Hoàng Thượng Biến Thành Cún Cưng Rồi!


“Nương nương, người đừng đọc sách nữa sẽ hại mắt.”
Diệp Chi chỉ ừ một tiếng nhưng vẫn không buông quyển truyện trong tay xuống.

Quyển truyện dân gian này hôm qua cô còn đọc dang dở thì bị Tiêu Cảnh Lẫm đến cắt ngang, nay cô phải đọc bù mới được.
Phàn ma ma thấy nương nương nhà mình vẫn không nghe theo thì đành châm thêm đèn cho cô.
“Đêm nay Hoàng thượng lại nghỉ ở Cần Chính điện.

Không hiểu sao Hoàng thượng đã cho người mang thẻ bài đến nhưng một lúc sau lại ngủ mất.”
Sáng nay đến thỉnh an Hoàng quý phi, Diệp Chi đã phải đánh thái cực quyền với những lời nói bóng gió của phi tần.
“À, ta còn tưởng là tối nay sẽ lật thẻ bài của Tô quý phi.”
Cục Bông đang nằm trong ngực Diệp Chi cũng đang chăm chú nhìn vào từng dòng chữ trong quyển sách, cái đuôi ỉu xìu cụp xuống.

Đêm hôm qua hắn không hề xuyên vào thân thể của con cún kia, hắn cứ tưởng mọi chuyện như vậy đã kết thúc.

Không ngờ lúc hắn định lật thẻ bài thì lại buồn ngủ, cứ như thế lúc mở mắt ra thì đã thấy mình ở Hàm Phúc cung.
Đậu Nhi thắc mắc: “Sao nương nương lại đoán là Tô quý phi?”
Hậu cung nhiều nữ nhân xinh đẹp như thế, Tô quý phi cũng đâu có là người xinh đẹp nhất.
Diệp Chi lật sang trang mới, “Trong hậu cung này không có người Hoàng thượng đặt lên đầu quả tim nhưng người hắn thấy vừa mắt nhất chính là Tô quý phi.”

Tô quý phi là con gái tả thừa tướng, theo Hoàng đế từ ngày vẫn còn là thái tử.

Sau này còn sinh con trai đầu lòng, nên tuy Hoàng đế đã thanh lọc triều đình dẹp bỏ chức hữu thừa tướng và tả thừa tướng nhưng vẫn cho cha Tô quý phi đảm nhận chức Lễ bộ thượng thư.
“Vậy ai là người Hoàng thượng đặt trên đầu quả tim?”
“Người đó còn chưa nhập cung.

Nhưng rất nhanh thôi, mùa xuân sang năm tuyển tú thì sẽ biết.

Vị trí còn lại trong tứ phi sẽ là của nàng ta.”
Còn một câu Diệp Chi chỉ nói nhỏ, Phàn ma ma và Đậu Nhi không nghe thấy như Tiêu Cảnh Lẫm trong hình hài chó con thì nghe thấy rõ mồn một.
“Chức hoàng hậu cũng sẽ là của cô ta.”
Tiêu Cảnh Lẫm chấn động, tại sao cô gái này lại biết? Hắn ta chưa từng từng đề cập chuyện này với bất kỳ ai khác.
Đậu Nhi đứng đằng sau, bóp bóp vai Diệp Chi năn nỉ, “Nương nương, ngài nói đi.

Nô tỳ tò mò lắm rồi.”
Đậu Nhi còn nhấn mạnh.
“Nếu mà không biết thì đêm nay chắc chắn sẽ mất ngủ.”
Diệp Chi mỉm cười trả lời.
“Được rồi, không phải nịnh nọt.

Là đích nữ của thái phó.”
Năm tuyển tú đầu tiên thì nàng ta còn đang trong thời kỳ chịu tang nên không thể tham gia.

Bây giờ cũng đã hai mươi, tuổi này cũng có thể coi là muộn để kết hôn, phủ thái phó cũng từ chối rất nhiều mối lương duyên.

Quyết tâm nhập cung của nàng ta rất lớn.
“Sao lại là nàng ta? Nàng ta chẳng có gì nổi bật ở kinh thành này cả, gia thế cũng bình thường.” Phàn ma ma hỏi cô.
Diệp Chi đã đọc đến trang cuối cùng, cô hài lòng gập sách lại đặt Cục Bông lên bàn rồi vươn vai duỗi người.

Cô hỏi ngược lại.
“Sao lại không thể là nàng ta?”
“Thái phó là thầy dạy học của Hoàng thượng, nàng ta và Hoàng thượng đã sớm tiếp xúc từ trước.


Hai người bọn họ cũng được coi là thanh mai trúc mã.

Hơn nữa hoàng thượng không cần một hoàng hậu có gia thế hùng mạnh vì sợ ngoại thích tiếm quyền.

Bài học của nhà ngoại mượn tay Hoàng thái hậu khống chế triều đình ngày xưa vẫn còn.”
Phàn ma ma lo lắng, Hoàng thượng đã có người thương rồi thì nương nương nhà bà phải làm thế nào?
Diệp Chi thấy sắc mặt của bà ấy thì tốt bụng an ủi.
“Ma ma đừng lo, ta sẽ sống tốt thôi.

Dù sau này cha ta có buông bỏ binh quyền thì Hoàng thượng cũng sẽ nể mặt mà giữ lại một vị trí cho ta ở hậu cung.”
“Hoàng thượng có trăm vạn lần ghét bỏ thì chỉ cần Diệp gia không làm phản thì hắn sẽ không động đến ta.”
“Nương nương, sao Hoàng thượng lại có thể ghét người được.

Đêm qua còn mới sủng hạnh nương nương mà.”
Diệp Chi thấy mặt cún cưng của mình đứng đực ra nhìn mình ngơ ngác thì chọc chọc lên mũi chú trêu chọc.
“Chỉ là tìm một kẻ giải tỏa dục vọng mà thôi, có gì đâu mà đặc biệt.

Không phải sáng nay vẫn có người đem đến canh tránh thai cho ta hay sao.”
Phàn ma ma nhớ đến bát thuốc đen ngòm mà chủ tử phải uống sau mỗi lần sủng hạnh thì xót xa trong lòng.

Bà nghẹn giọng, “Nương nương, sau này Diệp tướng quân trở về làm trí sĩ, ngài xin Hoàng thượng một đứa bé đi.”
Có một đứa trẻ bên cạnh mình thì nửa đời sau sẽ có chỗ dựa.
Diệp Chi lắc đầu: “Kể cả Hoàng đế không đưa thuốc tránh thai cho ta thì ta cũng sẽ tự mình tránh.


Vị trí của ta quá nhạy cảm, Hoàng đế lại đã nghi.

Ta chỉ có thể cẩn thận tự bảo vệ bản thân, còn một đứa bé thì ta không dám.”
Diệp Chi phất phất tay, bế Cục Bông vào lòng về giường ngủ.
“Được rồi, các ngươi đi nghỉ cả đi.”
Đậu Nhi lẫn Phàn ma ma lặng lẽ nhìn nhau không nói thêm gì.
Diệp Chi đắp chăn lên mình nhắm mắt lại tự vỗ về mình vào giấc ngủ.
“Ai mà chẳng có một thanh mai trúc mã trong tim.”
Tiêu Cảnh Lẫm chưa thoát khỏi cơn chấn động từ những lời cô nói.

Thì ra nàng ấy đều biết hết.
Nàng ấy vừa nói gì? Ý là nàng ấy cũng có một thanh mai trúc mã trong tim nhưng bị cưỡng ép vào cung.

Chắc hẳn nàng ấy đã ghét trẫm lắm nên mới thường xuyên mắng mỏ sau lưng.
Tiêu Cảnh Lẫm ngồi thất thần, cái đuôi cũng ủ rũ cụp xuống.

Làm gì có ai sẽ thích một người lúc nào cũng đề phòng cả gia tộc mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận