Hoàng Thúc


Tầm mắt Thanh Ly lập tức tối sầm lại, dường như muốn ngất đi.


Câu hỏi tu từ của Mộ Dung Triệt đến tai Thanh Ly lại như đang truyền tải thông điệp rằng Mộ Dung Lâm nhất định phải chết.


Đối với phản quân mà nói, bọn họ là dư nghiệt của tiền triều.


Phàm là quân chủ anh minh, đối với dư nghiệt tiền triều, chắc chắn sẽ diệt cỏ tận gốc, huống chi, Mộ Dung Lân còn là Thái tử tiền triều, nếu như giữ lại mạng cho hắn, nhất định sẽ gặp vô số phiền toái.


"Thả hắn đi cũng không phải không thể! " Mộ Dung Triệt nghiêng đầu nhìn nàng, thản nhiên nói.


Nhưng Thanh Ly lại nắm lấy vạt áo của anh như nắm lấy cọng rơm cuối cùng, hỏi: "Phải làm như thế nào, ngươi mới bằng lòng bỏ qua cho huynh ấy?"

Nàng quan tâm đến Mộ Dung Lâm đến thế sao?

Trong mắt Mộ Dung Triệt hiện lên vẻ không vui, hắn thô bạo nắm lấy cổ tay Thanh Ly, kéo nàng vào lòng, cười lạnh nói: “Vậy còn phải xem biểu hiện của nàng.




Thanh Ly bị bị kéo mạnh, đầu đập vào cơ thể rắn chắc của hắn, ngực nàng vốn đã đau nhức, lần va chạm này khiến nàng cảm thấy choáng váng hoa mắt.


Khi nàng tỉnh táo lại, bàn tay thô ráp của hắn đã luồn qua áo chạm vào ngực, hơi lạnh của bàn tay chạm đến nơi da thịt ấm áp, khiến nàng giật mình.


Thanh Ly lập tức xấu hổ tức giận, mặt đỏ bừng, vô thức muốn giơ tay ra tát vào mặt hắn một cái.

Nhưng khi nàng ngẩng đầu lên, đã bắt gặp đôi mắt đen lạnh lùng tàn nhẫn của hắn, lập tức máu trong cơ thể nàng đông cứng lại.


Thái tử ca ca còn đang ở trong tay hắn.


Nàng không thể phản kháng.


Bàn tay thô ráp của Mộ Dung Triệt nắm lấy bộ ngực mềm mại của nàng, nhẹ nhàng xoa bóp, trong khi đó đôi mắt vẫn chăm chú nhìn nàng, nhìn đôi mắt long lanh của nàng từ kinh ngạc đến phẫn nộ, sau đó chuyển sang thất vọng, cuối cùng trở nên ảm đạm vô quang.



Tâm trạng của hắn đột nhiên trở nên cáu kỉnh vô cớ, Mộ Dung Triệt rút tay ra khỏi ngực nàng, hừ lạnh nói: "Muốn Mộ Dung Lâm sống sót thì phải thành thật, chăm sóc bản thân thật tốt rồi chờ thị tẩm đi.

"

Nói xong, liền nghênh ngang rời đi.


Để lại đằng sau một bóng dáng giận dữ.


Tịch Nguyệt kinh ngạc không thôi.


Nàng đã hầu hạ bên cạnh Vương gia hơn hai mươi năm, có thể nói đã nhìn hắn lớn lên, cũng hiểu rõ tính cách của hắn.

Thời thiếu niên Vương gia vẫn rất hoạt bát, nhưng từ sau khi tiên đế qua đời, Vương gia bị biếm đến Kỳ châu, tính cách liền trở nên u ám, cuối cùng chuyển thành lạnh lùng, gặp chuyện không còn quan tâm hơn thua nữa.


Không nghĩ tới tiểu nữ tử này lại có thể khiến tâm trạng của Vương gia bất ổn như vậy!

Tịch Nguyệt thận trọng quan sát Thanh Ly, mặt trái xoan, lông mày núi xa xăm, đôi mắt hạnh, mũi hành quản, miệng anh đào, làn da trắng như tuyết, là một mỹ nhân khó gặp, nhưng Vương gia chưa bao giờ sa đà vào sắc đẹp cả!

Trong đầu như có sấm sét nổ tung, Tịch Nguyệt không nhịn được gọi nhỏ một tiếng: "Ông trời ơi!"

Sao nàng có thể quên, Vương gia nhiều năm chưa lập gia đình, tâm tâm niệm niệm nữ tử kia? Nhìn kỹ, lại phát hiện nàng cùng nữ tử trước mắt này có bảy phần giống nhau!

Khó trách Vương gia để ý nàng như thế!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận