Hoàng Thượng Biến Thành Cún Cưng Rồi!


Bữa tối ở Hàm Phúc cung, Diệp Chi đang ngồi dùng bữa.

Tiêu Cảnh Lẫm giữ cô lại ở Cần Chính điện mãi đến xế chiều mới cho cô về.
Phàn ma ma vui vẻ, hôm nay hoàng đế ở cùng chủ tử hết cả buổi chiều.

Bình thường các phi tần khác chỉ được đưa đồ vào trong còn không được triệu kiến.
Có lẽ ngày lành của nương nương nhà bà sắp đến rồi.
“Nương nương ăn nhiều một chút, hôm nay đã vất vả rồi.”
Diệp Chi biết trong lời nói của Phàn ma ma có nghĩa là gì nhưng cô cũng không buồn giải thích.

Đúng thật là quá vất vả, cẩu Hoàng đế không những bắt cô mài mực, giữa chừng lại nổi cơn điên hôn cô rồi còn muốn cô đưa ra ý kiến về bản thiết kế.

Biết là hắn ta có ý gài bẫy cô nhưng cô lại nhịn không được vì sự tình liên quan đến an nguy của phụ thân.
Xong xuôi cẩu hoàng đế còn bắt cô pha trà và bóp vai cho hắn.


Diệp Chi hung hăng cắn xuống một miếng thịt gà cứ nhưng đang cắn Tiêu Cảnh Lẫm.
Ngày mai có đánh chết cô cũng không đến chỗ của cẩu Hoàng đế nữa.

Tạm thời cô không muốn nhìn thấy mặt hắn.
Đậu Nhi từ ngoài bước vào nói với Diệp Chi.
“Nương nương, Kính Sự phòng cho người đến thông báo.

Đêm nay Hoàng thượng sẽ đến nghỉ lại, người hãy mau chóng chuẩn bị.”
Diệp Chi tròn mắt, miếng thịt gà như mắc kẹt lại trong miệng khó khăn lắm cô mới đem nó nuốt xuống được.
“Cái gì?”
Phàn ma ma lại càng vui vẻ, bà đưa ra chủ ý thật sáng suốt cho chủ tử.

Nhìn mà xem, hai tháng rồi Hoàng thượng mới đến hậu cung mà người đầu tiên Hoàng thượng nhớ đến là nương nương nhà bà.
“Nương nương, ngài ăn nhanh lên, nô tì đã chuẩn bị sẵn nước nóng.

Ngài cần phải tắm rửa trước rồi còn phải đi đến cửa cung tiếp giá.”
“Ta biết rồi.”
Diệp Chi buông đũa xuống, cô cũng chẳng có hứng thú muốn ăn.
“Đi thôi.”
Chết sớm siêu sinh sớm, coi như hôm nay cô ra ngoài không xem giờ nên mới xui xẻo đến như vậy.
Lúc Tiêu Cảnh Lẫm đến nơi thì đã thấy một bóng dáng yểu điệu đứng chờ sẵn trước cửa.

Không hiểu sao tâm trạng hắn có chút mềm xuống, Diệp Chi sợ lạnh nhưng vẫn đứng đây chờ hắn.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”
Diệp Chi khụy gối xuống hành lễ với Tiêu Cảnh Lẫm, đằng sau cung nhân cũng lập tức hô làm theo.
Tiêu Cảnh Lẫm đỡ lấy cánh tay nàng, cầm lấy bàn tay lành lạnh vì phải đứng đợi trong gió.


Hắn nhíu mày, “Miễn lễ.”
Tiêu Cảnh Lẫm bọc bàn tay của Diệp Chi vào trong bàn tay của mình, nói với nàng.
“Lần sau nàng không phải đứng chờ trẫm ở đây nữa.”
“Dạ.”
Diệp Chi đáp ứng nhưng không để trong lòng.

Vừa nãy cô bắt được một tia xót xa trong mắt hắn, âm thầm khinh bỉ.

Cẩu hoàng đế lại giở trò gì, ngày trước mùa đông tuyết rơi trắng trời cô cũng phải đứng chờ hắn đến mức đông cứng cả người cũng không thấy hắn nói gì.
Có lẽ vì cha cô sắp chuẩn bị chiến sự với man di nên hắn mới làm bộ làm tịch vài câu.

Cô không thể cứ như vậy mà thuận theo hắn được.
Tiêu Cảnh Lẫm thấy nàng không để tâm đến lời của mình nói thì khẽ siết chặt tay cô lại, trầm giọng cảnh cáo: “Vua không nói đùa.

Nàng nghe rõ chưa?”
Diệp Chi chẳng hiểu tên này lại lên cơn gì nữa, nhưng đã nói thế rồi thì cô cũng nghe theo, đằng nào cũng có lợi cho cô.

Ai muốn đứng trong gió lạnh mà chờ hắn chứ.

Diệp Chi ngoan ngoãn gật đầu.
“Dạ, thần thiếp đã rõ.”
Nghe thấy lời Diệp Chi đáp lại lúc này Tiêu Cảnh Lẫm mới hài lòng kéo cô vào phòng.

Vào đến phòng mùi hương thơm mà suốt hai tháng nay hắn quen thuộc ùa vào lồng ngực.
Tiêu Cảnh Lẫm ngồi lên trên ghế quý phi chỗ thường ngày Diệp Chi vẫn thường ôm cún con nằm nghỉ.

Hắn liếc mắt quanh phòng cũng không thấy bóng dáng của con chó kia đâu.
“Con chó kia của nàng đi đâu rồi?"
Diệp Chi lập tức căng thẳng.
“Nó nghịch ngợm suốt ngày nên bẩn thỉu, thần thiếp đã cho người trông nó ở phòng sau.”
Cẩu hoàng đế này lại có ý gì, lần trước không thèm để ý đến thái độ của cô mà đã cướp Cục Bông về hai ngày.

Không lẽ lần này lại muốn cướp Cục Bông đi nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận