Hoàng Thượng Biến Thành Cún Cưng Rồi!


Tiêu Cảnh Lẫm nhìn người đang quỳ trước mặt mình.

Trong lúc vô thức hắn cũng không biết làm sao lại khó chịu, tại sao người con gái này lại không biết tự thương lấy mình.
Ai cho nàng quỳ mạnh đầu gối xuống dưới đất đến như vậy, hắn cũng không bắt nàng dập trán xuống nền nhà lạnh băng.
Tiêu Cảnh Lẫm biết Diệp Chi sợ đau, bình thường lại lười biếng thế mà bây giờ lại chẳng quan tâm đến bản thân mình.
Tiêu Cảnh Lẫm bình tĩnh đến lạ thường, ánh mắt không có nửa điểm gợn sóng.
“Nàng thật sự muốn rời cung đến Phật Sơn?”
Diệp Chi lại dập đầu một lần nữa, trán cô đã bị tróc da bầm tím một mảng nhưng cô chẳng buồn để ý.
“Thần thiếp nguyện ý đến Phật Sơn.”
Diệp Chi giữ nguyên tư thế thẳng lưng quỳ gối, cô không biết là mình đã hạ mình đến mức này thì có thể làm cho Hoàng đế bớt giận được hay không.
Cô đang đánh cược một lần muốn dời lực chú ý của Hoàng đế và phi tần đến người cô mà vô thức bỏ quên Cục Bông.


Cả hoàng cung này đoán chừng ai cũng muốn cô mau chóng rời đi.

Với phi tần so với việc có thể tiễn một kẻ có sức uy hiếp tranh sủng như cô thì một con chó chẳng đáng để bận tâm.
Còn với Hoàng đế, Diệp Chi biết rằng là Tiêu Cảnh Lẫm cần giữ cô ở lại hoàng cung để làm quân bài đối với Diệp gia, hắn sẽ không dễ dàng thả cô đi như vậy.

Nếu có một ngày hắn ta đồng ý thả cô đi cũng là ngày cha cô trao trả binh quyền.
Nhưng bảo cô cứ trơ mắt như thế nhìn Cục Bông bị đánh chết thì cô không làm được.

Cục Bông tuy chỉ là một con chó hoang cô nhặt được ngoài đường, tim người đều được làm bằng thịt, nó đã ở cạnh cô qua những tháng ngày dài đằng đẵng làm sao cô có thể trơ mắt nhìn nó chết đi.
Huống hồ gì rõ ràng là Cục Bông bị người khác lợi dụng để hãm hại cô.
Sắc mặt Tiêu Cảnh Lẫm đen mặt, bàn tay to siết chặt lại dưới ống tay áo.

Đúng là hắn vẫn còn đánh giá thấp cô gái này, vì muốn tránh xa hắn mà bất chấp tất cả.
Hừ!
Nàng đừng có mà mơ.
Diệp Chi sống là người của Tiêu Cảnh Lẫm, chết cũng là vẫn là người của Tiêu Cảnh Lẫm.
Vĩnh viễn là người của Tiêu Cảnh Lẫm.
Tiêu Cảnh Lẫm buông mắt, mặt vô cảm.
“Diệp quý phi không biết quản giáo vật nuôi, giáng xuống làm quý nhân, cấm túc trong Hàm Phúc cung ba tháng, phạt bổng lộc nửa năm.”
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp.
“Đào quý nhân thăng lên làm Đào tần.

Hoàng quý phi hãy thay trẫm chăm sóc tốt cho nàng ấy.”

Hoàng quý phi vội vàng đồng ý, “Thần thiếp tuân chỉ.”
Nói xong Tiêu Cảnh Lẫm chẳng nán lại lâu thăm Đào tần vừa được sắc phong mà đi thẳng về Cần Chính điện.

Sống lưng của Diệp Chi lúc này mới buông lỏng xuống, cô lén thở phào nhẹ nhõm.
May quá, Hoàng thượng không ra lệnh đánh chết Cục Bông.
Thực tế thì Tiêu Cảnh Lẫm cũng không dám động đến Cục Bông, hắn vẫn chưa tìm được cách làm sao có thể trở lại như bình thường.

Hắn sợ nếu đánh chết Cục Bông thì hắn cũng lăn ra chết bất đắc kỳ tử hay lại xuyên thành cái gì đó đáng sợ hơn chẳng hạn.

Diệp Chi về đến Hàm Phúc cung ngay lập tức đi tìm Cục Bông, lúc này con cún nhỏ đang co ro nằm ở góc giường.

Diệp Chi phải gọi mãi nó mới chịu ra.
Diệp Chi liên tục hôn lên trán Cục Bông nhẹ nhàng an ủi, “Không sao không sao, người xấu đã đi hết rồi.”
Cục Bông khẽ khàng rên ư ử rồi vội vàng liếm liếm gương mặt bị đau đến trắng bệch của Diệp Chi.

Trong linh hồn của Cục Bông bây giờ chính là linh hồn của Hoàng đế.

Tiêu Cảnh Lẫm vừa về đến tẩm cung là lập tức ép mình chìm vào giấc ngủ.

Hắn muốn đến Hàm Phúc cung xem Diệp Chi như thế nào.

Trên đường về Tiêu Cảnh Lẫm đã phái người ngay lập tức điều tra kỹ càng lại chuyện này, hắn tin Diệp Chi bị oan.
Thấy Diệp Chi cười khanh khách tránh né sự nhiệt tình của chú cún, tim Tiêu Cảnh Lẫm cũng đã bình ổn trở lại.
Gâu, gâu…
Cục Bông sủa hai tiếng rồi tiếp tục dụi dụi đầu vào cổ Diệp Chi.
Đúng là một cô nàng vô tâm vô phế.

Nàng không nhớ là vừa bị giáng ba cấp lại còn vừa bị cấm túc hay sao?
Tiêu Cảnh Lẫm trong vô thức đã không nhận ra rằng hắn đã bị ảnh hưởng bởi tâm tình của cô gái này quá nhiều..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận