Hoàng tẩu (h·cường thủ hào đoạt)


“Bệnh rồi? Khi nào hắn băng hà, con có lẽ sẽ tới thăm một lần.”
 
Câu này vừa nói xong, trong lòng Hoa Ly tất nhiên là sảng khoái. Nàng trước nay chưa từng mong một người chết như thế, xem ra, Nguyên Đình là làm nhiều việc ác, chết cũng là ác giả ác báo.
 
Hoàng thái hậu vẻ mặt khẽ thay đổi, chốc lát bỗng nhiên bật cười hờ hững.

 
“A Ly, ngài ấy có lỗi, nhưng rốt cuộc vẫn thật lòng với con, Trên thế gian này chẳng có nhiều người tốt như con nghĩ đâu. Chỉ sợ Nguyên Thiện cũng chẳng hoàn mĩ như con từng nghĩ… Ban đầu ta không nên đồng ý chuyện hôn sự của con, như thế cũng không đến mức rơi vào bước đường này.”
 
Gió giữa vườn hoa phả vào mặt, sự bực bội trong lòng bị kích thích chẳng thể giảm bớt. Hoa Ly ngồi trên ghế, nắm chặt lấy khăn thêu trong tay, hốc mắt đã ửng đỏ.
 
“Thật lòng thì có sao, thật lòng bỉ ổi hung ác như thế, cô mẫu bảo con dám chấp nhận nó như nào đây?”
 
Từ lúc bắt đầu, Nguyên Đình đã quá tuyệt tình rồi. Giết Nguyên Thiện, cường bạo nàng, ép buộc nàng, giam cầm nàng. Hung ác như thế, Hoa Ly đời đời kiếp kiếp cũng chẳng thể thuyết phục bản thân mình tha thứ cho hắn.

 
Hắn có một trái tim thật lòng với nàng, nhưng bên trong lại có quá nhiều thứ đáng sợ.
 
Hoàng thái hậu biết rằng khuyên nàng cũng vô dụng, liền lên ngựa về Trường Lạc cung. Trước khi rời đi có nói một câu: “Con tự mình làm đi, đời này còn rất dài đó.”
 
Đúng đó, bây giờ nàng còn chưa tới 20 tuổi, sau này còn bao nhiêu 20 năm nữa, chỉ cần Nguyên Đình không dừng tay, nàng còn phải cùng hắn dây dưa hết đời này. Nghĩ như thế, chút dũng khí tiếp tục sống của nàng cũng chẳng còn nữa.
 

………………
 
Muốn Nguyên Đình sớm ngày băng hà, đương nhiên là không thể nào. Có điều mười ngày sau, hắn lại bắt đầu ra vào Minh Hoa cung như thường lệ. Những thứ mà thái y gọi là nguy hiểm và bệnh nặng kia cũng chẳng thể tổn hại tới hắn.
 
Đầu tháng chín là tết trùng cửu.
 
Ngày này Hoa thái hậu sẽ mở tiệc, đúng lúc Yến Vương từ Yến châu xa xôi hồi kinh, yến tiệc này lại càng thêm long trọng.
 
“Gần một năm không gặp, sức khỏe Yến vương tốt hơn chút nào chưa? Hoàng thái hậu quan tâm hỏi han.
 
Trong điện lộng lẫy rực rỡ, âm nhạc du dương, Yến vương Nguyên Khải ngồi bên dưới ôn nhu mỉm cười, nho nhã đáp lời: “Vẫn đang điều dưỡng, làm phiền thái hậu quan tâm rồi.”

Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com
 
Hắn là con trai thứ hai của Văn đế. Mẹ ruột chính là Cao Thục Nghi. Từ khi ở trong bụng mẹ tới khi sinh ra đều không được khỏe mạnh. Năm nay đã hai mươi mấy tuổi rồi mà vẫn phải dùng thuốc tĩnh dưỡng. Mấy năm trước có người nói với Văn đế đứa con này và nhà vua tương khắc, nhất định phải rời xa cấm cung. Thế nên hắn liền trở thành người đầu tiên trong các huynh đệ được phong vương một nước.
 
“Phía bắc lạnh giá, hoàng huynh nếu như có gì cần thì cứ nói với trẫm.” Nguyên Đình trầm giọng nói.
 

Nguyên Khải sắc mặt như thường, nâng ly thủy tinh trong tay lên kính hoàng thượng: “Thần nhớ rồi, tạ bệ hạ.”
 
So với Nguyên Đình và Nguyên Thiện, ba đứa con trai còn lại của Văn đế quả thực là quá dư thừa. Đặc biệt chính là Nguyên Khải, đứng thứ hai, văn không bằng đích trưởng tử Nguyên Thiện, võ không bằng đích thứ Nguyên Đình, mẹ ruột thân phận thấp kém, mình thì mang bệnh trên người. Được phong vương sớm cũng là nơi xa xôi lạnh lẽo, nói ra thật là quá đáng thương.
 
Vừa đúng lúc nô tì bưng khay tới, là hoa cúc mới cắt rất tươi. Hoa thái hậu chọn một cành hoa cúc tím cắm lên búi tóc giả.
 
“Mọi người cũng chọn một cành đi.”
 
Nữ binh ngồi trong bữa tiệc ngoài Hoa Ly ra còn có vị hôn phu của Yến vương, con gái của lại bộ tả thị lang Bách Vân Chi. Nô tỳ dâng khay tới, Nguyên Đình giơ tay lấy ra một cành hoa cúc xanh. Cánh hoa dài trắng xanh đan xen, tô nhã xinh đẹp, rất hợp với Hoa Ly.
 
“Cành này đi.”
 
Hôm nay Hoa Ly xõa tóc, kẹp thêm lược ngọc, trang điểm nhẹ nhàng, xinh đẹp khiến người ta kinh tâm loạn phách. Nguyên Đình tận tay cài hoa cho nàng. Hắn dựa vào rất gần, hơi thở như gần như xa khiến tâm trạng nhiễu loạn, ngón tay cầm hoa cẩn thận từng chút cài lên tóc nàng.
 
“Mong A Ly của ta bình bình an an, an khang như ý.”
 
Thanh âm trầm thấp chẳng ai nghe được nhẹ nhàng phảng phất bên tai Hoa Ly. Khí nóng quanh quẩn, cành tai đeo khuyên ngọc bỗng nhiên ửng đỏ. Trên khuôn mặt ngày thường vẫn lãnh đạm thờ ơ có chút bối rối.
 

May mà Nguyên Đình nhanh chóng lùi ra.
 
Một màn này đương nhiên đều rơi hết vào tầm mắt mọi người. Hoa thái hậu cười vô cùng hài lòng. Nguyên Khải như chẳng có việc gì tự nâng rượu uống. Nhưng Bách Vân Chi chọn cúc trắng tự cài cho mình hai mắt hơi thất thần lại chẳng ai chú ý tới.
 
Hoa thái hậu vỗ tay, vũ cơ lui sang một bên, cung nga bưng danh phẩm hoa cúc lần lượt tiến vào. Hương thơm của hoa cúc tản ra, vẻ đẹp thiên hình vạn trạng ấy tất cả đều độc nhất vô nhị.
 
Hoa Ly tâm tình đột nhiên hoảng hốt. Món ăn đầy màu sắc và điểm tâm nhiều loại lần lượt được đưa tới. Ly rượu đầy ắp trong tay nàng không ngừng bị Nguyên Đình lấy mất. Hắn cứ nhét đũa ngọc vào trong tay nàng: “Uống ít rượu thôi.”
 
Nàng giật mình nhìn lại, đối diện với ánh mắt tràn đầy tình cảm của hắn, dạ dày bỗng dưng xôn xao khó nhị.
 
“Ọ…”
 
“A Ly!”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận