Đợt tập quân sự kết thúc vào tháng Mười hai, kỳ thi cuối kỳ đầu tiên của thời cấp Ba sắp đến. Học sinh lớp 10-8 đều là những nhân tài xếp hạng cao trong kỳ thi vào cấp Ba, sau một học kỳ, ai cũng mong đến dịp thể hiện bản thân qua bài thi để phân chia lại thứ hạng, bầu không khí quả thật giống như đang tranh ngôi vị đệ nhất cao thủ võ lâm. Chỉ qua hai ngày nghỉ cuối tuần ngắn ngủi, thứ Hai tuần sau quay về trường, không khí đùa giỡn vui vẻ lúc tập quân sự đã hoàn toàn bay biến.
Điều khiến Hoàng Kỳ rất vui là vừa về trường, cô đã nhận được thư Tiểu Anh gửi tới, trong thư cậu nói cậu đã đến bệnh viện khám và tiêm vắc-xin phòng ngừa uốn ván, bảo cô đừng nghĩ ngợi; nói mấy tên nhóc lưu manh kia nếm mùi khổ cực một lần, khi quay về đã kiềm chế rất nhiều, không ai đến gây sự với cậu, bảo cô đừng lo lắng; nói thành phố tổ chức một kỳ thi học sinh giỏi môn Toán cấp Tiểu học, Sa Sa thi tốt, bác gái đang cố lo liệu cho con gái vào trường Tiểu học thực nghiệm; cuối cùng có thể là cảm thấy thư không đủ dài, hoặc sợ cô không biết viết gì trong thư trả lời, cậu còn hỏi cô một bài tập Vật lý.
Chữ Tiểu Anh rất đẹp, Hoàng Kỳ thích vô cùng, đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần. Khi cô cẩn thận viết cách giải bài tập Vật lý kia ra còn thuận tiện lọc ra những ý chính trong vở ghi của mình rồi chép lại thành một quyển thật dày gửi cho Tiểu Anh.
Hơn mười ngày sau, Tiểu Anh gửi thư hồi âm, vẫn kể về tình hình bản thân gần đây và liệt kê ra những ý cậu không hiểu trong vở để hỏi cô. Hoàng Kỳ trả lời từng câu một, cũng chép thêm bài mới cho cậu.
Hai người cứ duy trì quan hệ bạn qua thư trong sáng như thế, mỗi tháng gửi đi gửi lại hai, ba bức. Có khi Hoàng thành chủ xúc động quá mức, không kìm được lòng mà viết ra những câu chữ sến rện kiểu như "Tớ rất nhớ cậu", nhưng khi nhìn đến những đoạn thảo luận học tập nghiêm chỉnh ở trên thì lại đỏ mặt mà vội xóa đi. Dù sao vẫn là học sinh cấp Ba, việc học quan trọng, chúng mình không yêu sớm, phải động viên nhau tích cực cố gắng. Đợi tròn mười tám tuổi, lên đại học rồi, chuyện gì cũng dễ nói. Ha ha!
Việc học của Hoàng thành chủ bộn bề mà căng thẳng, việc mỗi ngày đến phòng giao nhận kiểm tra thư đã trở thành niềm vui và nỗi mong đợi lớn nhất của cô. Dù chẳng có thư cô cũng không nhụt chí, vì như thế nghĩa là mai còn có thể đến kiểm tra tiếp, vẫn còn được ngóng chờ, như thế thật tốt đúng không?
Điều duy nhất khiến Hoàng thành chủ canh cánh trong lòng là cô chẳng thể gặp mặt Tiểu Anh. Rất nhiều lần cô nhắc đến chuyện cuối tuần đến một nơi nào đó tự học cùng nhau, Tiểu Anh khi thì nói bận, lúc thì vờ như không thấy. Chỉ có dịp Tết đến về nhà, các bạn học cấp Hai tổ chức buổi liên hoan nho nhỏ, cô mới có cơ hội gặp Tiểu Anh một lần.
Một năm mới đến, cô phát hiện Tiểu Anh lại cao hơn. Lúc tập quân sự cô cố ý đo chiều cao của cậu bằng ánh mắt mình, mới hơn ba tháng mà tầm nhìn của cô đã rơi từ đôi mắt xuống gò má cậu, điều này khiến Hoàng thành chủ vừa vui vẻ vừa cảm thấy mất mát.
Cứ thư từ qua lại hơn một học kỳ như vậy, năm lớp Mười thoải mái nhất chóng vánh trôi qua. Kỳ thi cuối kỳ của học kỳ sau thi đề chung của toàn thành phố, Hoàng Kỳ được 640 điểm, xếp top 20 cả lớp và top 70 toàn thành phố.
Hoàng Kỳ rất muốn biết Tiểu Anh thi thế nào. Cô xem danh sách top 500 học sinh điểm cao nhất thành phố được dán ở cửa văn phòng của giáo viên chủ nhiệm, trong đó không có Tiểu Anh, thậm chí không có lấy một học sinh của trường nghề số Ba.
Cô nhìn chằm chằm danh sách một lúc lâu, chợt có người phía sau nói: "Hoàng Kỳ, lần này cậu thi tốt, sẽ ở lại lớp 11-8 theo ban Tự nhiên chứ?"
Hoàng Kỳ ngoảnh lại nhìn, là Bạch Lộ Dao: "Ừ, cậu thì sao?"
Từ lớp Mười lên lớp Mười một bắt đầu chia ban Tự nhiên Xã hội. Tư tưởng xem trọng Tự nhiên coi nhẹ Xã hội rất nặng, hàng năm Nhất Trung chỉ có một lớp Xã hội, trong tám lớp trước kia sẽ lọc ra một nhóm tạo thành lớp thứ chín làm ban Xã hội, kỳ thi cuối kỳ lần này chính là cơ sở quan trọng nhất để phân lớp.
Cô chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ Bạch Lộ Dao nói: "Tớ định sang lớp số Chín."
Hoàng Kỳ hơi bất ngờ: "Điểm các môn Tự nhiên của cậu tốt lắm mà, sao lại muốn học ban Xã hội."
Vì truyền thống trọng ban Tự nhiên, thường thì chỉ có học sinh thực sự không theo được, học lệch nặng mới phải bất đắc dĩ học ban Xã hội. Thành tích các môn của Bạch Lộ Dao khá đều, lần này cũng thi được hơn 620 điểm, là một điểm số khá cao.
Bạch Lộ Dao nói: "Điểm tớ chỉ có thể xếp ở giữa lớp 10-8, tớ thật sự không giỏi mấy môn Toán Lý Hóa bằng các cậu, theo được là nhờ được học gia sư trước. Cứ theo chiều hướng này, về sau cùng lắm cũng chỉ thi được vào một trường tàm tạm. Bố mẹ tớ... kỳ vọng vào tớ rất nhiều. Học Xã hội tớ sẽ có nhiều ưu thế hơn, nhất là môn Toán, nếu học được thì sẽ rất có chỗ đứng ở ban Xã hội."
"Cậu nghĩ xa thật, tớ trước nay chưa từng cân nhắc những điều ấy, có gì thì học nấy thôi." Hoàng Kỳ ngượng ngùng gãi đầu. Cô phát hiện Bạch Lộ Dao chín chắn hơn nhiều so với lúc mới vào học, suy nghĩ toàn diện thấu đáo, cũng trở nên rất có chính kiến, không còn là cô bé mười bốn tuổi rưỡi khi trước, vẻ mơ màng chậm chạp ngày ấy đã biến mất hoàn toàn. Có lẽ chuyện kia thật sự đã ảnh hưởng rất nhiều đến cô ấy.
Sau khi từ doanh trại trở về, Bạch Lộ Dao phải đi điều trị tâm lý ba tháng. Cô đi học sớm, vốn ít tuổi hơn các bạn cùng lớp nên bố mẹ cô định để con gái tạm nghỉ học một năm, nhưng chính Bạch Lộ Dao nhất quyết không chịu, trong kỳ nghỉ đông đã mời gia sư học bù các bài thiếu của nửa học kỳ, năm sau quay lại trường vẫn lên lớp bình thường, thành tích cũng không bị hạ xuống. Hoàng Kỳ rất phục cô bạn.
Vì sự dũng cảm trong đợt tập quân sự, Hoàng thành chủ rất được lòng người, thái độ của Bạch Lộ Dao và Chu Tâm Di đối với cô hoàn toàn thay đổi, họ trở thành những người bạn thân đầu tiên của Hoàng thành chủ kể từ khi lên cấp Ba. Tiếc là cả hai người đều sang ban Xã hội.
Sự lựa chọn của Bạch Lộ Dao quả thật rất có tính nhìn xa trông rộng. Cô bạn vào ban Xã hội với thành tích top giữa của lớp số Tám, kể từ đó liên tục duy trì ưu thế dẫn trước, thi đại học xếp thứ tư khối Xã hội toàn thành phố, vào được hệ xã hội của Đại học P, tốt hơn rất nhiều người trong lớp số Tám. Riêng điểm đó, Hoàng Kỳ phải hổ thẹn không bằng.
Tất nhiên đó đều là chuyện sau này. Vào mùa hè kết thúc năm lớp Mười ấy, suy nghĩ của Hoàng Kỳ đơn giản chỉ là may mà lần này mình thi tốt, có thể yên ổn ở lại lớp số Tám, về sau phải cố gắng hơn nhiều. Còn về phần sẽ học ngành nào và trường đại học nào thì cô hoàn toàn không nghĩ đến.
Hoàng Kỳ và Bạch Lộ Dao đứng trước cửa văn phòng nói chuyện một lúc thì có vài học sinh lớp khác đến xem thứ hạng, trong đó có Lý Minh Chí. Lý Minh Chí nhìn Hoàng Kỳ một thoáng rồi nhanh chóng dịch chuyển tầm mắt, dường như không hề có ý định bắt chuyện với cô. Hoàng Kỳ cũng không lên tiếng, lùi ra để các bạn khác xem danh sách.
Lý Minh Chí chăm chú nhìn danh sách một lúc lâu rồi không kìm được nụ cười sung sướng, quay lại ra vẻ quan tâm nhưng lại hỏi Hoàng Kỳ bằng giọng hết sức mỉa mai: "Cậu thi vào cấp Ba xếp thứ mười chín cơ mà, sao lần này rớt xuống thứ bảy mươi? Ở lớp 10-8 áp lực lắm hả? Có gánh nổi không?"
Hoàng Kỳ bực bội nói: "Vẫn tốt, cảm ơn quan tâm."
Lý Minh Chí đắc ý: "Con gái hồi nhỏ toàn dựa vào chăm chỉ, lên cấp Ba là đầu óc không đọ được với con trai." Dứt lời, cậu ta vênh váo đi khỏi cùng những người khác.
Hoàng Kỳ vốn không để ý Lý Minh Chí thi thế nào, giờ đến gần danh sách xem mới biết cậu ta hơn cô tám điểm, lọt vào top 20 cả khối, chẳng trách mặt vênh lên tận trời.
Họ đi xa rồi, Bạch Lộ Dao mới hỏi: "Cậu ta là ai vậy, sao lại nói năng như thế?"
Hoàng Kỳ nói: "Bạn học thời cấp Hai của tớ."
Bạch Lộ Dao tức tối nói: "Cậu ta đang xem cậu là đối thủ cạnh tranh, muốn vượt qua cậu đấy mà. Ai bảo con gái lên cấp Ba là không học tốt nữa, Hoàng Kỳ, cậu phải cố lên! Đừng để cậu ta coi thường con gái! Cậu giỏi thế nhất định sẽ thành công!" Cô bạn nắm chặt tay, khuôn mặt đỏ bừng, bộ dạng hết sức căm phẫn, rốt cuộc lại có dáng dấp của cô bé mười bốn tuổi non nớt. Hoàng Kỳ thấy mà phì cười.
"Hai cậu làm gì ở đây mà cười vui thế?" Ngô Tử Thanh bê một chồng vở bài tập hè đi đến từ cầu thang, "Hoàng Kỳ, có người tìm cậu ở chỗ bảo vệ, cậu đi xem sao."
"Ai tìm tớ?" Phản ứng đầu tiên của Hoàng Kỳ là nghĩ liệu người đó có phải Tiểu Anh không, nhưng ngẫm lại thì không thể nào. Rất nhiều lần cô hẹn Tiểu Anh cậu đều không xuất hiện, sao lại chủ động đến tìm cô được.
"Là một em gái, đang đợi ở phòng trực, cậu đi thì biết."
Dù không phải Tiểu Anh nhưng còn may là có liên quan đến Tiểu Anh, là cô em họ Sa Sa của cậu. Cô bé vẫn có làn da đen căng bóng như chú cá quả, cao hơn một chút, gầy đi một chút, hai bím tóc buộc gọn gàng, đôi mắt linh hoạt sáng lấp lánh nhìn khắp sân trường Nhất Trung với vẻ hiếu kỳ xen lẫn mong đợi.
Trông thấy Hoàng Kỳ, Sa Sa hớn hở vừa chạy vừa nhảy đến, không đợi cô hỏi đã nói liến thoắng: "Chị Tiểu Kỳ! Em là Sa Sa! Học kỳ sau em sẽ sang trường Tiểu học thực nghiệm học lớp Sáu!* Nghỉ hè tới học Tiếng Anh trước! Em nghe nói Nhất Trung rất gần trường em nên đã hỏi bạn rồi tự lần đến đây, mới đó đã tìm được chị rồi!"
(*Theo phân cấp giáo dục Trung Quốc, bậc Tiểu học học sáu năm.)
Hoàng Kỳ bị cô bé cầm tay lắc lư mãi: "Em không biết đường mà tự tìm được đến đây? Giỏi quá!"
"Đúng thế, sau này chị em mình ở gần nhau, em có thể thường xuyên đến chơi với chị!" Sa Sa nhảy thoải mái rồi thì dừng lại thở hổn hển: "Em cũng chỉ dám đi xa chừng ấy, xa nữa chắc chắn sẽ lạc. Em muốn... Em muốn đi tìm anh Tiểu Anh, nghe nói từ đây đến trường anh ấy phải đi xe hết một tiếng đồng hồ... Chị Tiểu Kỳ, chị đưa em đi gặp anh Tiểu Anh có được không?"
Hoàng Kỳ kéo cô bé ra ven đường: "Em tìm cậu ấy làm gì? Hai người không thường gặp nhau à?"
Sa Sa dẩu môi buồn bã: "Anh Tiểu Anh rất ít về nhà, em biết anh ấy không thích ở cùng bố mẹ... Sang năm mới anh ấy cũng chỉ về một lần vào dịp Thanh minh, lâu lắm rồi chúng em chưa gặp nhau, em nhớ anh ấy lắm! Chẳng lẽ anh ấy không nhớ em ạ?"
Hoàng Kỳ cũng thấy lạ, cuối tuần Tiểu Anh không về nhà bác gái, trường nghề số Ba chẳng học thêm, cô hẹn thì cậu luôn bảo bận, vậy rốt cuộc cậu bận gì? Có thể đi đâu?
Sa Sa nắm vạt áo cô mếu máo hỏi: "Chị Tiểu Kỳ, chiều nay chị có rảnh không? Đi tìm anh Tiểu Anh với em được không? Mẹ thuê nhà gần trường ở cùng cho em đi học, ngày nào cũng trông chừng em, chiều nay được nghỉ, em nói dối mẹ là đi học thêm mới đến được đây! Chị đưa em đi đi mà!"
Hoàng Kỳ cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mong đợi của cô bé, khẽ gật đầu, "Đi, chúng ta cùng đi tìm cậu ấy."
Hai cô gái nói là làm. Hoàng Kỳ sờ túi thấy còn mười mấy tệ, đủ để hai người đi xe lượt đi và lượt về, đúng lúc có chiếc xe buýt đỗ ven đường, cô liền kéo Sa Sa đi lên.
Một năm không quay lại, khu vực gần trường nghề số Ba đã hỗn loạn hơn, đường ngoài trường đang bị phá, bụi đất mịt mù, còn có vài căn nhà cố chấp không chịu di dời nằm giữa đống đổ nát hoang tàn, những sạp bán quần áo tận dụng mọi chỗ để bày hàng, đâu đâu cũng nhốn nháo, tiếng chửi bới hò hét ầm ĩ vang lên khắp nơi.
Hoàng Kỳ dựa theo trí nhớ tìm đến cổng trường nghề số Ba. Lần này trong trường có người, vài nhóm nam sinh đang chơi bóng rổ trên sân tập. Bảo vệ thấy Sa Sa thì chặn họ lại: "Hai người không phải học sinh trường này đúng không? Đến đây làm gì? Đang nghỉ, không có ai ở trường đâu."
Sa Sa cất giọng lanh lảnh: "Cháu tới tìm anh cháu, anh cháu học lớp 10-3, là học sinh nội trú. Chú có biết ký túc xá nam ở đâu không ạ?"
"Ký túc xá nam hả? Ở tòa Mười một, đi theo hướng Tây đến gần chỗ tường vây là đến." Bảo vệ nhìn họ bằng ánh mắt sâu xa, "Có gan thì hai người đi lên mà tìm."
Tòa Mười một là một tòa nhà bốn tầng cũ kỹ, cửa sổ vẫn là cửa khung gỗ, chỗ kính vỡ bị dán bìa cứng lung tung, những thanh gậy trúc và dây kẽm treo quần đùi nam chìa ra lộn xộn. Cổng lớn mở to, không có quản lý. Đứng tại sảnh tầng một, thỉnh thoảng có tiếng cười ma mãnh của nam sinh và tiếng cười khúc khích của nữ sinh truyền đến. Còn có nam sinh để trần thân trên bê chậu rửa đi qua các cô, còn ngoảnh lại huýt sáo mãi không thôi.
Hoàng Kỳ nhớ đến lần đụng độ với nam sinh trường nghề số Ba đợt tập quân sự, liền nắm chặt tay Sa Sa đứng ở chỗ thoáng trước cổng.
Cô bé không hiểu những điều này, quay đầu nhìn dáo dác: "Ở đây cũ kỹ bẩn thỉu quá, sao anh Tiểu Anh quen được. A, chỗ cầu thang có cái bảng, em đi xem có phải danh sách không!"
"Theo sát chị, đừng chạy lung tung." Hoàng Kỳ giữ tay cô bé kéo lại.
Sa Sa ngơ ngác nhìn cô, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nắm tay cô đứng ở cổng.
Đứng khoảng mười phút thì thấy một nam sinh đeo kính, ăn mặc gọn gàng trông khá nhã nhặn đi ra, Hoàng Kỳ vội bước đến hỏi thăm: "Bạn ơi, cho hỏi nam sinh lớp 10-3 ở phòng nào?"
Nam sinh dừng lại trả lời: "Trong tòa này mọi người ở lung tung lắm, không chia theo lớp. Tôi biết mấy người lớp 10-3, hai người tìm ai?"
"Sa Chu Dận."
Nam sinh hơi khựng lại, nhìn các cô dò xét: "Các người là gì của cậu ấy?"
Nghe cách nói này, hẳn là cậu ta biết Tiểu Anh. Hoàng Kỳ mừng rỡ định nói thì Sa Sa nhanh miệng trả lời trước: "Em là em họ của anh ấy!"
"Hóa ra cậu ta cũng có người thân." Vẻ mặt nam sinh trở nên lạnh nhạt, "Cứ nghỉ là cậu ta đi làm thuê, hai người không biết à?"
"Làm thuê?" Hoàng Kỳ và Sa Sa nhìn nhau, vội vàng hỏi, "Cậu biết cậu ấy làm thuê ở đâu không?"
Nam sinh hờ hững nói: "Tôi nghe nói cậu ta làm thuê ở một công trường, người quản đốc gọi là chú Báo hay chú Bưu gì đó. Cậu ấy thường đến đó cả vào giờ nghỉ trưa, tôi đoán chắc cũng xa chỗ này. Còn những cái khác thì tôi không biết."
Hai người rối rít cảm ơn nam sinh kia. Ra đến cổng trường, Sa Sa như sực nhớ ra điều gì, vỗ đầu nói: "Phải rồi, chú Bưu! Hồi Tết Thanh minh anh Tiểu Anh về nhà cúng cậu mợ, có một chú đi xe máy từ trong thành phố tới thắp hương, em nghe anh Tiểu Anh gọi chú ấy là chú Bưu! Tiếc là em không nhớ chú ấy trông thế nào, biết trước thì hỏi rõ ngay từ lúc đó!" Cô bé rầu rĩ nắm chặt bím tóc mình.
Hoàng Kỳ sửa lại tóc cho Sa Sa: "Thôi, nếu không xa thì chúng ta tìm lần lượt từng phố, nghĩ thêm cách nữa, dù sao vẫn còn sớm mà."
Sa Sa nắm tay cô, vừa đi vừa nói: "Anh Tiểu Anh đi làm ở công trường, có phải là đi khuân gạch không ạ? Anh ấy chỉ hơn em có năm tuổi! Chắc chắn là tại mẹ thường hay cằn nhằn với anh ấy là học phí trường này đắt quá nên anh ấy mới đi làm thuê! Một học kỳ anh ấy chỉ về nhà hai lần, lấy đâu ra sinh hoạt phí, chẳng lẽ toàn là tự mình đi kiếm? Lần trước về nhà anh ấy còn mua cho em một bộ màu nước và bút vẽ, em từng nhìn thấy bộ bút màu ấy trong nhà sách Tân Hoa rồi, tận một trăm tám mươi tệ! Một trăm tám mươi tệ, anh ấy phải khuân bao nhiêu viên gạch ở công trường mới kiếm được hả chị?"
Cô bé vừa dứt lời thì khóc nấc, vừa đi sau Hoàng Kỳ vừa lau nước mắt.
Hoàng Kỳ cũng rất khó chịu nhưng vẫn vỗ về Sa Sa: "Đừng nghĩ anh Tiểu Anh của em thảm như thế. Cậu ấy rất biết suy nghĩ, chúng ta cứ tìm được cậu ấy đã rồi nói sau."