Mà hai nhân vật chính lại đang ở trong Long Hiên các mà mắt to trừng mắt nhỏ, Hoàng Phủ Vân Long nghiến răng:
- Hỗn đản! Mau cởi trói cho trẫm!
- Ngoan! Đừng kích động! Vừa mới khỏe chẳng lẽ lại muốn nằm thêm ba ngày?
- Ngươi…
Hoàng Phủ Vân Long căm hận nhìn tên sói già trước mặt, ăn y không chừa mẫu xương khiến y ba ngày không xuống giường được, lại lấy lí lẽ sợ y vận động sẽ ảnh hưởng đến vết thương phía sau liền dùng dây trói y vào giường. Con sói này lại lấy danh nghĩa chăm sóc y mà không ngừng ăn đậu hủ, trêu chọc đến khi y hư thoát mới ngừng, hắn là muốn y tinh tẫn nhân vong sao?
- Được rồi! Giận không tốt! Ăn thêm chút gì đó đi!
Lâm Hạo Thiên ôn nhu ôm y vào lòng, để y dựa vào ngực mình thoải mái nhất, rồi kéo khay thức ăn đặt bên giường lại, từng muỗng uy y, ban đầu y kháng cự, hắn lại dùng chiêu lấy miệng uy, khiến y đành chấp nhận để hắn muốn làm gì thì làm! Tôn nghiêm của y bị hắn vò nát không còn một mảnh!
Lâm Hạo Thiên nhẹ nhàng đặt Hoàng Phủ Vân Long xuống giường, cởi trói cho y, lại nằm xuống ôm y vào lòng, mặc y giãy dụa cũng không giảm lực đạo nơi cánh tay, đợi đến khi thân hình trong lòng an tĩnh lại hắn mới nhàn nhạt lên tiếng:
- Không giãy dụa nữa?
- Hỗn đản! Đê tiện!
- Long nhi!
- Không…không được gọi như vậy! Ai cho phép ngươi gọi trẫm như vậy!
Hơi thở ấm áp phun trên cổ, giọng nói trầm thấp mê người gọi tên y như một thứ ma dược khiến y run rẩy, cả trái tim cũng run rẩy, nhưng vẫn cố phản kháng lại, y không muốn đầu hàng trước nam nhân này! Cái gì Long nhi? Ghê tởm! Ta không cần!
- Long nhi! Đừng chống cự nữa được không? Ta không muốn làm ngươi bị thương! Chúng ta bắt đầu được không? Bắt đầu tiếp nhận nhau được không?
- Ngươi đừng tỏ vẻ quân tử! Là ngươi hạ dược trẫm, lại ăn trẫm không còn một mảnh, trẫm phải trả thù, trẫm không cần ngươi thương hại…
- Ai! Long nhi! Là ta sai! Ta chỉ muốn đùa giỡn một chút…
Phát hiện thân thể trong lòng cương cứng, Lâm Hạo Thiên cong khóe môi, quả nhiên người trong lòng bắt đầu giãy dụa :
- Ngươi cút ! Cút cho ta ! Ngươi đùa đủ rồi chứ gì ? Ngươi còn muốn gì nữa ? Long ỷ sao ?
- Long nhi ! Nghe ta nói !
- Ta không nghe ! Ngươi cút cho ta ! Buông tay ! Ta… ngô…
Mọi lời mắng chửi sắp tràn ra đều bị chặn lại, chiếc lưỡi ma mãnh bá đạo công thành đoạt đất lại không ngừng cuốn lấy chiếc lưỡi muốn chốn chạy, rồi hút lấy tất cả mật dịch trong khoang miệng y, hôn, cắn, liếm không ngừng đến khi y sắp vì hít thở không thông mà ngất đi thì hắn mới nhân từ rời đi để cho y hớp lấy từng ngụm không khí.
- Ai ! Long nhi ! Môi lại sưng lên rồi ! Đã nói đừng chống cự mà !
- Ta giết ngươi ! Hỗn đản !
Y rất muốn mắng hắn nhưng từ nhỏ dưới sự quản giáo nghiêm khắc y chẳng đào đâu ra được từ mắng người ngoại trừ hỗn đản.
- Ta không đùa Long nhi ! ta nghiêm túc ! Có thể lúc bắt đầu là một trò đùa nhưng sau khi xảy ra chuyện thật, ta đã nghiêm túc suy nghĩ, ta không biết yêu là cái gì, nhưng ta sẽ cố gắng để yêu ngươi, chỉ yêu một mình ngươi, Long nhi, ta… ta là Tá Thi Hoàn Hồn !
- Vậy thì sao ? Không có gì to tát !
Câu trả lời dứt khoát không chút do dự khiến Lâm Hạo Thiên kinh ngạc, năng lực thừa nhận của người cổ đại mạnh như vậy sao ?
- Ngươi tin sao ?
- Ta vốn nghi ngờ, vì Lâm Hạo Thiên vốn là một người yếu đuối khiếp nhược, dù có thâm tàng bất lộ cũng không có được khí phách cùng ngạo khí của ngươi, lại cả thủ pháp giết người chưa từng có ở Vĩnh Thiên hoàng triều ! Ta nghi ngờ nên mới ép ngươi làm Hoàng quân để ngươi bộc lộ bản chất ! Cuối cùng lại biết được sự thật khi bản thân bị ăn sạch sẽ ! Đúng là hại người hại mình ! Hừ ! Cô hồn dã quỷ cũng dám ăn hoàng đế như trẫm !
Hoàng Phủ Vân Long lạnh nhạt trào phúng, Lâm Hạo Thiên cong khóe môi lại ôm chặt người ta vào lòng, để mặt ai đó áp vào ngực mình nghe được nhịp tim có chút khẩn trương chưa kịp bình ổn.
- Long nhi ! Kiếp trước ta chỉ sống vì báo thù ! Ta chưa từng quan tâm ai cả ! Ta cũng không biết có tồn tại thứ cho ta quan tâm ! Long nhi, trở thành vướng bận duy nhất của ta ở kiếp này được không ?
- Ngươi… miệng dẻo !
- Long nhi…
Vật nóng chạm vào đùi, Hoàng Phủ Vân Long liền giật mình lùi ra, nhưng đã quá muộn, cơ thể lại bị khống chế, lại bị hắn hôn đến không còn chút khí lực.
- Đồ t*ng trùng thượng não ! Ngươi đáng chết ! Buông ra !
- Long nhi! Chỉ giúp một chút thôi!
- Câm miệng! A… không được trói ta… thả ra….a… không được chạm nơi đó…. Ân…a…không…. Không cần…a…ân..ưm…nhẹ..chậm… chậm chút… a…
Một mảnh xuân sắc a, tỳ nữ đứng đợi bên ngoài đỏ mặt liếc nhìn thị vệ, thị vệ lúng túng quay mặt đi, rồi lại liếc nhìn về phía sài phòng hoang vắng, thị nữ e thẹn gật đầu, thị về lại hưng phấn bừng bừng canh gác cửa…
Đến khi ánh mặt trời chói chang ở đỉnh đầu, Lâm Hạo Thiên mới thần thanh khí sảng đến sân huấn luyện của Ngự lâm quân, tâm tình vui vẻ, Lâm Hạo Thiên cũng thấy các Ngự lâm quân tập luyện tốt hơn ngày thường, hắn chỉ đôi lúc nhắc nhở hay làm mẫu mấy động tác khó, có đôi lúc có Ngự lâm quân tò mò chuyện Hoàng thượng ba ngày không rời Long Hiên Các, hắn chỉ cười rồi bảo ngự lâm quân đó hít đất thêm 200 cái, thế là không ai dám vọng động nữa. Nhưng thấy bộ dáng vui sướng của hắn thì tất cả cũng có thể đoán được, hoàng đế là bị áp, dù chấn động chút nhưng sự sùng bái với Lâm Hạo Thiên lại tăng lên ngút trời, dám áp cả Hoàng đế, hắn còn gì không thể làm chứ?
- Ngô tướng quân! Những loại áo giáp cùng vũ khí ta thiết kế đưa ngài đã hoàn thành?
- Bẩm Hoàng quân! Tất cả đã xong!
- Tốt lắm! Đi xem!
Lâm Hạo Thiên hài lòng nhìn các loại áo giáp làm từ các chất liệu khác nhau dành cho địa hình khác nhau, cùng các loại vũ khí có cơ quan cải tiến từ vũ khí hiện đại, thợ thủ công ở đây cũng thật tài hoa, thật tinh xảo không kém gì hiện đại.
- Tốt! Tướng quân cứ theo những mẫu này chế tạo phân phát cho toàn quân! Đặc biệt loại giáp làm từ tơ tằm không thấm nước này chỉ dành cho thủy quân, và cả ống thở này dùng để huấn luyện hàng ngày! Vĩnh Thiên chỉ mạnh nhất về kỵ binh, nhưng đa số đối thủ thì lại ở biển cả, phải nhanh chóng huấn luyện một đội thủy quân vô địch mới có thể xưng bá thiên hạ!
- Vâng! Hoàng quân! Nhưng… hình như Hoàng quân hơi gấp, có chuyện gì sao?
Lâm Hạo Thiên im lặng, một cơn chóng mặt quen thuộc lại dâng lên, nhưng hắn cố áp chế xuống rồi cười vân đạm phong khinh:
- Ai! Ta không biết ta có chính xác bao nhiêu thời gian nên đành tận dụng nhanh chóng giúp Long nhi thực hiện ước mơ của y!
- Hoàng quân…
- Ngô tướng quân a, mọi thứ về quân sự ta đã phân phó hết cho mọi người, các người đều là nhân trung long phượng, ta tin sẽ không làm ta thất vọng, nếu như… có một ngày ta biến mất… rời khỏi nơi này…hi vọng các ngươi hảo hảo phò trợ Long nhi! Y là một hoàng đế tốt!
- Hoàng quân! Người yên tâm! Chúng thần thề nguyện vĩnh viễn trung thành với hoàng thượng!
- Ta tin ngài!
Ngô Hoành nhìn bóng dáng đơn bạc mà kiên nghị kia rời đi mà cảm thấy phiền muộn, khi biết người nọ chỉ là một Hoàng quân, y không thèm để vào mắt, đứng đầu hậu cung cũng chỉ là những kẻ yếu đuối vô dụng, chỉ biết đấu đá tính kế hãm hại lẫn nhau để được Hoàng thượng sủng ái chứ còn tác dụng gì nhiều chứ! Thế nhưng người nọ lại nhìn thao trường rồi khinh thường, nói binh lính tinh nhuệ của y là một lũ yếu ớt không chịu nổi ba chiêu, y tức giận thách đấu, cuối cùng ngay cả y cũng bị người nọ hạ gục trong mười chiêu, tướng quân mà lị! ban đầu nghe nói Ngự lâm quân ngưỡng mộ người nọ y còn khinh bỉ họ nịnh nọt, nhưng đến khi thực sự chứng kiến khí phách cuồng ngạo duy ngã độc tôn của người nọ, y không khỏi cảm thán, tiếc nuối không thấy được lúc người nọ giết người, thật đáng tiếc, một lũ Ngự lâm quân may mắn! Lại đến khi người nọ đưa ra những phương pháp huấn luyện khắc nghiệt, nhưng vật dụng chưa bao giờ thấy, những trận pháp quỷ khóc thần sầu, những vũ khí kinh thiên động địa, hắn đã không còn lời nào để hình dung sự sùng bái của mình với người nọ! Một Vân Thiên vốn chỉ đứng hàng thứ ba trong năm nước giờ chân chính ngạo nghễ đứng ở vị trí bá chủ, thu thập Minh quốc cùng Ngộ quốc trở thành hai nước phụ thuộc, chỉ nhàn nhã đợi đến những trận chiến cuối cùng với Đại Hồng và Tuyết Hải!