Hoàng Thượng Biến Thành Cún Cưng Rồi!


Thời điểm cận Tết là thời điểm mà hậu cung bận rộn nhất trong năm.

Những năm trước vì quyền quản lý hậu cung phân chia cho Diệp Chi một phần nên nàng phải thường xuyên ra mặt.
Chuyện hậu cung nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít nhưng mấy việc lặt vặt cũng đủ làm cho Diệp Chi thích nhàn nhã mệt mỏi một phen.

Năm nay thì khác, Diệp Chi vừa bị giáng chức lại còn vừa bị cấm túc thì tất nhiên là rảnh rỗi thảnh thơi.
Rảnh đến độ người lười biếng như Diệp Chi cũng có cảm thấy chút chán.

Vì vậy cô đã đặc biệt học hỏi việc may vá quần áo giết thời gian.

May quần áo phức tạp, Diệp Chi không học được trong một sớm một chiều nên cô đã chọn may áo cho cún cưng của mình.
Sau vài ngày loay hoay thì Diệp Chi cũng may xong được cái áo khoác nhỏ.

Diệp Chi nhìn ngắm cái áo trên tay, càng ngắm càng hài lòng với thành quả của mình.
Chậc!
Nhìn chung thì cái áo cũng không bị bạo hình bẹo dạng là được rồi.

Khi Tiêu Cảnh Lẫm thức tỉnh trong hình dáng của Cục Bông thì thấy gương mặt trắng nõn của Diệp Chi ngay trước mắt mình.
“Cục Bông ngoan để chị mặc áo ấm cho em nha”
“Gâu.”
Sau khi bất giác sủa một tiếng Hoàng đế ủ rũ nhận ra hình như mình ngày càng thuần thục trong việc lấy lòng cô gái này.

Biết Diệp Chi đã biết rõ mình cố ý lấy nàng vào hậu cung chỉ để kiềm chế Diệp tướng quân chứ không thật lòng đối tốt với nàng, Tiêu Cảnh Lẫm lại càng áy náy.

Do đó mà dường như hắn dung túng cho việc Diệp Chi thường mắng hắn sau lưng.
Hoàng đế càng áy này thì lại càng ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh.
Diệp Chi bảo nâng chân trước thì nâng chân trước.

Diệp Chi bảo đứng lên thì đứng lên.

Thậm chí trong vô thức cái đuôi ngắn còn xoay tít bộc lộ tâm trạng không có chút nào miễn cưỡng.
Diệp Chi nào biết tâm tình của cún cưng, cô hào hứng mặc cái áo khoác làm từ lông thỏ nhưng lại đặc biệt vẽ màu nước thành da hổ.

Diệp Chi hài lòng đội cái mũ lên, vậy là đã có một con hổ vằn ngay trước mắt đây.
Diệp Chi cười ha hả khen ngợi.
“Xinh trai quá chừng, quả không hổ danh là con cún xinh trai nhất cung cấm này.

Không đúng, khéo là con cún xinh trai khắp đất nước này mới đúng”
“Gâu gâu.”
Hoàng đế kiêu ngạo hất cằm lên, điều đó là tất nhiên.

Hắn tự biết rằng vẻ bề ngoài của mình đẹp thế nào, dù bỏ qua cái danh thiên tử mà chỉ là một bình dân thì chắc chắn cũng sẽ khiến biết bao nhiêu nữ tử tình nguyện gả cho.
Chỉ có nữ nhân trước mặt đây là không biết tốt xấu, chỉ giỏi chê bai trẫm.
Không ngờ câu nói tiếp theo của nữ nhân không biết tốt xấu này làm cho Hoàng đế nghe như sét đánh ngang tai.
“Đợi mùa xuân đến ấm áp sẽ tìm cho em một cô vợ xinh đẹp”
Đậu Nhi thêm ít than vào trong bếp cũng nói thêm.
“Nô tì nghe nói mùa xuân động vật thường đến mùa giao phối, nếu không có bạn tình chúng nó sẽ khó chịu làm loạn.”

“Đúng ạ.

Trước đây nhà nô tì cũng nuôi một con chó vàng, đến mùa là nó kêu gào và quậy nhiều lắm.

Nếu không thì chỉ còn cách thiến nó đi thôi.” (3)
“Thiến đi sao?”
“Gấu gấu gấu...”
Hoàng đế lập tức dựng đứng lông trên người sủa inh ỏi.

Một cơn nóng giận tràn lan khắp thân thể hắn, nếu không phải bộ lông dày che mất thì chắc hẳn mặt hắn đã đỏ bừng bừng.
Nô tì hỗn xược.
Con nô tì này dám đưa ra cái chủ ý xấc láo gì thế này?
Đậu Nhi rùng mình, rõ ràng đang ngồi cạnh bếp than ấm áp mà lại như cảm thấy có ngàn mũi đao lạnh lẽo đang lia về phía mình.

Đậu Nhi quay lại thì chỉ thấy đôi mắt đen tràn ngập phẫn nộ của Cục Bông nhìn mình.
Đậu Nhi chớp mắt không quan tâm, quay lại tiếp tục cho thêm than vào bếp.
Tiêu Cảnh Lẫm như muốn hộc ra một ngụm máu.
Vấn đề là nữ nhân Diệp Chi này còn thật sự cân nhắc đến việc đấy.

Không thì cũng là tìm một con cún khác đến cho Cục Bông.
Phản rồi, phản rồi!

Chủ tớ của cung này không khác gì nhau.
Long nhan đại nộ, quả thực là phản rồi.
Thân thể của trẫm sắp bị vấy bẩn!
Diệp Chi không hiểu sao Cục Bông lại tự dưng sủa nhặng hết cả lên, cô vội vàng xoa xoa đầu an ủi.
“Cục Bông yên tâm, chị nhất định sẽ tìm cho em một bạn cún thật xinh đẹp có chịu không?”
“Gâu gâu.”
Tất nhiên là không được.

Trẫm đường đường là thiên tử, sao có thể chịu được sự sỉ nhục như thế này.
Ngày mai trẫm nhất định lôi tên quốc sư đang bế quan ra bên ngoài.

Nếu hắn không thể tìm ra cách khôi phục lại như bình thường thì trẫm sẽ chém đầu hăn.
Hai mắt Hoàng đế như bốc lên hai ngọn lửa hận thù ngùn ngụt.
Tiêu Cảnh Lẫm thề, đợi lần sau gặp lại Diệp Chi, hắn nhất định sẽ đè nàng ra đánh thật mạnh vào mông để trả nỗi nhục này.
Trẫm không làm được thì trẫm sẽ bỏ luôn cái họ Tiêu này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận