Hoàng Thượng Bản Cung Thật Sự Muốn Vào Lãnh Cung Mà

Tết Trùng cửu.

Tiệc cung đình trước kia tôi toàn làm linh vật.

Vốn dĩ tôi không muốn xuất hiện.

Cảnh Mặc Thần cứ quấn lấy tôi nói nếu anh bị người ta bắt nạt thì làm thế nào được.

Thân làm đồng hương thì nên giúp đỡ lẫn nhau.

Biết rất rõ là anh nói dối nhưng tôi vẫn mềm lòng.

Năm nay vì Hoàng thượng xem trọng tôi, tôi vừa ra nhận là đã nhận được ánh mắt “yêu thương” của các vị phi tử.

Mấy người hâm mộ ghen ghét đúng không.

Dù sao thì bốn mươi lăm ngày nữa thôi, tôi cũng sẽ rời khỏi chốn thị phi này.

Liễu Nhữ Yên vẫn mặc váy trắng trước sau như một, giống như nàng tiên.

Hiền Vương bên cạnh nàng ta dịu dàng nho nhã.

Trông hai người khiến người ta ghen tị.

Tôi và Cảnh Mặc Thần ngồi trên cả, nhìn thấy hết tất cả.

Cảnh Mặc Thần thỉnh thoảng tiến đến bên tai tôi phàn nàn anh lại nghe thấy tiếng lòng của người phụ nữ nào trong hậu cung.

Tôi hóng drama đã đời.

Đương nhiên tôi cũng nhìn thấy ánh mắt u oán của Liễu Nhữ Yên nhìn Hoàng thượng bên cạnh tôi.

Giống như người vợ đi bắt gian vậy.

Tôi chọc vào eo anh, dùng ánh mắt ra hiệu chỗ đó.

Cảnh Mặc Thần chỉ nhìn lướt qua rồi lại chen lấn đến chỗ tôi, không nhịn được mà nói một câu:

“Đó chính là ánh trăng sáng trong truyền thuyết à? Ha ha, tên Hoàng thượng này đúng là bị mù. Em biết vừa nãy anh nghe được gì không? Nàng ta oán hận Hoàng thượng yêu nàng ta mà không cưới nàng ta vào cung, oán hận Hiền Vương bên cạnh nàng ta không có dã tâm, nàng ta muốn làm người phụ nữ tôn quý nhất trên thế gian này. Lần em phát sốt ở lãnh cung chính là do nàng ta làm.”

Tôi nghe được câu này, suýt thì phun rượu ngọt trong miệng ra ngoài.

Không dám tin mà nhìn Liễu Nhữ Yên ngồi ở hàng đầu bên tay phải đang cười với Hiền Vương.

Tôi ở lãnh cung suýt nữa chết ngắc, hung thủ lại là người phụ nữ này.

Tôi thật sự không nghĩ tới.

Cảnh Mặc Thần dịu dàng vỗ lưng giúp tôi, khiến mọi người chú ý.

“Hoàng hậu nương nương bây giờ thật sự là độc chiếm sủng của anh họ, nhưng mà cũng nên hiền lương thục đức, không thể đố kỵ được đâu.”

Người lên tiếng là tiểu Quận chúa của phủ Vân Vương, Cảnh Bảo Châu.

Nàng ta và Liễu Nhữ Yên có quan hệ tốt nhất, hai người được xưng là “Hai mỹ nhân của Thịnh Kinh”.

Sau khi hai người lấy chồng là vẫn là đối tượng mà toàn bộ Đại Hạ hâm mộ nhất.

Một người gả cho Hiền Vương.

Một người gả cho Trạng nguyên tân hoa.

Người mà bọn họ gả cho, trong hậu viện chỉ có một mình bọn họ.

Cảnh Bảo Châu luôn không thích tôi, có thể là vì tiên đế thích tôi.

Cũng có thể là bởi vì bạn tốt của nàng ta không thích tôi.

Chỉ cần nàng ta vào cung tham gia yến tiệc thì không có lần nào hòa nhã với tôi cả.

Cảnh Mặc Thần ngồi thẳng người, đang muốn lên tiếng.

Tôi giật tay áo anh, dùng khăn tay lau khóe miệng, nhìn thẳng về phía nàng ta:

“Nghe nói quan Trạng nguyên ở quê nhà có một người vợ cả, Quận chúa hào phóng như vậy, cũng nên đón người chị đó của ngươi vào Kinh, ngươi nói xem có đúng không?”

Cảnh Mặc Thần đã từng tiết lộ drama này với tôi, bây giờ không phải là có tác dụng rồi sao.


*

Tất cả mọi người trên yến tiệc như bị điểm huyệt.

Sắc mặt của quan Trạng nguyên bên cạnh Cảnh Bảo Châu bỗng nhiên thay đổi, hắn đứng lên, ăn nói đanh thép:

“Nương nương đừng nói bậy.”

Cảnh Mặc Thần ném chén rượu trong tay xuống đất, giọng nói lạnh lùng cứng rắn như băng:

“Làm sao? Dương đại nhân cho rằng Hoàng hậu nói mê sảng, hay là cho rằng trẫm là kẻ ngu không biết gì cả!”

Quan Trạng nguyên và Cảnh Bảo Châu cùng nhau quỳ xuống đất.

Trong sảnh nghe thấy được cả tiếng kim rơi.

Tôi cười lạnh một tiếng, tiếp tục cúi đầu nhấp rượu.

“Vương gia, ta đau đầu.”

Trong tình cảnh yên tĩnh này, tôi nghe thấy giọng nói yêu kiều của Liễu Nhữ Yên.

Đây là định tìm cảm giác tồn tại trước mặt Hoàng thượng à?

Tôi nghiêng đầu nhìn bên mặt của Cảnh Mặc Thần.

Nếu là Hoàng thượng trước kia thì chắc chắn sẽ sầm mặt lại gọi Thái y.

Bây giờ lại là Cảnh Mặc Thần không đứng đắn này.

Quả thật, anh không khiến tôi thất vọng, trực tiếp nhíu mày:

“Anh trai, sau này nếu như thân thể chị dâu không dễ chịu thì đừng vào cung nữ.”

Liễu Nhữ Yên trợn tròn hai mắt, sắc mặt trắng bệch, thật sự giống như bị bệnh nặng vậy.

Một tiếng “Chị dâu” của Cảnh Mặc Thần đối với nàng ta mà nói chắc chắn là đại sát khí.

Tôi kéo cánh tay Cảnh Mặc Thần, cố ý cười đắc ý với nàng ta:

“Hoàng thượng, ngài đừng nói như vậy, chắc là chị dâu không muốn bỏ lỡ cuộc náo nhiệt như thế này thôi.”

Liễu Nhữ Yên trợn mí mắt một cái, thành công ngất đi.

Hiền Vương ôm ngang nàng ta lên rời khỏi bàn tiệc.

Vì một màn này, không ai còn dám tìm tôi gây phiền phức nữa, hơn nữa còn rối rít nịnh nọt tôi.

Tôi cũng vì vậy mà uống nhiều.

Đây là thời khắc tôi sung sướng nhất trong một năm nay.

Sau khi tiệc kết thúc, tôi đi đường đều phải có Xuân Hoa và Thu Nguyệt đỡ.

Một khắc sau.

Cảnh Mặc Thần ngồi xổm trước mặt tôi:

“Lên đây!”

Anh muốn cõng tôi!

Đầu óc tôi choáng váng, cứ như thế mà leo lên.

Nằm sấp trên lưng anh, nhìn mặt trăng trên bầu trời, tôi hào hứng, bắt đầu hát vang:

“Hãy nghe em nói cảm ơn anh, bởi vì có anh mà bốn mùa trở nên ấm áp. Cảm ơn anh, cảm ơn vì có anh mà thế giới càng xinh đẹp.”

Cảnh Mặc Thần không ngừng gật đầu:

“Được được được. Anh biết rồi. Em ngoan ngoãn một chút đi.”

Trên người anh ấm quá.

Ấm đến mức tôi không muốn buông ra.

Mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.


Đợi đến khi khăn lau trên mặt tôi, tôi mới mở mắt ra.

Đúng lúc nhìn thấy Cảnh Mặc Thần ngồi bên giường tôi.

Anh đưa chiếc chén trong tay đến bên môi tôi, dịu dàng cười:

“Ăn canh giải rượu rồi ngủ tiếp.”

Tôi ngoan ngoãn như bị trúng cổ vậy:

“Đắng.”

Anh chợt cúi người, hôn một cái lên môi tôi:

“Không đắng, ngọt lắm.”

Tôi lập tức tỉnh rượu.

Anh, hôn tôi!

Ngón tay Cảnh Mặc Thần chỉnh lại phần tóc rối trước trán tôi, mỉm cười:

“Mạnh Thiên Thiên, sau này không được uống rượu nữa, cũng không được cười với người đàn ông khác như thế.”

Tôi chu môi:

“Tôi buồn cười thì cười thôi.”

Tay anh nâng khuôn mặt tôi, một lần nữa khóa môi tôi.

Về phần rốt cuộc chúng tôi hôn nhau như thế nào, Zhihu không cho viết.

Tôi cũng không muốn để các bạn biết.

Tôi chỉ biết là, tôi suýt nữa không thở nổi.

Môi anh còn đỏ hơn hoa hồng:

“Dù sao cũng không cho em uống rượu với người đàn ông khác, tửu lượng một ly là gục của em làm người ta lo lắng quá.”

Nhìn bóng dáng tôi trong mắt anh, ngực tôi trướng lên.

Tôi biết tửu lượng của tôi không tốt.

Trong công việc, chỉ cần có người rót rượu cho tôi uống, tôi sẽ thường xuyên vào nhà vệ sinh nôn, không khiến bản thân mình bị say.

Chưa bao giờ có người đau lòng cho tôi.

Dần dần, tôi không thấy rõ được khuôn mặt của Cảnh Mặc Thần nữa.

“Đừng khóc, sau này có anh rồi.”

Anh nhẹ nhàng lau nước mắt của tôi.

Anh càng lau, tôi càng khóc dữ hơn.

Tựa như muốn trút ra hết tất cả sự tủi thân.

Cảnh Mặc Thần cũng nằm xuống, kéo tôi vào lòng, không ngừng vỗ lưng tôi, tựa như dỗ trẻ con vậy:

“Thiên Thiên, hoa hải đường ở góc tường đã nhìn thấy ánh sáng trên người chàng thiếu niên. Trên người em cũng có ánh sáng, anh nhìn thấy mà. Anh đã biết em nhất định sẽ thành công, em làm được rồi.”

Đầu tôi hơi choáng, sờ khuôn mặt anh:

“Andy? Anh đến rồi.”

Trong lúc ngẩn ngơ, hình như tôi thấy anh gật đầu.

Trái tim tôi chợt yên ổn.

Bạn tốt của tôi, Andy tới rồi, tôi có thể yên tâm ngủ rồi.


*

Trời sáng.

Ánh mặt trời chiếu lên người tôi.

Tôi tỉnh lại.

Tôi còn tưởng tối hôm qua tôi nằm mơ.

Mãi đến khi nhìn thấy long bào trong tay, tôi mờ mịt luôn.

“Nương nương, lúc sáng người sống chết không muốn buông Hoàng thượng ra, Hoàng thượng đã cởi áo ra để lại.”

Xuân Hoa cầm áo cười tủm tỉm đi đến.

Aaaaa.

Tôi nhớ ra rồi.

Anh cõng tôi.

Anh hôn tôi.

Anh ôm tôi ngủ.

Còn có.

Anh là Andy!

Anh lại là người bạn Andy qua mạng mà ngày đó sẽ gặp mặt tôi!

Bởi vì lời anh nói chính là sau khi bộ phim mạng “Kẻ tình nghi thứ tám” của tôi ra mắt, anh sẽ chúc mừng tôi.

Không thiếu một chữ nào.

Giống như đúc.

Anh còn thừa nhận nữa!

*

Tôi giả vờ quên đi chuyện sau khi say.

Sau khi Cảnh Mặc Thần đến, tôi chững chạc đàng hoàng thảo luận với anh về món quà để lại cho Đại Hạ.

Tiểu hệ thống bị hai chúng tôi nhổ không ít lông dê.

“Luật Dân sự”, “Luật Hình sự”, “Luật Thương nghiệp”, đủ các loại sách, ném cho Hình bộ, bảo bên đó kết hợp với tình hình thực tế của Đại Hạ, tạo ra bộ luật.

“Tập luyện tân binh”, “Chiến thuật quân sự”, cải cách quân doanh và cải tiến vũ khí.

Sách vở có ích cho Đại Hạ mà chúng tôi xem đều được lấy từ chỗ hệ thống.

Những món đồ chơi hiếm có kia, có thứ đã được tạo ra, được rất nhiều người yêu thích.

Xi măng dùng trong xây dựng cơ bản.

Vật dùng hàng ngày có hàng cao cấp, cũng có hàng rẻ tiền mà dân nghèo có thể sử dụng được.

Cảnh Mặc Thần nói Thư quán Mạnh gia sẽ cắt băng khánh thành, hỏi tôi có muốn đi xem không.

Tôi có chút động lòng.

Ngày hôm đó Cảnh Mặc Thần thật sự đưa tôi xuất cung, về phủ Tướng quân.

Bây giờ phủ Tướng quân đã không còn vắng vẻ như lúc trước nữa.

Viện chính là thư quán.

Có chỗ đọc sách riêng.

Cũng có chỗ chép sách.

Người hầu trong phủ Tướng quân đều có việc làm, thậm chí tôi còn nhìn thấy mấy thủ hạ tay chân thương tật từng đi theo cha tôi đánh trận.

Bọn họ nhìn thấy tôi thì nở nụ cười từ tận đáy lòng.

Cảnh Mặc Thần bố trí mọi thứ đều rất tốt, suy nghĩ đến mọi phương diện.

Khắp nơi đều là người.

Thật ra thư sinh là nhiều nhất.

Sách ở đây ai ai cũng có thể xem.

Trẻ con chạy tới chạy lui.

Trông mọi thứ rất có sức sống.


Tôi nghĩ, cha mẹ trên trời có linh thiêng nhìn thấy trong nhà náo nhiệt như vậy, chắc là bọn họ cũng sẽ vui vẻ.

Cảnh Mặc Thần còn làm nghi thức cắt băng như hiện đại.

Tôi và anh đứng chính giữa, kéo dây lụa đỏ.

Cộng thêm hôm nay tôi khoác áo choàng đỏ, anh mặc áo khoác đen.

Cực kỳ giống hiện trường hôn lễ.

Trái tim tôi đập nhanh.

Vào lúc cắt lụa đỏ, trong lòng tôi chợt có chút sợ hãi.

Một mũi tên bắn lén bay về phía tôi.

Tôi còn chưa di chuyển thì đã bị Cảnh Mặc Thần đè dưới người.

“Hộ giá!”

Thị vệ cùng nhau vây quanh.

Tôi nhìn thấy trên cánh tay trái của Cảnh Mặc Thần bị mũi tên bắn trúng.

Máu tươi nhuộm đỏ trường bào màu trắng của anh.

Làm chói mắt tôi.

Tôi nơm nớp lo sợ.

“Cảnh Mặc Thần.”

“Không sao, Thiên Thiên, không đau chút nào cả.”

Anh dùng một tay ôm eo tôi, đứng lên, trông vẻ mặt rất nhẹ nhàng.

Nhưng chân tôi có chút mềm nhũn.

Anh vì tôi mà bị bắn.

*

May mà trên mũi tên không có độc.

May mà chỉ bắn trúng cánh tay, không bị thương đến gân cốt.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Cảnh Mặc Thần luôn cười tủm tỉm nói đùa với tôi.

Thái hậu lại mang khí thế hung hăng xông vào cung Càn Thanh, vừa nhìn thấy tôi là mắng:

“Nếu không phải vì thư quán rác rưởi đó, nếu không phải vì ngươi, hoàng nhi sao lại bị thương như vậy! Hoàng thượng, lần này nên đưa Hoàng hậu đến chùa Khánh Vân bình tĩnh lại đi.”

Lần này bà ta mắng, tôi thật sự không có cách nào cãi lại được.

Có lẽ tôi không nên xuất cung.

Cảnh Mặc Thần lôi kéo tay tôi, sắc mặt nhàn nhạt:

“Đủ rồi! Mẫu hậu, cánh tay trẫm vẫn còn đau, cần Hoàng hậu hầu hạ, đợi cánh tay trầm khỏi rồi thì nói chuyện xử lý Hoàng hậu sau.”

Mặt mũi Thái hậu trắng bệch:

“Được! Hoàng thượng, ai gia đã biết bây giờ trong lòng trong mắt con chỉ có Mạnh thị thôi. Ai gia có lỗi với tiên đế.”

Lúc bà ta rời đi, cơn tức giận còn dữ dội hơn lúc đến.

“Dù sao chúng ta cũng nên đi rồi, anh không nên nói chuyện với bà ta như thế, anh không biết Hoàng thượng hiếu thuận với bà ta đến mức nào đâu.”

Tôi nhìn chằm chằm vào cánh tay anh, nhỏ giọng nói.

“Đồ ngu ngốc đó như thế nào anh không quan tâm, lần ám sát này là do bà ta chỉ điểm, bởi vì anh không giao việc kinh doanh nước hoa, xà bông thơm cho nhà mẹ bà ta, bà ta hận em, dù sao anh cũng sẽ không bỏ qua cho bà ta.”

Hai mắt Cảnh Mặc Thần lạnh băng.

Không hề giống anh bình thường chút nào.

Nhưng, trái tim tôi lại mềm nhũn.

Anh vì tôi mà trút giận, cho dù anh ra tay như thế nào, tôi cũng nhận phần ân tình này.

Tôi muốn tiếp nhận trái tim anh.

Tôi hôm đó tôi không về lãnh cung.

Mà là ở bên cạnh Cảnh Mặc Thần.

Chỉ là sau khi ăn xong bánh hoa quế tôi thích vào bữa tối, ngực tôi nghẹn lại, phun ra một ngụm máu, mắt tối sầm lại rồi hoàn toàn ngất đi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận