Hoàng Thượng Biến Thành Cún Cưng Rồi!


Thời tiết tháng mười bắt đầu se se lạnh, không khí thoáng mát, đây là thời tiết mà Diệp Chi thích nhất.

Không quá lạnh, cũng không quá nóng, chỉ cần mở cửa sổ là có một làn gió mát thổi vào trong phòng.
Ngoài cửa sổ phòng ngủ trồng vài cây hoa đinh hương, gió khẽ đưa cả mùi hương đó vào trong phòng.

Diệp Chi thích đinh hương, chỉ đơn giản là bởi vì nó dễ trồng cũng không cần phải chăm sóc quá nhiều mà vẫn có thể nở hoa quanh năm.
Hoa đinh hương có màu trắng như tuyết, nở thành từng chuỗi, ngắm từng cánh hoa rơi rụng thành một tấm thảm trắng dưới gốc cây cũng khiến người ta say đắm.
Cung nữ Đậu Nhi bưng khay đựng trà sen vào phòng đã thấy chủ tử nhà mình lại nằm ngây ngốc dựa trên ghế quý phi ngắm trăng bên ngoài.

Trong lòng còn đang vuốt ve một con cún đang khẽ nhắm mắt hưởng thụ.
“Nương nương, đừng nằm ở đó lâu quá.

Ban đêm gió lạnh không tốt cho cơ thể.”
Đậu Nhi là cung nữ thiếp thân của Diệp Chi, đã sớm bán mình vào phủ từ khi còn nhỏ nên cũng theo Diệp Chi từ lâu.


Sau này khi Diệp Chi vào cung Đậu Nhi cũng đi theo chăm sóc.
Cô gái trên giường khẽ quay lại, dung nhan trong trẻo động lòng, tóc đen như suối trượt trên vai, da trắng môi đỏ như được họa ra.

Cổ áo rộng mỏng như cánh ve theo động tác của nàng khẽ trượt khỏi bờ vai nõn nà, vừa ngây thơ vừa quyến rũ.
Đậu Nhi thầm cảm thán, dù cho chủ tử không trang điểm thì trong chốn toàn mỹ nhân như hoàng cung cũng hiếm có người sánh được.
“Để trên bàn đi lát ta uống, ta vẫn còn muốn nằm ở đây thêm một lúc.”
Làm quý phi ở trong cung thật sự quá nhàn rỗi, cả ngày ngoài việc đúng giờ thỉnh an Hoàng quý phi ra thì cũng chỉ có hết ăn rồi ngủ.

Nếu ngày hôm đó Hoàng đế lật thẻ bài thị tẩm thì còn cần phải chuẩn bị đủ thứ thì còn có cảm giác bận rộn đôi chút.
Tiếc là vị Hoàng đế kia cần chính yêu dân không thường lui đến hậu cung.
Diệp Chi hôn hôn lên trên đỉnh đầu bé cún đang nằm trong lòng mình, cảm thán.
“Cũng may là có Cục Bông ở đây cùng chị, nếu không thì thật sự chị buồn chết mất.”
Cục Bông là tên chú chó được Diệp Chi nhặt được trên chùa nơi Thái hậu đang cầu phúc.

Lúc đó chú cún nhỏ này còn nhỏ xíu đang rên ư ử vì mắc mưa.
Thoắt cái đã về cung được vài tháng, được cung nữ chăm sóc tỉ mỉ nên đã lớn thành quả bóng.

Bộ lông trắng tuyết được chải hằng ngày cũng mượt mà, sờ vào cũng rất đã tay.
Phàn ma ma vừa mới đi ra ngoài quay trở về thông báo.
“Nương nương, hôm nay Hoàng thượng cũng lại nghỉ ở Cần Chính điện.”
Diệp Chi chẳng bận tâm đáp lời cho qua chuyện: “Ta biết rồi.”
Phàn ma ma sốt ruột.
“Đã hơn hai tháng rồi mà Hoàng thượng không lật thẻ bài thị tẩm.

Nương nương chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Hay là mai người mang ít bánh ngọt đến gặp Hoàng thượng đi.


Các cung khác đều đi rồi, chỉ còn một mình cung chúng ta.”
Phàn ma ma biết là chủ tử mình không có tình cảm với hoàng thượng nhưng dù sao cũng phải ra vẻ cho người ta biết một chút.
Diệp Chi hỏi ngược lại bà.
“Vậy bọn họ có được gặp Hoàng thượng hay không?”
“Không có.”
Phàn ma ma vội vàng bổ sung thêm: “Nhưng Hoàng thượng vẫn cho người nhận đồ.”
“Vậy buổi tối Hoàng thượng có đến chỗ bọn họ không?”
“Không…nhưng mà…”
Diệp Chi thấy bà ấy vẫn còn xoắn xuýt nên vẫy tay.
“Được rồi, ngày mai hầm ít canh ta sẽ mang đến.”
“Dạ!”
Phàn ma ma và Đậu nhi sung sướng đáp lời.
Dù sao nhìn bầu trời đêm nay cũng biết là ngày mai thời tiết cũng đẹp, đi dạo một chút cho dễ chịu cũng được.
Diệp Chi luồn tay vuốt lọn tóc mềm mại, trên từng ngọn tóc còn vương mùi thơm của bồ kết.
“Thật ra Hoàng thượng cũng chẳng muốn nhìn thấy ta đâu.”
Đậu Nhi vội vàng phủ nhận.
“Nương nương mỹ lệ nhường này làm gì có chuyện không được Hoàng thượng yêu thích.”

“Trong cung này cái không thiếu nhất chính là mỹ nhân đấy cô gái ngốc.”
“Hai người không phải lo lắng, dạo gần đây Hoàng thượng đang bận xử lý trị thủy nên bận rộn.”
“Việc trị thủy này đã làm từ một năm trước rồi mà sao đến bây giờ vẫn còn chưa xong.”
Diệp Chi bưng cốc trà sen lên vừa uống vừa từ từ giải thích.
“Việc này hệ trọng liên quan đến an sinh của cả một quốc gia làm sao mà có thể hoàn thành nhanh chóng.

Huống hồ gì ngân sách chi ra cho việc này chắc chắn là một con số lớn, hộ bộ đã dự chi hơn năm mươi triệu lượng bạc.

Tiền nhiều như thế chắc chắn phải phân bổ xuống vài lần.”
Đậu Nhi líu lưỡi: “Năm mươi triệu lượng bạc.”
Tiền bổng lộc cung nữ của Đậu Nhi một tháng chỉ có mười lạng bạc, có lẽ cả đời này cũng không thể nhìn thấy nhiều tiền như thế.
Nghe thấy chủ tớ ba người bắt đầu nói chuyện chính trị, đôi tai nhỏ bé của con cún đã từ từ dựng lên chăm chú nghe.

Nó muốn nghe thử xem cô gái này còn có thể đưa ra được ý tưởng cổ quái nào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận