Hoàng Quân

Hoàng Phủ Vân Long nhìn con người đang hưởng thụ các tỳ nữ chăm sóc mà sầm mặt, người này không bao giờ để y vào trong mắt, cả việc náo loạn hậu cung lần trước cũng chỉ thông báo cho y một câu, ta giúp ngươi chỉnh đốn hậu cung ngươi không được can thiệp. Hắn xem y là gì a? Y là hoàng đế, là vua của một nước, vậy mà bị người xem như không khí!

- Ta nói, Hoàng Phủ Vân Long, ngươi bày cái mặt người chết đó cho ai xem! Ngươi làm các nàng run rẩy không hầu hạ tốt ta đó!

Lâm Hạo Thiên phất tay cho các tỳ nữ lui xuống, trong phòng chỉ còn hai người, Hoàng Phủ Vân Long trầm giọng:

- Ngươi thật cho là trẫm không dám trị tội ngươi? Ngươi năm lần bảy lượt khiêu khích tôn nghiêm của trẫm! Có rất nhiều cách khiến họ có sơ sót, vì sao lại chọn cách đùa bỡn Tương tần quân?

Hừ, hôn lại còn làm cho ra đến, sao ngươi không dám chạm vào ta? A…Y đang nghĩ cái gì?

Có người vô tâm lại vẫn nhàn nhã ăn thêm một trái nho rồi lạnh nhạt trả lời:

- Cách đó ngắn gọn, trực tiếp, lại vui vẻ, cớ sao không làm? Chắc hẳn Hoàng thượng vẫn chưa được ngắm bộ dáng động tình của Tương tần quân ôn nhuận đâu nhỉ?

Giọng điệu châm chọc kéo Hoàng Phủ Vân Long ra khỏi cơn mờ mịt, y liền lạnh giọng:

- Ngươi… Ngươi không biết bên ngoài truyền tụng ngươi dâm loạn hậu cung muốn trẫm lăng trì ngươi sao?

- Vậy sao hoàng thượng không ra tay?

- Trẫm…

Hoàng Phủ Vân Long trừng mắt nhìn con người tỏ vẻ việc không liên quan đến ta kia, hắn rõ ràng là đang trả thù việc bị y ép buộc ngồi vào vị trí Hoàng quân, Hoàng Phủ Vân Long nghiến răng:

- Nếu không phải ngươi đang giúp trẫm huấn luyện Ngự lâm quân trẫm sớm đem ngươi đi ngũ mã phanh thây!

- Ha hả! Vậy sao? Được Hoàng thượng nể mặt như vậy thật là vinh hạnh cho bổn quân a!

- Lâm Hạo Thiên! Ngươi đừng ép trẫm động thủ với ngươi!

Hoàng Phủ Vân Long hoàn toàn bị ai đó chọc giận, có ai nhận vinh hạnh của hoàng đế lại mang vẻ mặt ngả ngớn như hắn không? Hắn là đang khiêu khích y, khiêu khích một cách trực tiếp!

Lâm Hạo Thiên có chút ngẩn người nhìn khuôn mặt tuấn mỹ vốn lạnh lùng giờ bị chọc giận mà đỏ bừng, đôi mắt phượng hẹp dài trừng lớn lại mang theo sóng quang lưu chuyển phong tình vạn chủng khiếp người, và bờ môi mỏng hồng nhuận không ngừng khép mở điều hòa khí tức hỗn loạn. Lâm Hạo Thiên không kịp suy nghĩ thì cơ thể đã hành động, trong nháy mắt đè ép Hoàng Phủ Vân Long lên bàn, nụ hôn bá đạo kịch liệt khiến vị hoàng đế cao cao tại thượng mềm nhũn không còn chút khí lực, chỉ biết thở dốc hớp lấy không khí trong lành, mắt phượng lại giận dữ trừng kẻ đang bày ra bộ dáng vô lại kia!

Lâm Hạo Thiên cười tà mị, đồng thời vươn tay lấy một ly trà đã nguội lạnh từ lâu đưa lên môi:

- Hoàng thượng! Ta phát hiện, ngươi rất đẹp a! Tại sao trước đây ta không phát hiện nhỉ? Thật đáng tiếc!

- Ngươi… ngô…

Bờ môi bị chặn lại, đồng thời một dòng nước lỏng chảy vào trong cổ họng, chỉ trong nháy mắt toàn thân liền không còn chút khí lực mà một luồng nhiệt nóng chậm rãi dâng lên.

- Ngươi dám hạ dược trẫm?

- Là quà Trầm tần quân nhờ thích khách tặng ta! Ta thấy thú vị nên giữ lại! Thật không ngờ có ngày dùng đến!

- Ngươi…a…dừng tay… không được làm vậy… hỗn đản… trẫm sẽ ngũ mã phanh thây ngươi…

- Ngoan! Hoàng thượng, để ta thị tẩm cho ngài nha…

- A…ngươi…dừng tay….ân..a..

Hoàng Phủ Vân Long bị xuân dược công kích sớm bị dục vọng nhấn chìm, nhưng lại cố gắng bảo trì thanh tỉnh mà giãy dụa, lại phát hiện nội lực hoàn toàn biến mất.

- ….dược…ư… không là xuân dược….a…

- Còn cả hóa công tán a !

Lâm Hạo Thiên có chút kinh diễm nhìn vị hoàng đế vì xuân dược mà bất an vặn vẹo lại rồi cố gắng chống cự bảo trì thanh tỉnh, thật dễ dàng khơi gợi ham muốn chinh phục của nam nhân!

Hoàng Phủ Vân Long cố gắng không để dục vọng cắn nuốt lý trí, nhưng vẫn là bất lực, còn nội lực còn chưa chắc chống được dược hiệu nói chi bây giờ hắn chẳng khác người bình thường, nhưng y không muốn như nữ nhân mà van cầu Lâm Hạo Thiên, y là hoàng đế, cũng là một nam nhân, y thà bị dục hỏa thiêu đốt đến khí huyết công tâm mà chết, cũng không muốn cầu xin Lâm Hạo Thiên giúp mình giải dược! Nhưng mặc y giãy dụa thế nào, vẫn dần bị dục vọng nhấn chìm, cơ thể nóng như bị ném vào lửa, nóng đến kinh người, y chỉ muốn có gì đó làm dịu cơn nóng này, y vặn vẹo, cọ xát lớp chăn nệm, vẫn không đủ, y loạn trảo nhưng một đôi tay bắt lấy tay y cố định trên đỉnh đầu, lý trí hoàn toàn tan rã:

-…..nóng…. nóng quá….cầu ngươi….ta chết mất…. nóng…

Lâm Hạo Thiên không vội, chậm rãi cởi lớp minh hoàng bào thêu ngũ trảo kim long ném xuống đất, tiếp đến trung y, rồi nội y, đến tiết khố, cho đến khi cơ thể rắn chắc cân xứng thon dài của Hoàng Phủ Vân Long hoàn toàn bại lộ trước mắt hắn.

- Thật đẹp!

Bàn tay vuốt ve làn da màu đồng vì dược hiệu mà phủ lên một màu đỏ mê người, thật mịn màng trơn nhẵn, không mềm mại như của nữ nhân, nhưng lại có sự dẻo dai co dãn. Cơ thể vì hàng năm tập võ mà rắn chắc, cân đối, cơ bụng hiện rõ sáu cơ thịt, cơ ngực chắc nịch mà hai đóa phù du giờ đã đứng thẳng run rẩy đợi người đến hái, xương quai xanh tinh tế, chiếc cổ thon dài, hầu kết mê người không ngừng chuyển động, chiếc cằm cương nghị, đôi môi mọng đỏ mỏng manh sưng huyết vì bị chủ nhân dùng là vật hi sinh để bảo trì lý trí lại có một phen phong tình hấp dẫn trí mạng, chiếc mũi cao thẳng, đôi mắt phượng hẹp dài vốn anh minh thâm trầm giờ lại chìm ngập trong dục vọng bị một tầng sương mờ bao phủ, có bao nhiêu hấp dẫn có bao nhiêu liêu nhân không thể nói bằng lời, đôi mày kiếm nhíu chặt vì thống khổ do dược vật hành hạ, chiếc trán cao chứng tỏ chủ nhân có bao nhiêu cơ trí, và mái tóc đen mượt thoát khỏi cầm giữ bay tán loạn trên gối…

Lâm Hạo Thiên hít một hơi khi dục vọng của hắn cuộn trào như hồng lũ tập trung nơi hạ phúc, người này mới là yêu nghiệt!

Hắn vốn chỉ định đùa giỡn Hoàng Phủ Vân Long một phen, cũng tò mò muốn biết vị hoàng đế lạnh lùng này khi động tình sẽ như thế nào, nhưng lại không ngờ y lại quá mức hấp dẫn như vậy, khiến dục vọng của hắn bùng nổ không thể kiểm soát, hắn sống hai kiếp, lần đầu biết đến ham muốn mãnh liệt chiếm lấy một người là thế nào, người này, hắn muốn, mà thứ hắn muốn thì chưa bao giờ hắn không có được!

- Hoàng Phủ Vân Long, đời này đừng hòng thoát khỏi ta! Chỉ có ta mới được phép nhìn thấy bộ dạng này của ngươi! Nhớ kĩ!

- …Ngô…

Lâm Hạo Thiên không cần biết y có nghe hiểu hay không, chỉ đơn giản biến thành dã thú chà đạp đôi môi mềm mại đến khi lần hai mùi máu tanh bốc lên hắn mới buông tha đôi môi đã sưng đỏ không chịu nổi kia mà liếm đi dòng máu nơi khóe miệng vì vết thương trên môi nứt ra của y, lại không chút mềm nhẹ mà công thành đoạt đất, chà đạp từng tấc da tấc thịt của y, khiến y không ngừng rên rỉ cầu xin.

Trong phòng một mảnh xuân sắc, tràn ngập khí tức hoan ái, trên cao ánh trăng như mừng cho người bạn tìm được chốn quay về mà phát ra ánh sáng nhu hòa, nhưng rồi lại ngượng ngùng ẩn núp sau những đám mây lơ đễnh, người ta là mỹ nhân trong sáng nha…

Tin tức hoàng đế đến Long Hiên các qua đêm lại ba ngày không thượng triều khiến triều đình một phen oanh động, tể tướng cũng chỉ biết chống đỡ tạm thời với chất vấn của quan viên, nếu Lâm Hạo Thiên khuynh quốc khuynh thành còn có lẽ, nhưng hắn lại vô cùng bình thường, thân thế lại ti tiện, vì cớ gì Hoàng đế lại mê luyến đến bỏ bê quốc sự lẫn hậu cung?

Quan viên không giải thích được chỉ có thống lĩnh Ngự lâm quân là cười tủm tỉm cho đó là việc đương nhiên, chỉ có Hoàng quân xứng đáng đứng cạnh hoàng thượng, ai dám chỉ trích kịch liệt, Ngự lâm quân liền giáo huấn kẻ đó! Quan văn phản đối, quan võ ủng hộ, hậu cung chấn động, nhân dân được thêm một truyền kỳ về vị Hoàng quân liên tiếp gây chấn động hoàng triều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui