết có thật, đã qua sửa chữa –Lời tác giả

~~~ Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui