Hoàng Thượng Bỏ Trốn

29

Thời tiết ngày càng nóng hơn.

Mỗi ngày trở về Cung Phượng Nghi đều nóng lòng muốn cởi bỏ bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi.

Sau đó, vừa vặn có thể để hoàng hậu cảm nhận được hormone nam tính này của ta.

Nhưng ngược lại, quần áo của hoàng hậu lại khá mỏng.

Hậu cung không có phi tần, nàng cũng không cần thỉnh an, mỗi ngày cũng chỉ mặc thường phục.

So với quần áo ta mặc để thượng triều mỗi ngày mát hơn gấp trăm lần.

Những giọt nước mắt ghen tị rơi xuống.

Hơn nữa, nàng lại sợ nóng, rất chi là yếu ớt.

Nửa đêm, liên tục đá chăn, hận không thể đem chăn đá ra khỏi giường.

Ta sợ nàng bị cảm lạnh lại đau bụng nên đành phải đắp kín chăn cho nàng.

Giống như một người cha già.

Có một số người bề ngoài là vợ chồng nhưng sau lưng lại thầm muốn làm cha người ta.

Vừa đắp kín xong, chăn của nàng lại bị đá ra.

Ta quay lại nhìn nàng, nàng đang ngủ rất say, nếu gây ra một chút tiếng động thì hẳn là nàng sẽ không thể tỉnh dậy được.

He he he, có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.

Khi thức dậy vào ngày hôm sau, ta cảm thấy một ánh mắt u oán đang nhìn chằm chằm vào ta.

Ta quay đầu, khó có được thấy hoàng hậu thức dậy sớm hơn ta.

“Chào buổi sáng, làm thế nào nàng lại đem mình tự trói được thế?”

Chiếc chăn bông được nhét tứ phía dưới thân hoàng hậu, tay chân của nàng đều bị phong ấn lại.

Trông giống như một hình chữ nhật vuông vức.

Nàng đá đá chăn, vẻ mặt khó hiểu: “Tướng ngủ của ta sao lại đột nhiên thay đổi thế này?”

Ta sắp không nhịn được cười nên đành phải đứng dậy mặc quần áo chuẩn bị thượng triều.

Vừa nghĩ đến bộ dáng tủi thân kia của hoàng hậu, ta cảm thấy những đại thần ồn ào trong triều đều thuận mắt rất nhiều.

Liên tiếp mấy ngày, hoàng hậu đều dậy sớm hơn ta, khi ta tỉnh dậy, ta lại cười nhạo và cởi trói cho nàng.

30

Đêm hôm ấy, ta vẫn dùng thủ đoạn tương tự, đem chiếc chăn bông mà nàng vừa tung lên đặt dưới người nàng.

Vừa ngẩngd đầu lên đã bắt gặp đôi mắt mở to của nàng.

Má ơi, dọa chớt ta rồi!

Nhưng ta là ai vậy, dễ dàng sợ hãi đến thế ư?

“Hoàng hậu làm sao còn chưa ngủ nha, để ta đắp chăn cho nàng.”

Ta rất chi là nịnh nọt.

Buồn cười thật, bây giờ không sợ thì lúc nào mới sợ?

Chờ hoàng hậu gi.ết người diệt khẩu sao?

Ngày thứ hai.

Hô, may quá, vẫn còn sống.

Ta chột dạ quay đầu lại nhìn hoàng hậu.

Phát hiện nàng cũng đã tỉnh.

Cái này, là mọi người trong nhà ta nói, sự lúng túng.

Mấy bạn nói bây giờ ta cho nàng một cây búa thì nàng có thể quên chuyện tối hôm qua sao?

Nàng ngồi ở mép giường, lười biếng duỗi người, miễn cưỡng duỗi lưng một cái, cái gì cũng không làm.


Khi Thường ma ma đến phục vụ nàng, nàng nói: “Hoàng thượng, về sau người đừng vén chăn của ta vào lúc nửa đêm.”

Giọng của nàng không lớn cũng không nhỏ nên mọi người bên trong tẩm điện đều có thể nghe thấy.

!!! Em gái ơi, lời này đừng nói lung tung thế chứ.

Ta thấy Thường ma ma lườm ta một chút, ánh mắt kia, giống hệt như ánh mắt của Thừa tướng lúc đó.

Phảng phất như đang nói, cầm thú!

Trong lòng ta cảm thấy cay đắng nhưng ta nói không nên lời.

Thế là lúc thượng triều, ta đem mấy đại thần ồn ào nhất trong mấy ngày nay phái đi nơi khác để tu sửa đường sông.

Hoàng hậu là người lòng dạ hẹp hòi.

Thực sự, chọc ai thì chọc chứ đừng chọc đến hoàng hậu.

Đây là những gì ta rút ra được từ trải nghiệm bị Lý công công lôi ra khỏi chăn suốt một tuần liền.

31

Trong ngự thư phòng, áp suất không khí rất thấp.

Tấu chương trước mắt khiến ta đau cả đầu.

Tức giận quăng cả bút đi.

"Lý công công, ngày hôm qua ta không có đi gặp hoàng hậu, nàng có nói gì không?”

"Không có."

Ta quay lại nhìn Lý công công, sau đó thì sao?

Lý công công chỉ trực tiếp phớt lờ ta.

Điên rồi, sớm muộn gì ta cũng sẽ ch.ặt đầu ông già này.

"Hoàng hậu không có nháo sao?"

"Hoàng thượng, hoàng hậu cũng không phải là người."

Ta……

Tức tức giận giận tiếp tục cầm bút lên phê duyệt tấu chương.

Sao lại có nhiều tấu chương như vậy?

Quan viên nào tấu tận mấy bản, ngày mai liền phái hắn đi sa mạc trồng trọt.

32

Mọi chuyện phải quay trở lại ngày hôm qua.

“Hoàng hậu, gần đây mấy đại thần trong triều muốn ta tuyển tú."

Ta nghĩ là trước tiên để Hoàng hậu cảm đau lòng một chút về việc tuyển tú, sau đó mới nói cho nàng ấy biết quyết định không nạp phi của mình.

Hoàng hậu nhất định sẽ cảm động mà lao vào vòng tay của ta. Nói không chừng tình huynh đệ của chúng ta có thể trở thành tình vợ chồng.

Âm thầm mong đợi!!

"Ồ."

Hoàng hậu nhìn vào thoại bản, đầu cũng không ngẩng lên.

???

Ta còn không quan trọng bằng thoại bản sao?

"Hoàng hậu!” Ta lấy thoại bản của nàng và nói: “Trẫm muốn tuyển tú, về sau trong hậu cung sẽ không chỉ có một mình nàng nữa."

"Ồ, chọn mấy em gái xinh đẹp vào, vừa vặn có thể chơi mạt chược với ta."

Không phải, nàng có Thường ma ma, ta, Lý công công cùng nàng chơi mạt chược vẫn chưa đủ, nàng còn cần em gái xinh đẹp sao?

"Những người đó nói không chừng sẽ tranh sủng với nàng đó!"

Ta muốn cạy mở não của hoàng hậu để xem bên trong có đại dương bao la hay không.


Nhưng ta không dám, ta sợ phụ hoàng ta sẽ ra tay trước một bước.

Cạy mở não của ta.

“Tranh sủng? Họ không dám."

Tốt xấu cũng nói được một câu có thể nghe được.

“Tại sao?"

“Rắc!"

Ta kinh ngạc nhìn cái chén trong tay hoàng hậu, đã vỡ nát rồi!!!

Quả nhiên, những tin đồn vẫn có thể tin được.

Hoàng hậu thực sự mạnh mẽ như một con bò!

Mẹ ơi, ồ, không đúng, Lý công công, cứu mạng a.

"Hoàng thượng, đừng sợ."

Ta, ta không sợ...

“Vậy nàng thân là hoàng hậu, chẳng phải là nàng nên khuyên ta không được nạp phi sao?”

“Tại sao? Một hoàng hậu cũng không hẳn là mẫu nghi thiên hạ?"

"Mẫu nghi thiên hạ cái đầu nàng ấy."

Sau đó ta liền thở phì phò mà chạy.

Chủ yếu là vì có đánh cũng đánh không lại.

33

Haizz……

Haizz……

"Hoàng thượng, đây là lần thứ hai mươi bốn người thở dài trong ngày hôm nay đấy."

“Lý công công, ta đã thở dài nhiều lần như vậy, không phải là ngươi nên hỏi ta một chút trẫm lo sầu vì chuyện gì sao?”

“Bệ hạ, hôm nay dù người có nói thế nào đi chăng nữa, cũng không thể để người lười biếng không phê duyệt tấu chương nữa."



Mặc dù tấu chương vẫn luôn là việc khiến ta đau đầu, nhưng hôm nay thì không phải chuyện này a!

"Lý công công, ta... ta cảm thấy có phải mình đối xử không đủ tốt với Hoàng hậu."

Ta có chút ngại ngùng khi nói rằng có phải là hoàng hậu không thích ta, vì vậy đã uyển chuyển đổi cách diễn đạt.

“Hoàng thượng là muốn hỏi Hoàng hậu có thích người không?”

Ngươi có phải là con giun tròn trong bụng ta không?

Ta có thể xì hơi đem ngươi tống ra ngoài không?

"Khụ khụ, đây không phải là điều ta nói."

“Hoàng thượng, vài ngày nữa sẽ là Lễ thất tịch rồi.”

Thất tịch? Điều đó có nghĩa là ta có thể nhận được một món quà từ Hoàng hậu đúng không?

Bên trong cung Phượng Nghi.

"Hoàng hậu, vài ngày nữa sẽ là Lễ thất tịch."

“Ừ thì sao? Hoàng thượng sắp tổ chức yến tiệc trong cung à?"

"Không ạ, như vậy sẽ quá nhàm chán."

"Cũng đúng."

"Ta đưa nàng xuất cung đi. Chúng ta đi chơi Lễ thất tịch."


Nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của hoàng hậu kìa.

Ta quyết định giữ con giun đũa Lý công công này thêm một thời gian nữa.

"Khụ khụ, nhưng đổi lại, để báo đáp, ta cũng muốn nhận một món quà do chính hoàng hậu làm."

Ta mới không cố ý xin hoàng hậu một món quà đâu! Không có!

"Hoàng thượng muốn thế nào?"

“Ừm...cái gì cũng được. Phụ hoàng ta đã nhận được đồ ăn, khăn tay, hầu bao,... do mẫu hậu ta làm..."

Lời này một chút cũng không có lỗi sai nào, thật đó.

Chỉ là đồ ăn không ngon lắm, hoa mai trên khăn tay trông như hình tròn, còn hầu bao thì không đựng được gì cả.

"Được, ta đã biết."

Nhìn vẻ mặt trầm ngâm của hoàng hậu. He he he, ta thật chờ mong những gì sẽ nhận được lúc đó, thật sự rất thú vị.

34

Lễ thất tịch vèo cái đã đến.

Trên đường biển người đông đúc, náo nhiệt không thôi.

Mấy đôi tình nhân trên đường đều là chàng có tình, thiếp có ý.

Ta và hoàng hậu nhìn nhau trước quầy nhỏ bán mứt quả.

“Hoàng….Phu quân, hầu bao đâu?”

Ta sờ lên sờ xuống, không có gì cả!

Không nên là như thế này a, trước khi tới Lý công công đã đặc biệt nhắc nhở ta.

"Hoàng thượng, người cứ như vậy xuất cung sao?”

"Lý công công, ngươi đừng nghĩ nữa, ta sẽ không mang ngươi theo."

Thật vất vả mới có thời gian hai người ở riêng với nhau, ta mới không mang theo bóng đèn đâu.

“Vậy nếu hoàng thượng không cần thì lão nô liền cầm túi tiền về vậy.”

Túi tiền à? Không có tiền thì làm sao có thể hẹn hò với hoàng hậu được? Uống gió Tây Bắc sao?

"Lý công công, Lý công công ngươi trở lại a, mau mau trở lại..."

Ta không muốn nói về quá trình cụ thể về việc ta đã lấy lại được túi tiền của mình như thế nào.

Nói chung là khi quay về = sẽ thấy Lý công công quỳ trước mặt ta cầu xin sự tha thứ.

Thế nhưng mà, hầu bao rõ ràng là đang treo trên người ta, đã biến mất rồi!

Vừa rồi hình như là có ai đó không cẩn thận va vào ta.

Ngày lễ, bọn trộm cũng ra ngoài kiếm sống.

"Hoàng... Nương tử, hình như túi tiền đã bị trộm mất rồi."

“Lăn lăn lăn, không có tiền đứng ở đây làm cái gì?"

Ta không có hứng thú mà đi theo sau lưng Hoàng hậu.

Ta muốn vụng trộm nắm tay nàng nhưng lại không dám.

“Phu quân, nhìn kìa!”

Trên tay hoàng hậu là một túi tiền.

“Cái này từ đâu tới?"

Đây không phải là túi tiền của ta.

Không phải, không thể nào, hoàng hậu nàng…

Trộm gà trộm chó không phải là việc chúng ta nên làm a.

“Đại ca vừa đi ngang qua chúng ta.”

"Đại ca cho sao?"

Không sao, ta ổn.



Đại ca cũng chính là người nhà mình, không có vấn đề gì cả!

35

“Hoàng hậu, lễ vật của ta đâu."


Sau khi trở về cung, ta chờ mong mà hỏi hoàng hậu nhà mình.

Ngụy Băng Hạ đưa ra một chiếc khăn tay.

Ta mở nó ra, phía trên là hoa mai.

Chỉ là hoa mai này trông không giống như được thêu, mà giống như được sơn màu vậy.

"Hoàng hậu, bông hoa mai này..."

"Trong lúc thêu ta không cẩn thận đâm vào tay rồi dính lên đó. Ta nghĩ nó trông cũng khá đẹp mắt."

Ta đau lòng nắm tay Hoàng hậu và nói: " Không có sao chứ?"

Trên khăn tay có không ít đoá hoa mai.

Chắc hẳn hoàng hậu đã đâm vào tay nhiều lần mới thêu được thứ này.

“Không có việc gì, ta chỉ không cẩn thận đâm vào tay một lần thôi."

Một lần thôi à, thế...

Ta nhìn vào ngón tay của mình.

Quả nhiên, có một vài vết kim nhỏ.



36

“Hoàng hậu, ta cảm giác được là nàng không yêu ta.” Ta tủi thân mà phàn nàn: "Dù sao thì ai đăng cơ thì nàng vẫn là hoàng hậu.”

Ta nhất thời cảm thấy bất lực, thậm chí còn có chút biết ơn tiên hoàng hậu.

“Sẽ không."

“Tại sao?"

“Bởi vì là chàng, ta mới là hoàng hậu."

Ta ôm hoàng hậu té nhào xuống giường.

“Điều này có nghĩa là gì?"

Người kia không để ý tới ta.

Dưới sự quyến rũ của ta, không phải, sự uy hiếp và dụ dỗ của ta.

Hoàng hậu thừa nhận rằng nàng đã gặp ta khi còn nhỏ.

"Ta đã nói mà, quả nhiên Hoàng hậu thực sự bị thu hút bởi nhân cách và sự quyến rũ của ta."

Đêm đó, tình huynh đệ cuối cùng đã chuyển thành tình vợ chồng.

37

Sau này, hoàng hậu kể cho ta nghe một câu chuyện.

Đó là lần đầu tiên nàng vào cung.

Đã thấy mấy người hoàng tử.

Họ đang thi đấu môn bắn cung.

Nhưng lại để một cung nữ nhỏ để một quả táo ở trên đầu.

Mũi tên sáng loáng của mỗi hoàng tử đều hướng về phía cung nữ.

Cung nữ kia cực kỳ sợ hãi, khóc đến mức nước mũi cũng thổi được bong bóng.

Ai cũng không biết mấy hoàng tử này có năng lực bắn cung ra sao.

Lúc đó, hoàng tử lớn nhất mới mười tuổi.

Đến lượt hoàng tử nhỏ tuổi nhất kia.

Chàng ta kéo dây cung nhưng lại cầm không vững, cung rơi trên mặt đất.

Cây cung bị gãy và cung nữ nhỏ được cứu.

Hoàng tử bé bị các anh mắng cho một trận.

Nhưng chàng chỉ đần độn không nói gì.

"Cho nên nàng chính là tiểu cung nữ kia sao?"

Hoàng hậu trợn mắt nhìn ta một cái.

Ta mỉm cười vuốt vuốt eo cho nàng.

Ta dường như nhớ lại, đằng sau hòn non bộ ngày ấy.

Có một tiểu cô nương nhỏ bé cũng sợ hãi nhưng lại muốn xông lên phía trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận