Hoàng Sủng

Edit + Beta: A Cảnh

Tiết Tĩnh Xu vừa mới trở về phủ thì đồ ban thưởng của Thái Hoàng Thái Hậu cùng Hoàng Đế liền đến ngay sau đó.

Thái Hoàng Thái Hậu thưởng thuốc bổ đổ còn dễ nói, tuy là trân phẩm, người thường cũng không phải là không tìm được, chỉ là Hoàng Đế ban thưởng hơn tám lạng trà búp Long Tĩnh, làm người khác cảm thấy kinh sợ không thôi.

Ai cũng biết đây là cống trà trân quý, lúc Tiên Đế còn sống thì mọi người xem loại trà này là đại biểu cho ân sủng của Hoàng Đế, ai càng được nhiều thì người đó coi như được nhiều thánh sủng.

Còn nhớ thời điểm Sở Quý phi còn được sủng ái, Tiên Đế đã đưa đến chỗ nàng năm lượng trà mà thậm chí còn vượt qua khỏi phần phân lệ trong cung, nghe nói việc này khiến cho Vương Hoàng Hậu canh cánh trong lòng cả đời.

Mà nay Hoàng Thượng lại ban thưởng hơn tám lượng cho Tiết gia Tam tiểu thư, phải biết hiện thời đã là cuối năm, này chút ít trà này chỉ sợ là toàn bộ số dư trong cung của Bệ hạ.

Phần ân sủng này, ai có thể sánh bằng?

Sau này, khi vị Tam tiểu thư này tiến cung chỉ sợ là sẽ độc chiếm thánh sủng một thời gian.

Một số nhà có nữ tử vừa độ tuổi tiến cung, ban đầu nhằm tận dụng lợi thế vào việc của Hoàng Đế mà đem nữ nhi đưa vào trong cung, nhưng mà ngay lúc này đây lại không thể không tính lại toàn bộ kế hoạch xem có thích hợp hay không.

Hoặc có lẽ bọn họ nên hoãn lại một thời gian, không nên ở thời điểm tiểu thư Tiết gia đang được thánh sủng mà đưa nữ nhi nhà mình đi vào tranh sủng, chỉ sợ ngay cả một danh phận cũng không có được.

Trong Tiết phủ, hiểu rõ phân lượng ban thưởng của Hoàng Đế chính là Tiết lão thái gia cùng Chu lão thái quân.

Chu lão thái quân đã âm thầm tăng thêm phí sinh hoạt và đồ dùng trong viện của Tiết Tĩnh Xu.

Còn như đối với chính bản thân Tiết Tĩnh Xu, giống như trước đó đã từng ở trước mặt Hoàng Đế nói rằng nàng đối với trà đạo cũng không có quen thuộc.

Mấy năm nàng sống ở trên núi, đều là uống nước trà sơn dã trên núi, nàng cùng Liễu Nhi hái một ít về làm, tự mình pha chế, phơi khô để trong hộp, vừa đủ uống cho một năm.

Đối với trà trân phẩm thì đã có nghe qua kỳ danh ở trong sách nhưng lại không biết là vị trà này. Hôm nay ở trong cung uống thử, nàng còn không biết trà mà mình uống được chính là trà búp Minh Tiền Long Tĩnh, chờ đến khi được Hoàng Đế ban thưởng tới rồi mới rõ ràng.

Bởi vậy, nàng tự nhiên cũng sẽ không biết người ngoài bởi vì chút ít trà này mà liên tưởng ra bao nhiêu thứ.

*****

Trong cung ban thưởng tới đều được trực tiếp đưa đến Nghênh Xuân viện, Liễu Nhi nhìn mấy cái hộp, thở dài nói: “Tiểu thư, Thái Hoàng Thái Hậu cùng Hoàng Thượng sao lại nhiệt tình như vậy? Mới có mấy ngày, đã ban thưởng ba lượt”.

Tiết Tĩnh Xu cười khẽ, lấy lá trà ra, ngửi ngửi, nói: “Liễu Nhi, ngươi mau đem ấm trà đến bày ra, chúng ta pha thử loại trà này, uống vào sẽ rất ngon”.

Liễu Nhi đi tới gần liếc mắt nhìn, ngạc nhiên nói: “Lá trà này sao lại có hình dáng như vậy chứ? Rất giống với đầu lưỡi gà”.

Tiết Tĩnh Xu vui vẻ nói: “Cái gì mà đầu lưỡi gà, trên sách nói này gọi tước lưỡi”.

“Kia không phải là đầu lưỡi gà à”. Liễu Nhi nhắc mãi, đem trà cụ dọn ra.

Lá trà khi được ngâm trong nước nóng khiến cho toàn bộ trong phòng đều tràn ra một cỗ trà hương tươi mát, Liễu Nhi hít sâu một hơi, nói thẳng: “Thơm quá! Không hổ là trà Hoàng Thượng uống”.

Tiết Tĩnh Xu đưa cho nàng một ly, nàng uống qua một ngụm, hớp hớp miệng, “Uống ngon!”

Tuy là lời nói trắng ra nhưng lại là lời thật lòng.

Tiết Tĩnh Xu nhấp một ngụm nhỏ, chờ mùi thơm ngát ở giữa mũi miệng loang ra, mới chậm rãi nuốt xuống, “Ngày mai ta sai người đưa cho sư phụ một ít, để cho mọi người cũng nếm thử”.

Liễu Nhi gật đầu liên tục như nhớ tới cái gì, chần chờ nói: “Tiểu thư, bên chỗ lão thái thái và phu nhân?”

Tiết Tĩnh Xu rũ lông mi xuống, thổi thổi nước trà, nói: “Tổ mẫu cùng mẫu thân nhìn quen thứ đồ tốt, về phần lá trà này, chắc hẳn các nàng cũng không so đo với chúng ta”.

Liễu Nhi không nói thêm lời nào, an an tĩnh tĩnh uống trà xong, đem lá trà còn lại cẩn thận cất đi.

Nàng nhìn ngăn tủ bên trong, đã mấy ngày nay Hoàng Đế cùng Thái Hoàng Thái Hậu ban thưởng này nọ, đột nhiên cũng có chút sầu lo, “Tiểu thư, bên trong cung ban thưởng càng ngày càng nhiều, trong tâm của ta có chút không yên lòng, giống như thiếu nợ ai cái gì đó, người nói chúng ta phải như thế nào mới trả được đây?”

Tiết Tĩnh Xu nhìn qua ngoài cửa sổ, trên ngọn cây lảo đảo muốn làm tuyết đọng rơi xuống, nhẹ giọng nói: “Nếu Thái Hoàng Thái Hậu cùng Hoàng Thượng đã ban thuởng, thì nhất định biết rõ chúng ta sẽ rất tốt, ngươi không cần phải lo lắng”.

Liễu Nhi nghe xong, trong lòng lại càng thêm ưu sầu, nàng biết rõ tiểu thư nói còn được rất tốt là có ý gì, liền để cho tiểu thư như bọn họ mong muốn, an phận tiến cung.

Các nàng không do dự suy tính đường sống, những vật này đã là trao đổi, cũng là ban ân.

Long ân của hoàng thất, từ trước đến nay không cho phép người cự tuyệt.

Tiết Tĩnh Xu lại nói: “Liễu Nhi, có lẽ mấy ngày nữa, thánh chỉ sẽ được ban xuống”.

Hôm nay tiến cung, nàng liền phát giác không khí trong cung cùng với hai lần trước không quá giống nhau, người hầu hạ trong Trường Nhạc cung giống như thay đổi, càng thêm hầu hạ cẩn thận hơn, lại nhìn sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu, trong lòng nàng có phán đoán không được tốt, chỉ sợ lão nhân gia bà ngày giờ không còn nhiều.

Hôm nay Hoàng Thượng đối với nàng, cũng biểu hiện ra vài phần không giống với lúc trước không có thân cận, ước chừng đều là vì muốn Thái Hoàng Thái Hậu an tâm, mà điều duy nhất có thể làm cho bà an tâm chính là nhanh chóng hạ chỉ, lập nữ tử Tiết gia làm Hoàng hậu, sinh ra một Hoàng tử mang huyết mạch của Tiết gia, giúp cho bà không còn nỗi lo về sau.

Liễu Nhi nghe xong, trong lòng lại càng thêm ưu sầu thêm, đi tới ngồi xổm trước mặt nàng, ngửa đầu nhìn nàng, “Tiểu thư, người có phải hay không không nghĩ đến việc vào cung?”

Tiết Tĩnh Xu nắm chặt tay nàng lại, chậm rãi lắc đầu, “Kỳ thật vào cung cũng rất tốt. Cho dù không có vào cung thì tuổi ta cũng không còn nhỏ, Uyển Uyển lập tức sẽ muốn nói với người nhà, ta làm tỷ tỷ cũng không thể vướng bận đến nàng, khẳng định là muốn tìm người gả đi. Nếu đã phải gả, gả cho ai mà không giống nhau? Trong cung ít người, có lẽ còn so với bên ngoài còn thanh tịnh chút ít”.

Trong lòng Liễu Nhi lo lắng, trên mặt lại cố làm ra vẻ thoải mái nói: “Còn có điểm quan trọng nhất là chờ tiểu thư người làm Hoàng Hậu, ta cũng vậy có thể đi theo uy phong nha”.

Tiết Tĩnh Xu điểm điểm nàng trán, “Ngươi thật là hay”.

*****

Ngày thứ hai, hai người thu thập một ít đồ vật, lại viết hai phong thư, đưa cho hạ nhân trong phủ gửi đi ngoại thành.

Tin vừa mới gửi đi, mấy người Tiết Tĩnh Uyển liền tới.

Kể từ khi Tiết Tĩnh Xu hồi phủ đến nay, ba vị tiểu thư các nàng càng trở nên thân cận hơn, mỗi lần làm gì cũng là làm cùng nhau, không bao giờ làm một mình.

Bên ngoài tuyết đang rơi xuống, Tiết Tĩnh Xu cho các nàng vào đến bên trong phòng.

Trong phòng đốt chậu than nên ấm áp, mấy người cởi áo choàng xuống, trong tay không ngoại lệ đều ôm con thỏ.

Tiết Tĩnh Uyển không thể chờ đợi được khoe khoang nói: “Tam tỷ tỷ ngươi nhìn con thỏ của ta, so với Lục muội cùng Thất muội đều được nuôi tốt hơn! Tam tỷ, thỏ của tỷ đâu? Lấy ra chúng ta so một lần, khẳng định không có to được như thỏ của ta”.

Tiết Tĩnh Xu nhìn về phía Liễu Nhi, cười nói: “Liễu Nhi, còn không ôm ra cho Ngũ tiểu thư nhìn thử xem?”

Trên mặt Liễu Nhi vui vẻ, hơi có vẻ cố hết sức đem cái lồng ở trong góc phòng ra, sau đó đặt thật mạnh ở trên đất, hàm súc nói: “Các vị tiểu thư tùy ý xem một chút, tiểu Liễu ta đã không nuôi thì thôi mà đã nuôi thì hai con thỏ đến bây giờ cũng chỉ mới được ba bốn cân thịt thôi”.

"Oa..." Các vị tiểu thư nhìn thoáng qua bên trong lồng, lập tức lên tiếng kinh hô.

Thất tiểu thư đến: “Liễu Nhi tỷ tỷ, con thỏ của ngươi so với Ngũ tỷ tỷ có phần lớn hơn, một con mà bằng hai con của chúng ta!”

Lục tiểu thư gật đầu liên tục.

Tiết Tĩnh Uyển nhìn nhìn trong lồng một chút rồi lại nhìn con thỏ trong lồng ngực của mình, cứ như thế nhiều lần, nhíu mũi lại có chút không phục nói: “Trong lồng ngực của ta là nhỏ, trong sân còn có lớn hơn! Khẳng định so với ngươi lớn hơn!”

Lục tiểu thư nhỏ giọng nói: “Ngũ tỷ tỷ, không phải ngươi có một con khác đã nuôi chết rồi mà? Sao lại còn có một con nữa?”

“Ngươi…” Tiết Tĩnh Uyển nổi cáu, “Ngươi đừng có nhiều chuyện!”

Lục tiểu thư lập tức sợ hãi cúi đầu xuống, bàn tay nhỏ bé níu lấy lớp lông mao trên con thỏ.

Tiết Tĩnh Xu khẽ nhíu mày: “Nói thật hay, uy phong của ngươi đều dùng ở trên chính tỷ muội của mình? Chỉ là một con thỏ mà đáng giá đến vậy sao?”

Tiết Tĩnh Uyển bĩu môi không nói lời nào.

Thất tiểu thư xem một chút gì đó, kéo tay Liễu Nhi nói: “Liễu Nhi tỷ tỷ, ngươi đem bí quyết của mình chỉ cho ta đi, làm thế nào để nuôi được thỏ to như vậy?”

Liễu Nhi cười nói: “Cái này thì có bí quyết gì chứ? Ngươi cứ cho nó ăn nhiều không phải là được sao? Cũng không cần cho nó ăn vật gì tốt, trong phòng bếp còn dư lại lá rau, khoai lang, bí đỏ, có cái gì thì cho ăn cái đó, còn phải nhớ rửa sạch sẽ, lau khô nước, nếu không nó sẽ bị tiêu chảy”.

Thất tiểu thư nghe vậy, chợt nói: “Thì ra những thứ này có thể cho ăn được, ta sợ con thỏ nhỏ ăn không đủ no, cho nó ăn cơm, kết quả nó cả ngày không hề ăn những thứ đó”.

Liễu Nhi vội nói: “Đồ đã nấu qua cũng không thể cho nó ăn, con thỏ nhỏ mặc dù nuôi tốt, nhưng dạ dày yếu, cứ theo lời của ta mà làm là được”.

Thất tiểu thư gật gật đầu, bội phục nói: “Liễu Nhi tỷ tỷ, ngươi thật lợi hại”.

Liễu Nhi cười cười không lên tiếng.

Tiết Tĩnh Xu cũng cười cười, nàng biết Liễu Nhi là chờ ăn thịt con thỏ, cho nên làm sao mà không dụng tâm nuôi chứ? Đem con thỏ nuôi gầy thì nàng ăn cái gì?

Nàng thấy Tiết Tĩnh Uyển như cũ vẫn cuối đầu, không có cao hứng cũng không có đi dỗ nàng.

Vị muội muội tuổi còn nhỏ này, có lẽ là bị Tần thị bảo vệ quá tốt, cảm thấy vẫn chưa trưởng thành, nói chuyện cũng không biết nặng nhẹ. Ở nhà mình, trước mặt tỷ muội còn được, chứ như ở bên ngoài, hoặc sau này xuất giá, ai sẽ nhường nhịn nàng?

Hiện tại cho nàng ăn quả đắng, để xem có thể tự nhìn lại chính mình mà cảnh tỉnh được hay không, nếu không sau này thua thiệt thì cũng là hại chính nàng mà thôi.

*****

Bởi vì Tiết Tĩnh Uyển trước sau rầu rĩ không vui, Lục tiểu thư lại cảm giác mình phạm sai lầm, không dám mở miệng nữa, tuy có Thất tiểu thư cùng Liễu Nhi cố ý làm bầu không khí sôi động lên một chút nhưng tình cảnh bây giờ lại không bằng với lúc náo nhiệt thường ngày, không bao lâu sau thì các nàng liền cáo lui.

Tiết Tĩnh Xu thấy mấy người các nàng đi xa, quay đầu lại hỏi Liễu Nhi: “Lời nói vừa rồi của ta có phải nặng lắm hay không?”

Liễu Nhi lắc lắc đầu, “Tiểu thư là vì muốn tốt cho Ngũ tiểu thư, nàng ấy sẽ hiểu rõ”.

Tiết Tĩnh Xu khe khẽ thở dài: “Thật ra tính tình nàng rất tốt, lại đáng yêu, làm người ta đau lòng, chỉ là mở miệng có đôi khi đắc tội với người lại không biết gì, ta sợ nàng về sau bởi vì điều này mà thua thiệt. Aiz, mà thôi, nói cho cùng, ta với nàng tuy là tỷ muội có cùng huyết thống, lại không có nhiều tình cảm tỷ muội, nói vậy với nàng chỉ sợ nàng chưa chắc nguyện ý nghe”.

Liễu Nhi an ủi: “Sẽ không đâu, tiểu thư người xem vừa rồi đi, sau khi người nói, ngũ tiểu thư liền không dám nói nữa, nàng vẫn là rất kính trọng người”.

Tiết Tĩnh Xu hé miệng cười cười, không nói cái này nữa, ngược lại hỏi: “Này, sao hai ngày nay không thấy ngươi mua cái gì ăn hết vậy?”

Hai mắt Liễu Nhi tỏa sáng, “Tiểu thư người muốn ăn cái gì? Ta liền đi mua!”

Tiết Tĩnh Xu nói: “Muốn ăn khoai sọ chiên ở ngoài cửa thành, ngươi đừng đi ra, gọi người chạy ra là được”.

Lúc trước các nàng ở ngoại thành, Tiết Tĩnh Xu hầu như rất ít khi xuống núi, chỉ có Liễu Nhi một hai tháng đi theo sư phụ hoặc sư tỷ vào thành một lần, mua chút gạo, mì, và vải vóc các thứ.

Liễu Nhi vào trong thành, đầu tiên là đem thảo dược của hai người phơi khô mang đi bán, bán được tiền chưa kịp cầm nóng tay thì đã đến quán ăn để mua đồ ăn rồi.

Khoai sọ chiên vàng vàng giòn giòn là thứ mà hai người các nàng yêu thích, chỉ là ăn nhiều thì không tốt cho cơ thể cho nên mới khắc chế, lâu lâu ăn một lần.

Kêu người đi ra ngoài mua, sau đó Liễu Nhi liền không có chuyện gì làm, ngồi ở trước cửa, toàn tâm toàn ý chờ ăn.

Có điều chưa chờ được ăn thì thánh chỉ trong cung lại tới.

So với những khẩu dụ trước có vài điểm không giống nhau, lần này đến đây truyền chỉ phá lệ rất long trọng, cách thật xa mà cũng có thể nghe được âm thanh của chiêng trống đánh ra.

Tiết Tĩnh Xu nghe được trong lòng giật mình, cùng Liễu Nhi liếc nhau, trong nội tâm đã có suy đoán.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui