Hoàng tẩu (h·cường thủ hào đoạt)


Hoa Ly mở to mắt trừng lớn, ánh mắt tràn ngập sự không cam lòng và bi thương.
 
Nàng cũng không giãy dụa cái gì nữa, lạnh lùng nhìn Nguyên Đình, nói: “Ta ép ngươi? Rốt cuộc là ai đang ép ai đây? Ngươi buông ta ra!”
 
Một khắc này, trái tim Nguyên Đình đau đớn cực điểm. Hắn nghĩ, bọn họ bây giờ đều bi thương như nhau. Bàn tay ôm chặt Hoa Ly chưa hề buông lỏng chút nào, hắn chậm rãi vùi mặt vào cần cổ nàng thở gấp.

 
“Không, không thể buông nàng ra! A Ly, ta đã không thể buông nàng được nữa rồi, thật đó…”
 
Hoa Ly bị hắn ôm chặt tới mức đau đớn, cố nén lại cảm giác muốn ngất đi ấy. Nàng giơ tay ra đẩy bờ vai hắn, hương thơm Long Diên trên người hắn khiến nàng sắp không thể hít thở nổi nữa rồi. 
 
“Ngươi, tránh ra!”
 

Giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ khiến sự nhẫn nại cuối cùng của Nguyên Đình bị đứt đoạn, hắn mạnh mẽ ngẩng đầu khỏi cần cổ ấm áp của kia rồi nhìn chằm chằm gò má đã thấm đẫm nước mắt của nàng.
 
“Nàng là của trẫm! Là của trẫm! Còn nhớ nhung cái người đã chết Nguyên Thiện kia, nàng có tin trẫm lập tức phanh thây hắn làm trăm ngàn khúc không?” Hắn thực sự không chịu được nàng cứ tâm tâm niệm niệm một người đàn ông khác trong lòng. Cho dù người đó đã chết, hắn thậm chí bắt đầu hối hận vì sao lại để cho Nguyên Thiện được chết toàn thây. Các loại suy nghĩ đáng sợ ngay lúc này đột nhiên xuất hiện loạn xạ, khiến biểu cảm bây giờ của hắn trở nên hung ác khác thường.
 
Hoa Ly giận giữ cười khẩy cũng không hề sợ hắn nữa. Nếu như hắn có thể đem Nguyên Thiện từ trong lăng mộ ra cũng là chuyện tốt, còn tốt hơn việc để cơ thể huynh ấy nằm cùng với một người phụ nữ khác!”
 
“Ngươi đi đi, cũng phải đốt ta và huynh ấy thả vào trong gió luôn đi.”
 

Nghe thấy vậy, ngọn lửa đang cháy rực trong lồng ngực Nguyên Đình càng thêm mạnh mẽ hơn. Tuấn nhan trắng bệch lạnh lùng bỗng nhiên tái mét, nhìn chằm chằm vào nữ nhân đang nằm trong chăn kia, đột nhiên giữ chặt lấy hai vai nàng hét lớn: 
 
“Nàng mơ đi!”
 
Sau khi gào lớn, sự giận giữ trong lòng hắn vẫn còn sôi trào, Nguyên Đình hình như đã mất đi lý trí lao lên giường, cả cơ thể đè lên người Hoa Ly. Nàng chỉ vừa mới hơi giãy dụa, hắn đã thô bạo giữ chặt hai tay nàng rồi dùng thắt lưng buộc lên đầu giường. Hai chân kìm chặt eo nàng, kìm chết lại tất cả hành động của hắn.
 
Biết hắn muốn làm gì, Hoa Ly tức giận bật khóc.
 
“Ngươi cứ luôn như thế! Ngoài làm nhục ta, ngươi còn biết làm gì khác không? Nguyên Đình, ngươi là tên điên! Aaaaa…..!”
 
Hắn không muốn nghe nàng nói nhiều lời dư thừa tới vậy, hung hăng dùng miệng ngậm cắn cánh môi nhợt nhạt của nàng, cánh môi mềm mại bị hắn cắn rách da, cuối cùng xâm nhập vào trong hơi thở rối loạn đều là mùi máu tươi nồng đậm.
 
 

Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com
 

Hắn hôn điên cuồng, mang tất cả sự phẫn nộ dồn hết vào đó. Hắn hút lấy nàng, liếm lấy nàng, trạng thái điên cuồng đè nén rất lâu rồi cuối cùng đều để lộ ra tất cả.
 
“Đúng, nàng nói không sai, trẫm chỉ biết thao nàng như thế này, không sao, A Ly cứ tận sức khiến trẫm phẫn nộ, chờ đợi nàng sẽ vẫn chỉ có sự sủng ái của trẫm.” Hắn rời khỏi bờ môi nàng, đôi mắt đỏ rực tràn ngập dục vọng và giận dữ. Hắn giữ lấy khuôn mặt tái nhợt của Hoa Ly, cười lạnh lẽo biến thái.
 
Hắn như dã thú bị kích động phẫn nộ, đến cả động tác cởi y phục cũng tràn đầy sự căm phẫn. Nửa thân hình cường tráng trần trụi ép sát nàng, bắt đầu xé rách y phục trở ngại trên người nàng. Âm thanh vải lụa bị xé rách vang lên bên tai, quanh quẩn mãi trong điện.
 
“Cút ra, cút ra!”
 
Chuyện hoan ái hắn luôn đáng sợ như thế, khiến Hoa Ly không khỏi luôn nghĩ tới lần đầu tiên ấy, nàng bắt đầu sợ hãi khóc lớn.
 
Nguyên Đình cũng chẳng hề dừng tay, thân thể mềm mại đã chẳng còn y phục nằm trên giường giãy dụa yếu ớt thật là rất bắt mắt. Bàn tay nóng rực từng chút từng chút vuốt ve theo đường cong trên cơ thể nàng, nàng càng run rẩy càng khiến hắn hưng phấn.
 
Làn da của nàng vừa trắng vừa mềm, vết tích mấy hôm trước giao hợp để lại tới bây giờ vẫn chưa mờ hết, những dấu vết xanh tím càng giống như đang tuyên bố tất cả quyền lực của hắn. Nó dụ dỗ Nguyên Đình áp người xuống, hôn lên khắp những chỗ có dấu vết lưu lại ấy, khiến nó càng thêm đậm hơn.
 
“Thật không nên giết Nguyên Thiện như thế, trẫm nên khiến hắn tận mắt nhìn thấy Hoa Ly nằm dưới thân trẫm như thế nào, nhìn thấy những vết tích bị trẫm lưu lại đẹp tới nhường nào này, sau đó bị trẫm mở ra hai chân thao nàng thư thế nào.”
 
Hắn tức giận đau đớn tới cùng cực rồi, nói lời cũng chẳng nể nang gì nữa.

 
Hoa Ly bị hắn cường bạo trước linh đường đã hận tới mức muốn lập tức chết đi, lớn tiếng khóc gào lên: “Cầm thú! Súc sinh!”
 
Giọng nói của nàng quá là đau thương, bàn tay Nguyên Đình dừng lại chốc lát, hắn cũng muốn dịu dàng, hắn cũng muốn yêu thương nàng thật tốt… 
 
“Nguyên Đình… Ngươi đừng đối xử với ta như thế, ta thật sự không yêu ngươi, huhuhu……. Ngươi buông tha ta đi… Buông tha ta đi! Cho tới hôm nay, Hoa Ly vẫn còn cầu xin hắn, sợ là đã từng cầu xin vô số lần rồi.
 
Nguyên Đình giơ ngón tay chặn lại trước môi nàng, lạnh lùng nhìn nàng trần trụi trước mắt, từ trong miệng gằn ra hai chữ:
 
“Đừng hòng.”
 
Tác giả: Hình như lại bắt đầu ngược rồi, hoàn toàn không thể khống chế nổi nữa haha

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận