Hoàng Thành Có Bảo Châu


"Trên đó vẽ gì?" Người phụ nữ mặc áo bào xám cầm tranh lên, vẻ mặt càng lúc càng quái dị, "Ai lại lấy tranh này ra giả mạo Cửu Châu, hắn ta bị ngu à?"
"Còn thư?"
"Ta vẫn chưa xem." Người phụ nữ mặc thanh bào lấy thư đưa cho bà, "Đây này sư tỷ."
Hai người chụm lại đọc thư, cả hai bỗng chốc im lặng.
"Chủ mưu đứng sau hình như không được thông minh cho lắm." Người mặc áo bào xanh chính là nhị sư phụ của Cửu Châu, bà ném phong thư lên bàn đá, "Cửu Châu nhà chúng ta sao có thể bị cung nữ thái giám bắt nạt, lại còn nhìn trăng rơi lệ..."
"Ừm." Đại sư phụ quay đầu nhìn đạo quán rách nát, "Nóc đạo quán của chúng ta cần phải lợp lại rồi, hiếm khi có một kẻ lừa đảo tự tìm đến cửa, không nên để hắn chạy thoát."
"Chuyện này..." Nhị sư phụ do dự, "Có khi nào dọa hắn chạy mất không?"
"Đã đến rồi thì sao có thể tùy tiện đi được."
Người đưa thư đợi ở dưới chân núi hai ngày, lúc quay trở lại đạo quán, từ xa đã trông thấy nữ đạo trưởng mà mình đã gặp mấy hôm trước sốt ruột đứng chờ hắn ta ở cuối đường, vừa thấy hắn xuất hiện, bà như thở phào nhẹ nhõm.
"Đạo trưởng đọc thư của Vương phi rồi, không biết đạo trưởng có tính toán gì không?"
"Minh tiểu thư là do chúng ta một tay nuôi lớn, sao chúng ta có thể nhẫn tâm nhìn con bé chịu khổ ở kinh thành." Bà lo lắng, "Vương gia không tốt với con bé sao?"
"Ây, Thần Vương xưa nay ngang ngược càn rỡ, quan hệ với quan văn vô cùng căng thẳng.

Vương phi là con gái của Minh gia, sao Vương gia có thể đối tốt với nàng?" Người đưa thư thấy bà lo lắng đến độ tay chân luống cuống thì trong lòng rất đắc ý, đúng là dễ lừa thật.
"Ta muốn đến kinh thành thăm con bé."
Ánh mắt người đưa thư sáng rực.
"Nhưng mà..."
"Nhưng sao?" Tim người đưa thư nảy lên, điện hạ đã dặn dò nhất định phải đưa đạo trưởng nuôi dưỡng Minh Cửu Châu vào kinh, nếu chuyện này thành công thì Minh Cửu Châu sẽ trở thành con cờ trong tay điện hạ.
"Nhưng sư tỷ của ta đương không được khỏe, nếu đưa tỷ ấy vào kinh, ta sợ tỷ ấy không chịu được.

Mà nếu để tỷ ấy ở lại một mình, trong núi không đủ thức ăn, nóc nhà còn bị dột, ta không tài nào yên tâm."
"Chuyện nhỏ thôi, mấy chuyện củi dầu mắm muối, sửa sang đạo quán cứ giao cho ta." Người đưa tin thầm nghĩ, chỉ cần dụ được người theo mình về kinh thành, sửa sang đạo quán chỉ là chuyện nhỏ.
"Sao dám để ngươi tốn kém được..."
"Đạo trưởng chớ nói thế, Vương phi là ân nhân của tại hạ, tại hạ giúp sư phụ của Vương phi sửa sang lại đạo quán thì có là gì." Người đưa thư chắp tay nói, "Xin sư phụ chờ một lát, ta xuống núi chuẩn bị ngay."
"Thiện tín, thiện tín..."
Người đưa thư vội vội vàng vàng bước đi, hắn sợ mình chậm một bước thì nữ đạo trưởng sẽ đổi ý.
Hai canh giờ sau, người đưa thư dẫn theo một nhóm công nhân lên núi, bắt đầu gõ gõ đục đục, thậm chí ngay cỏ dại trên đường mòn ở trong núi cũng được cắt dọn sạch sẽ.
"Xin đạo trưởng cứ yên tâm, chừng năm ngày nữa, quý quán nhất định sẽ rực rỡ hẳn."
"Đa tạ thiện tín." Nữ đạo trưởng cười, "Nếu thiện tín đã đến đạo quán, chi bằng đi theo bần đạo vào bái điện?"
"Mời đạo trưởng."
Bước vào chính điện, người đưa thư phát hiện chính điện cũ nát này lại thờ chư thần Tam Thanh.

Ngoại trừ Tam Thanh thì không còn tượng thần nào khác, trông cực kỳ đơn sơ.
"Để thiện tín chê cười, đạo quán bần hàn nên không có tiền mạ vàng tượng thần." Nữ đạo trưởng đưa hương cho hắn, "Mời thiện tín."
Ba tượng thần trông rất cũ kỹ, nhưng không hề có dấu vết sứt mẻ.

Lúc người đưa thư quỳ xuống bồ đoàn, hắn có cảm giác ba vị thần đang nhìn mình chằm chằm.
Hắn ta vội vàng dâng hương, không dám nhìn thẳng vào mắt của tượng thần, "Đạo trưởng, tại hạ xin phép được mạ vàng cho các vị thần."
Trước khi xuất phát, cấp trên có cấp cho hắn ta hai trăm lạng bạc, nếu cứ tiêu pha thế này thì e là chưa về đến kinh thành thì hắn đã đi ăn mày rồi.
Nhưng vì lấy lòng tin của nữ đạo trưởng, số tiền này hắn ta phải chi.
Đến tối, hắn dùng bồ câu đưa tin, xin cấp trên để thủ hạ ở Lăng Châu tiếp tế bạc cho mình.
Đạo quán sập sệ này có thể sẽ tốn rất nhiều tiền.
Bốn ngày sau, người đưa thư vuốt túi tiền cạn đáy, nhìn mấy tượng thần Tam Thanh đã được nạm vàng toàn bộ, trong phòng chất đầy lương thực, đồ dùng trong nhà đã được đổi mới, tường đã được sơn lại, hắn cố rặn ra một nụ cười, "Chậm một ngày thì Vương phi sẽ khổ thêm một ngày, xin đạo trưởng hãy theo tại hạ hồi kinh ngay trong hôm nay."
"Được." Nữ đạo trưởng gật đầu, "Sau đạo quán có một cánh đồng hoa, hồi bé Minh tiểu thư rất thích đám hoa này, phiền ngươi hái một ít mang theo."
Người đưa thư chỉ muốn nói, hoa kia dù có xinh đẹp cỡ nào thì khi mang về kinh cũng đã héo mất rồi.
"Được, xin đạo trưởng chờ một lát." Không sao, chỉ cần theo hắn ta hồi kinh, hắn ta chịu được hết.
"Đa tạ."
Nữ đạo trưởng dõi mắt nhìn hắn đi vào cánh đồng hoa phía sau đạo quán, mỉm cười nhìn hắn ngã xuống.
"Ta quên mất, quên nhắc ngươi đám hoa này...!có độc, khiến người ta rơi vào hôn mê." Bà đi tới bên cạnh người đưa thư, lấy một sợi dây gai từ trên người, trói hắn lại rồi lôi ra bụi hoa.
"Theo luật pháp Đại Thành, người giả mạo thủ hạ hoàng thất quý tộc như ngươi, lừa gạt làm chuyện ác, nhẹ thì bị đày phục dịch mười năm, nặng thì hai mươi năm." Nhị sư phụ phủi tay, đá gã đưa tin bất tỉnh nhân sự một cái, bà lại ngửa đầu nhìn Đại sư phụ đang ngồi trên nóc nhà, "Sư tỷ, người của nha môn đến chưa?"
"Sắp đến rồi." Bà ăn điểm tâm do tên đưa thư mang lên núi, cảm khái, "Loại lừa đảo vừa ngu vừa có tiền như này đúng là hữu dụng."
"Đúng thế." Nhị sư phụ gật đầu, "Lần sau đến thêm vài tên thì tốt."
Lừa đảo tốt thế này, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
***
"Điện hạ." Thái giám áo lam vội vàng bước vào viện, thấy Tứ hoàng tử phi cũng ở đó, hành lễ theo quy củ, "Bái kiến điện hạ và hoàng tử phi."
"Miễn lễ." Vân Diên Trạch nghiêng đầu nói với Tôn Thái Dao, "Thái Dao, hoa bên ngoài vừa mới nở, nàng gọi Bạch Thược đi ngắm hoa cùng mình đi."
"Vâng." Tôn Thái Dao nhớ tên thái giám này, nửa tháng trước, chính hắn là người đã báo với điện hạ vị trí đạo quán mà Minh Cửu Châu được gửi nuôi.
"Có chuyện gì?" Đợi Tôn Thái Dao rời đi, nụ cười trên gương mặt Vân Diên Trạch tắt ngúm.
"Thập Nhất đã bị tống vào đại lao rồi ạ."
"Sao?" Vân Diên Trạch ngỡ tai mình có vấn đề, "Có chuyện gì?"
"Hắn...! hắn đã bị lộ." Thái giám áo lam rụt cổ, "Sau khi sư phụ của Thần Vương phi phát hiện hắn lừa đảo đã đến nha môn báo quan."
"Hai lão đạo ở rừng sâu núi thẳm dù nhận ra bất thường thì hắn vẫn có thể thừa cơ chạy trốn, cớ sao lại để cho bọn họ có cơ hội báo quan?" Vân Diên Trạch hít sâu một hơi, "Cho người thu xếp để bịt miệng hắn lại."
"Xin điện hạ yên tâm, chúng nô tài đã sắp xếp ổn thỏa."
"Yên tâm?" Vân Diên Trạch ngỡ như nghe được một câu chuyện cười, chế giễu nhìn tên thái giám áo xanh, "Ngươi bảo ta làm sao mà yên tâm hả?"
Tất cả đều là ám vệ đã trải qua huấn luyện khắt khe, ấy thế mà lại bị nữ đạo trưởng bắt đến nha môn, đúng là một trò hề.
***
Tôn Thái Dao ngồi ngoài sân, nhìn thái giám áo xanh ủ rũ rời đi, cụp mắt, "Bạch Thược, ngươi nói xem rốt cuộc thì Minh Cửu Châu có gì tốt?"
Bạch Thược cúi đầu, "Nô tỳ không biết."
"Ngươi không phải là đàn ông nên đương nhiên không biết." Tôn Thái Dao đứng dậy, đi đến cánh rừng đào mà mọi người đều đồn là của Bệ hạ trồng tặng cho Tô hậu.
Bạch Thược đi sau lưng nàng, "Thần Vương phi ở bên cạnh Thần Vương cả ngày, dù thật sự được người ta yêu thích thì cũng là vì để Thần Vương thích, hoàng tử phi không cần phải suy nghĩ nàng ấy có gì khiến đàn ông thích đâu."
"Bạch Thược cô cô." Tôn Thái Dao dừng bước, quay đầu nhìn nàng ta, "Mấy lời này của ngươi giống như đang nói đỡ cho Minh Cửu Châu vậy nhỉ?"
"Nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ không muốn hoàng tử phi ưu phiền vì những người không liên quan." Bạch Thược nhún gối hành lễ, "Hoàng tử phi, Thần Vương phi đã thành thân, nàng ta vĩnh viễn không thể trở thành uy hiếp của người."
"Đúng vậy, từ trước tới nay đều không phải." Tôn Thái Dao bất chợt ỉu xìu, nàng đứng bên ngoài rừng đào, biết rõ tất cả không hề liên quan đến Minh Cửu Châu.
Nhưng ngoại trừ trách nàng ta thì còn có thể trách ai bây giờ?
Trách mình, hay là trách điện hạ?
Lang quân áo trắng cưỡi trên lưng ngựa trước đây, phong hoa tuyệt đại là thế.

Đó là lần rung động đầu tiên trong cuộc đời buồn tẻ khuôn phép của nàng.
***
"Hoa đào sắp tàn rồi."
"Không nỡ nhìn hoa tàn à?"
"Hoa nở, hoa tàn đều có quy luật của nó, ta chỉ đang tính, chừng vài tháng nữa là có thể ăn đào rồi."
"Đến đây."
"Đến làm gì?"
"Nhảy lên, ta cõng nàng."
"Bị người khác thấy thì sao?"
"Thấy thì thấy thôi, bổn vương cõng vợ mình là chuyện hiển nhiên, ai dám lắm mồm?"
"Được!" Cửu Châu vui vẻ nhào lên lưng Thần Vương, tì cằm lên vai hắn, đi được hai bước, nàng che đầu, "Điện hạ mau hạ thấp xuống chút, mau mau mau, tóc ta bị vướng vào cành đào rồi."
Tôn Thái Dao nhìn Minh Cửu Châu bị vướng tóc vào nhành đào, cuối cùng lại cười ngây ngô với Thần Vương, nàng ta vô thức lùi về sau vài bước, tránh không để bọn họ phát hiện ra mình.
"Tại ta, cao quá làm chi." Thần Vương nhìn lọn tóc bị nhành cây mắc vào kéo xuống trước mặt Cửu Châu, nén cười dời tầm mắt, áp sát đầu đến trước mặt nàng, "Hay là ta để cho nàng kéo tóc ta lại nhé."
"Không cần đâu, kéo tóc đau lắm." Cửu Châu thổi lọn tóc bị rối kia, nắm lấy tay Thần Vương, "Thôi, chàng cứ nắm tay ta đi là được."
Nhóm cung nữ thái giám sau lưng len lén cười.
Thần Vương nhìn đám cung nhân đang cười trộm, xoay người bế nàng lên, "Đi thôi, chúng ta hồi cung, không cho bọn họ cười nữa."
Cửu Châu áp mặt vào lòng hắn, tự mình bật cười thành tiếng.
Tôn Thái Dao nhìn hoa đào rơi lả tả xuống người bọn họ, tựa như cảnh đẹp như thế, vui vẻ như thế vốn dĩ nên thuộc về bọn họ.
Thậm chí nếu quấy rầy sự dịu dàng này chính là một tội ác.
"Bạch Thược." Tôn Thái Dao hoảng hốt nhìn Bạch Thược, "Ta..."
Ta ghen tỵ với nàng ấy.
Nhận ra chuyện này, Tôn Thái Dao vừa lúng túng vừa xấu hổ.
Từ khi nào nàng đã biến thành con người xấu xí như thế?
***
Quay về Kỳ Lân cung, Cửu Châu ngủ trưa dậy, Thần Vương đã bị gọi đến Thái Ương cung, nàng ngồi trước gương trang điểm, nghe hạ nhân đến báo, Trương Tần và Nhu Đức công chúa mang lễ đến cầu kiến.
"Mời bọn họ vào."
Bên ngoài Kỳ Lân cung, Trương Tần liên tục dặn dò con gái mình đừng nên trêu vào Thần Vương phi.
"Nàng ta có thể bình tĩnh cầm châm đâm vào con búp bê có dán ngày sinh tháng đẻ của mình đấy." Mỗi lần nhớ lại cảnh tượng này, hai chân Trương Tần run lên cầm cập.
Bà ta xưa nay luôn hiếp yếu bợ mạnh, mà Minh Cửu Châu chính là một kẻ khó chơi khiến bà ta phải run sợ.
Phụ nữ thích hù dọa không hẳn ác độc, người như Minh Cửu Châu mới gọi là độc.
"Mẫu phi đừng nhấn mạnh nữa, con đã nhớ rồi." Nhu Đức nhìn bảng tên Kỳ Lân cung, so với Minh Cửu Châu thì nàng ta sợ người đệ đệ Vân Độ Khanh này hơn.
"Công chúa điện hạ, Trương Tần nương nương, Vương phi chúng tôi cho mời."
Nhu Đức biết Minh Cửu Châu không muốn nhiều lời với mình, sau khi chào hỏi, nàng ta đi thẳng vào vấn đề, "Lần này đến đây là ta muốn cảm ơn đệ muội một tiếng."
Chuyện vu cổ là thủ đoạn kiêng kỵ nhất trong cung, nếu không nhờ mấy lời của Minh Cửu Châu đã biến búp bê vu cổ thành búp bê vải vô dụng, không biết sẽ có bao nhiêu cung nhân bị liên đới, mà nàng ta và mẫu phi cũng sẽ không còn mạng để ngồi ở đây hôm nay.
"Công chúa không cần cảm tạ, ta chỉ nói sự thật mà thôi." Cửu Châu đặt tách trà xuống, "Công chúa đừng để trong lòng."
"Thật ra hôm nay ta đến đây còn có một việc muốn nói với đệ muội." Nhu Đức nói, "Cung nữ hầu cận ta có một đồng hương là người hầu trong điện Trung tỉnh, cách đây không lâu nàng ta có nghe được một tin, đoạn thời gian trước có người tìm hiểu nét chữ của đệ muội, còn tìm vị trí đạo quán mà đệ muội từng được gửi nuôi ở Lăng Châu."
"Ta không biết mục đích của người đứng sau là gì, chỉ báo lại chuyện này cho đệ muội biết, mong đệ muội đề phòng hơn." Nhu Đức công chúa đứng dậy, "Lời đã nói xong, ta xin phép cáo từ trước."
Trong cung không có bí mật vĩnh viễn, chỉ có người chịu giữ bí mật hay không.

"Đa tạ công chúa đã báo cho ta biết." Cửu Châu đứng dậy.
"Không cần đa tạ, ngươi giúp mẫu phi là một đại ân, ta trả lại cho ngươi một tin tức mà ta nghe ngóng được, là ta được hời."
Món nợ ân tình trong cung nếu có thể trả sớm thì đừng nên dùng dằng.
Đợi hai mẹ con Trương Tần và Nhu Đức công chúa rời đi, Xuân Phân thì thầm với Cửu Châu, "Tiểu thư, có thể Nhu Đức công chúa đã biết người điều tra tiểu thư là ai."
"Không quan trọng." Cửu Châu sờ cằm, "Ta chỉ thấy lạ, những thứ này có thể đến thẳng Khâm Thiên Giám là sẽ tra được, vì sao lại phải tốn sức đến Điện trung tỉnh tra?"
Người không có đầu óc như thế nếu dám tính toán hai vị sư phụ...
"Vô thượng Thái Ất Độ Ách Thiên tôn." Cửu Châu niệm một câu.
Nếu thực sự có người đến tìm hai vị sư phụ, đó là nhân quả giữa bọn hắn và sư phụ.
Là nhân của bọn hắn, quả của các sư phụ.
Không để lỡ nhau..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui